- ‘Thì tao biết là anh Hải như thế…nhưng mà P.Anh đang ở đây cơ mà…mày làm sao thế hả…Bộ tính để cho P.Anh biết chuyện hay sao.’
- ‘P.Anh biết thì sao chứ? Nếu anh Hải không bị cái tai nạn về thần kinh đó thì…’ nó bỗng hét to
- ‘M. mày im coi’ tôi lấy tay bịt miệng nó lại…tôi sợ có người khác nghe được.
Và nỗi sợ của tôi không phải là không có lý do…Ở đằng sau góc khuất của bức tường gần chỗ tôi với Long đứng…có một người đã nghe được cuộc hội thoại của bọn tôi.
Tôi kiếm cớ viện lý do thằng Long xỉn quá, tôi đưa nó về trước. Tôi bảo em ngồi đó đợi, xíu nữa tôi lên đưa em về Trang về. Nhưng khi tôi về tới chỗ đó thì mấy anh kia bảo em với Trang tự về rồi. Tôi đành chạy về nhà một mình, trong lòng mang máng nỗi lo sợ có chuyện gì đó sẽ xảy ra.
Tối đến, tôi có tin nhắn, của cả em và Trang.
- ‘Anh…anh giấu em chuyện gì…có đúng không?’ em nhắn.
- ‘Anh đâu có giấu em chuyện gì? Bộ em không tin anh àh?’
- ‘Lúc nãy…em nghe Long nói…anh Hải chết gì đó’
- ‘Nó xỉn nó nói vớ vẩn đấy…anh cũng có biết gì đâu. Mà em đang là người yêu của anh, quan tâm chuyện cũ làm gì’ tôi hơi hoang mang nên nhắn có phần không đúng…
- ‘Em xin lỗi…chỉ là…bỗng chốc nhắc đến anh ta…’ tôi hiểu…trong lòng em…anh ta là một vết đau không bao giờ lành.
- ‘P.Anh…em phải tin anh…không có chuyện gì cả. Được chưa?’
- ‘Em biết rồi…em xin lỗi…’
- ‘Em đi nằm nghỉ đi…em đừng suy nghĩ lung tung nữa đó biết chưa hả’
- ‘Em biết rồi’
Haizz…thiệt là nhức cái đầu…rượu vào lời ra là y như rằng có chuyện
- ‘Anh. Mai anh rảnh chứ, có thể gặp em được không?’ là tin nhắn của Trang
- ‘Anh không có chuyện gì để gặp em cả’
- ‘Anh mà không đi là sẽ hối hận cả đời đấy’
- ‘Em…em tính làm gì?’
- ‘Em không nói…nếu mai anh không đến thì chắc chắn anh sẽ hối hận. Ngày mai 2h trưa em đợi anh ở ks…’
Tôi im lặng, không trả lời. Lại một quỷ kế mưu mô gì từ Trang? Tôi thầm tự hỏi…Nếu không đi thì sẽ hối hận cả đời? Không biết là trò gì đây. Tôi cũng hơi lo sợ, vì có lần em nói với tôi rằng Trang là một con người rất khó đoán.
Hôm sau, tôi quyết định đi gặp Trang, dù rằng không muốn đi tí nào. Nhưng tôi linh cảm nếu không đi sẽ có chuyện gì lớn hơn đang chờ tôi.
Tôi tới nơi, lên phòng theo Trang chỉ. Tôi thấy Trang đang ngồi sẵn ở trên giường.
- ‘Anh ngồi đi’ Trang chỉ xuống giường nói.
- ‘Anh đứng được rồi. Em nói gì thì nói lẹ đi’
- ‘Giờ anh không ngồi thì em không nói’ Trang cười nhìn tôi thật ranh mãnh.
- ‘Anh thật sự không hiểu em muốn gì nữa Trang àh. Ngồi thì ngồi, nói gì thì nói lẹ đi’ tôi bực dọc ngồi xuống.
Ngay khi tôi vừa ngồi xuống, Trang liền quay qua tôi, rồi đè lên người tôi…Trang toan hôn tôi thì tôi lập tức đẩy ra.
- ‘Em làm cái quái gì vậy?’ tôi bực dọc.
- ‘Em thích anh mà…anh không thể chiều em được sao…Em không nói cho chị P.Anh biết đâu’ tôi nghe Trang xuống giọng, lần đầu tiên tôi thấy Trang xuống giọng.
- ‘Dẹp đi…anh đã nói không được. Em không biết suy nghĩ hả Trang. P.Anh là chị họ của em đó’
- ‘Chị họ thì sao chứ? Hai người dù gì cũng chỉ mới là người yêu.’ Trang bỗng lớn giọng hét lên.
- ‘Anh xin lỗi, nhưng không là không. Em mất bình tĩnh quá rồi. Anh chỉ yêu mỗi P.Anh thôi. Anh đi về đây’ tôi đi ra cửa.
- ‘Rồi anh sẽ phải hối hận cho xem’ Trang nói làm tôi đâm lo sợ…Nhưng tôi vẫn ra về.
