Tôi rút điện thoại ra, bấm cho em một tin nhắn.
- ‘Em trách anh tất cả cũng được…Anh không nói gì hết…Anh chỉ muốn được ở bên em trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, dù anh phải cố từng ngày từng ngày…Anh không hề muốn em khóc như thế…Đừng khóc nữa’
Tôi với em chưa chia tay, tôi biết, có lẽ tôi đang quá nghiêm trọng vấn đề, hoặc có lẽ tôi đang sợ cái cảm giác chia tay…nó sẽ tới. Và vì em còn là tình đầu của tôi…có lẽ tôi không muốn phải mất em như thế này.
Tôi về nhà, tôi gọi cho em nhưng em không nghe máy. Tôi gọi nhiều lắm, nếu tôi nhớ không lầm thì lúc đó tôi gọi em phải hơn 100 cuộc gọi nhỡ…tôi gọi như một thằng điên không kiềm chế được cảm xúc của mình…nhưng đáp trả lại là sự từ chối của em.
- ‘Anh biết em không muốn nói chuyện với anh vào lúc này…Nhưng em phải cho anh biết là em đã về nhà chưa?’
- ‘Em đã về nhà chưa?’
- ‘Em trả lời anh đi, chỉ cần cho anh biết là em về nhà hay chưa…anh sẽ không nhắn tin gọi điện làm phiền em nữa’
- ‘Em đừng làm anh lo được không P.Anh àh’
- ‘..’ và rất nhiều tin nhắn sau đó.
Gọi em không được, tôi chuyển qua nhắn tin cho em trong vô vọng.
Tôi xách xe chạy khắp cái đất SG này…tôi chạy mà không có mục tiêu, đích đến…tôi chạy chỉ để tìm chút hi vọng nhỏ nhoi có thể gặp được em trên đường…Rồi bỗng…trời đổ mưa, những giọt nước mưa làm cho ngày hôm nay của tôi càng trở nên đen tối…Nếu giờ này em chưa về thì chắc chắn em sẽ ướt sũng mất thôi…Tôi lo càng thêm lo.
- ‘Em về nhà rồi…em ổn…hiện giờ đừng nhắn tin hay nói gì với em nữa…em muốn được ở một mình…Anh không cần phải đi lang thang kiếm em đâu, trời đang mưa to đấy’
Tin nhắn đến từ em. Em về nhà rồi sao…em vẫn còn chút quan tâm đến tôi…Thôi, tạm thời như thế là được…Ít nhất em không sao là tôi an tâm rồi…Tôi chạy xe về nhà khi đằng sau lưng tôi vẫn là những cơn mưa dài không ngớt.
Tối hôm đó, em cũng không nhắn tin hay gọi điện thoại gì cho tôi. Bỗng chốc tôi mất đi cái thói quen hát cho em nghe mỗi tối, nghe giọng em cười…cái giọng nói, giọng hát đó…tôi muốn được nghe lại lần nữa.
Tôi sống trong sự sợ hãi mất em và lo sợ ấy suốt vài ngày sau, khi mà em vẫn giữ thái độ im lặng đến đáng sợ ấy với tôi. Tôi chỉ sợ chuyện này cứ kéo dài như thế cho đến khi tôi đi, vì chỉ còn 2 tuần nữa là tôi sẽ phải xa em rồi.
- ‘Chuyện đi du học, anh nói thật chứ?’ rồi một tối, em đã chịu nhắn tin cho tôi.
- ‘Anh nói thật’
- ‘Khi nào anh đi…’
- ‘2 tuần nữa’
- ‘Anh cũng chỉ là một thằng hứa hão…đàn ông thằng nào cũng thế cả…Bây giờ đùng một cái thì anh bỏ tôi đi…buồn cười thật’ đọc tin này mà sao tôi nhói đau đến thế…
- ‘Anh không muốn chuyện này xảy ra…nhưng anh không thể cãi lại bố mẹ anh được. Anh có ban nhạc, anh có em, mọi thứ đang quá tuyệt vời với anh…anh không muốn đi một chút nào…’
- ‘Anh có nói gì nữa thì cũng vậy…rồi cũng xa tôi…thôi cứ để mặc tôi đi’
- ‘P.Anh àh…em đừng buồn như thế nữa có được ko? Em buồn vì chuyện anh không nói cho em biết sự thật của anh Hải, hay vì chuyện anh đi du học…Mà dù gì đi nữa, anh với em không thể bình thường với nhau cho tới ngày anh đi sao…Qua đó rồi anh vẫn liên lạc được với em mà’
- ‘Em buồn chuyện anh ta vì anh ta gạt em…em buồn anh vì anh cũng sắp bỏ em đi như anh ta…anh có biết không hả?’
- ‘Thôi được rồi, đừng nhắn nữa…Em sẽ không quan tâm gì về anh nữa. Chúc anh đi vui vẻ’
Tin nhắn cuối cùng của em…như giết chết mọi hi vọng cuối cùng của tôi…Nó như một tin nhắn thay cho lời chia tay chăng? Có lẽ thế thật rồi. Vậy là hết rồi đấy, tình đầu của tôi.
Thời gian cứ thế trôi đi như đã được lập trình sẵn, ngày mai là tôi sẽ đi xa khỏi đây, mang theo những kỉ niệm đẹp về em, về những gì em đã trao cho tôi, sự yêu thương, chăm sóc, tình yêu của em…mang theo tất cả…đi cùng tôi xa rời nơi đây.
- ‘Ngày mai…anh đi rồi. Anh ước gì anh có thể gặp em lần cuối, nhưng chắc là không thể rồi…Em ở lại đây, giữ sức khoẻ…Anh yêu em’
Hôm sau, tôi ra phi trường với bố, mẹ, và thằng Long. Thằng Long hiểu và thông cảm cho tôi, nó nói tôi cố lên, đam mê thì còn cả chặng đường dài sau này, đừng từ bỏ. Tôi cũng cảm ơn vì đã có được một người bạn như nó.
Tôi đi vào check- in…tôi muốn nhìn thấy em…nhưng có lẽ em sẽ không tới…có lẽ vậy…
- ‘Hải…’ một giọng nói quen thuộc…là em.
Từ phía xa…bóng hình đó…Đúng, tôi không thể nào lầm được. Chính là em…P.Anh của tôi…mọi thứ của em, mọi kỉ niệm như ùa về khi em đến…tôi không kiềm được, chạy ngay tới ôm em…cho dù ra sao đi nữa tôi cũng đã hoàn thành được ước muốn gặp em lần cuối.
- ‘Anh àh…em xin lỗi…đã không bên anh những ngày còn lại’ em nói và em lại khóc.
- ‘Thôi, nín đi…em hứa với anh không được khóc nữa rồi mà’ tôi quẹt tay lau nước mắt cho em.
- ‘Em tặng anh…’ em đưa cho tôi một cái hũ thật lớn, trong đó có 1000 con hạc giấy, thật tỉ mỉ, do chính tay em xếp cho tôi…nghĩ tới đó tôi đã thấy thương em vô vàn.
- ‘Anh lên đường cẩn thận nhé…Em yêu anh…’ em vừa khóc…vừa cười…trông em lúc đó xấu thì thôi rồi.
- ‘Được rồi, đừng khóc nữa…anh đi đây…qua đó anh gọi cho em’ tôi hôn một cái lên trán em.
Rồi tôi tạm biệt em, tạm biệt bố mẹ, tạm biệt Long, tạm biệt SG, tạm biệt những kỉ niệm đẹp tôi đã có ở đây…Tôi đi đây !
Bao buồn vui có nhau ngày qua
Mình đã yêu nhau nhiều hơn anh nghĩ
Hãy luôn luôn thật vui để mai khi rời xa
Mình cảm nhận được tình yêu ở hai nơi.
Anh chờ mong tháng năm dần trôi
Để quay về và mình yêu nhau mãi
Nhớ êm đềm từng đêm nụ hôn lúc ta xa nhau
Vẫn còn mặn nồng trên khóe môi.
Hãy cho anh thời gian nhé
Hãy cho anh vòng tay ấm
Hãy để anh nhận ra em yêu anh rất nhiều
Sẽ giữ mãi những gì mình đã hứa
Hãy để thời gian mãi trôi.
Hãy cho anh thời gian nhé
Để mai sau cùng chung bước
Hãy để những yêu thương sẽ bên nhau chẳng rời
Có đôi lúc nhớ anh buồn em khóc
Em yêu anh hãy chờ anh
Anh sẽ về thôi.
Chap 29
24 tiếng đồng hồ dài như 1 thế kỷ…24 tiếng đồng hồ cô độc khi xung quanh tôi không còn bố, mẹ, không còn em, không còn bạn bè…không còn lại gì. Chỉ còn lại là một mớ kiến thức hỗn độn, một nỗi nhớ, và biết bao kỉ niệm về em…Tôi mang theo tất cả những nỗi buồn đó, những suy tư về tình yêu của em và tôi…Tôi đặt chân lên đất nước Cường quốc của thế giới, USA.
Tôi hạ cánh xuống sân bay Seattle. Mọi thứ quá đỗi hoành tráng, ngoài sức tưởng tượng của tôi. Có rất nhiều con người, sắc tộc, tôi chưa bao giờ được thấy. Đúng là cường quốc. Tôi hơi hoa