Suốt quảng đường về nhà…tôi đặt ra nhiều giả thuyết, suy nghĩ Trang sẽ làm gì tôi và P.Anh…Nhưng không lâu sau đó Trang đã cho tôi luôn câu trả lời.
- ‘Anh sẽ phải hối hận…nếu muốn biết chuyện gì xảy ra thì đến quán café…’ một tin nhắn ngắn gọn từ Trang.
Tôi phóng xe như bay từ nhà ra cái địa điểm chết tiệt mà Trang gửi cho tôi. Quán lúc này hơi vắng người, tôi chỉ thấy có vài bàn là có người ngồi. Và trong góc là Trang và em.
Và tôi khẽ khựng người lại, khi quan cảnh tôi nhìn thấy lúc đó là…Nụ cười tinh ranh của Trang và…những giọt nước mắt của em…Trang đã làm gì???
Chap 28
Tôi liền tức tốc bước tới chỗ của em và Trang.
- ‘P.Anh…có chuyện gì vậy? sao em lại khóc?’ tôi hớt hoảng hỏi em nhưng nhận lại được là những tiếng khóc ngày một lớn hơn.
- ‘Em vừa làm gì vậy hả Trang?’ tôi bực dọc quay qua Trang.
- ‘Em chỉ nói cho chị P.Anh biết những gì chị ấy cần biết…về sự thật của anh Hải mà thôi’ Trang nhún vai và vẫn nụ cười ranh mãnh ấy.
- ‘Cô làm mọi cách chỉ để được ngủ với tôi như thế sao?’ tôi mất bình tĩnh hét lớn vào mặt Trang…bao nhiêu cặp mắt trong quán đổ dồn về phía 3 bọn tôi…Công nhận lúc đó tôi hơi nặng lời.
- ‘Bốp’
P.Anh…em đứng dậy và tát tôi một cái đau điếng…một cái tát như xé tan bao hạnh phúc bấy lâu nay của tôi và em…Em vùng chạy ra khỏi quán ngay sau đó.
- ‘Em đáng sợ thật Trang àh’ tôi chốt một câu cho Trang tặng kèm một nụ cười khinh bỉ. Rồi tôi lập tức chạy theo P.Anh
Em chạy thật nhanh…tôi là con trai mà phải ráng hết sức mới đuổi kịp em…tay tôi bám vào vai em, níu em quay lại.
- ‘Em…đợi anh’
- ‘Bốp’ lại một cái tát nữa từ em…em khóc ngày một nhiều hơn…giống như cái hôm đó vậy.
- ‘Em đánh anh, thì phải có lý do chứ?’
- ‘Anh là đồ nói dối…tôi hận anh’
- ‘…’ Tôi nhìn em khóc…nhưng không biết phải làm gì nữa…Tôi đã hứa sẽ không làm cho em khóc…nhưng tôi đã không làm được. Tôi đã giấu em chuyện của anh Hải chỉ vì tôi không muốn thấy em phải khóc như thế này thôi mà…tại sao em lại không hiểu cho tôi.
- ‘Anh Hải…anh biết chuyện của anh Hải tại sao anh lại giấu em hả, tại saooooooo?’ em hét vào mặt tôi, nước mắt vẫn rơi trên khuôn mặt đó.
- ‘Tại vì anh không muốn thấy em như thế này đó…em không hiểu sao?’
- ‘Không…em không cần biết…tại sao tôi không biết chuyện này chứ…Tôi ngu ngốc, chỉ có mình tôi là không biết…tại sao ai cũng giấu tôi’ em đang rất hoảng loạn…
- ‘Em bình tĩnh đi…anh Hải cũng đã chết rồi…anh ta làm như thế là vì em. Anh ta không muốn thấy em như thế này đâu’
- ‘Mặc kệ em…Anh đi đi’ em ngồi gục xuống đất…có lẽ em không cần tôi nữa.
- ‘P.Anh àh…anh sắp đi du học rồi’ tôi nghĩ không thể giấu em nữa.
- ‘Anh…anh nói gì?’ em ngước mắt lên nhìn tôi.
- ‘Bố mẹ bắt anh đi du học…anh rất là rối…thực sự là anh không biết phải làm sao với em…rồi chuyện của anh Hải…chuyện anh đi du học…anh nghĩ anh mà nói ra thì anh sợ em sẽ chịu không nổi’
- ‘…’ Em vẫn nhìn tôi, em không nói gì, nước mắt em vẫn rơi…em có biết em khóc như vậy thì liệu anh có vui sao em?
- ‘Anh biến đi…anh để tôi một mình…đi đi’ em hét vào mặt tôi…rồi em đứng dậy bỏ đi.
Tôi đứng đó…nhìn em…lại một lần nữa tôi là người đứng sau em…nhìn em từ phía sau…cảm giác như em đang đi xa tôi…em đi xa tôi mãi mãi…Đôi chân tôi như mất cảm giác rồi…nó không nghe lời tôi nữa…
Tôi nhìn em đi x