ng hét lên
Người con nhỏ lúc nàymềm oặt, chẳng có động tĩnh gì, mặt mũi nhợt nhạt, tụi nó sờ lên trán con nhóc,nóng ran, chân tay lại lạnh ngắt.
-Sốt cao quá- Long nghènnghẹn
– Từ hôm qua nó đã chịuđói chịu rét trong cái nhà kho ẩm thấp này rồi, trời ơi là trời, làm sao connhóc chịu nổi chứ – Hoàng nghiến răng
. 2 thằng nhóc nhận rađiều đấy, tụi nó thấy lòng đau nhói. Sao lại ra nông nỗi này chứ??? Mặc cho 2thằng nhóc lay lay gọi gọi mắt con nhóc vẫn nhắm nghiền. Hoàng ko chịu nổi, nóbế thốc Trúc lên, quay ra bảo Long
– Gọi cấp cứu đi!!!Nhanh lên…! Trúc mà có bề gì…thì vợ chưa cưới của cậu tôi cũng ko thađâu!!! – Mắt nó vằn lên những tia đỏ
– Cậu nói thế là sao? -Long ngạc nhiên
– Hãy hỏi Minh Hồng sẽrõ, tất cả những chuyện này chắc chắn đều do 1 tay cô ta sắp đặt! – Hoàng bếTrúc chạy ra khỏi nhà kho hướng thẳng tới phòng y tế, Long sững người lại, nóchạy theo Hoàng. Sao Hoàng lại bế con nhỏ thế kia?? Còn nhắc tới chuyện vợ chưacưới của nó nữa. Cô ta là chủ mưu ư???
Hùng và Dung cũng đangchạy nhanh tới phía đó, Dung nhìn thấy Trúc, nó hốt hoảng
– Trời ơi, Trúc ơi, bồsao thế này?
– Long và Hoàng tìm thấyTrúc trong nhà kho của trường, Trúc bị nhốt ở trong đó – Long nói
– Sao cơ??? Trúc còn mặcđồ ngày hôm qua…có nghĩa là Trúc ở trong đó suốt cả đêm hôm qua còn gì – Dunghốt hoảng
– Trời, sao mà chịu nổichứ, sao lại có chuyện đó – Hùng kêu lên
Tụi nhóc lao vào phòng ytế, cô bác sĩ ko có ở đó, Hoàng gầm lên
– Bác sĩ! Bác sĩ đâurồi!! Làm ăn thế này hả??? Tôi sẽ đuổi, đuổi hết.
Dung cuống cuồng đi tìmkhăn ướt đắp cho Trúc, nó lấy ít nước đút nhẹ cho Trúc. Mắt con nhỏ rơm rớmnước
Lúc đó thấy nhốn nháo,lũ nhóc ở trong lớp liền ào ra ngoài, cửa phòng y tế đông nghịt, tất nhiên cóxuất hiện cả 2 nhân vật phản diện kia nữa Minh Hồng và Tuyết Mai. Tụi nó thấycả Long và Hoàng đều lo lắng phát điên lên vì Trúc thì bực bội vô cùng, kếhoạch của tụi nó mĩ mãn thế sao lại có thể đổ bể đc. Nhất là Minh Hồng, cả ngàyhôm qua nó ko liên lạc đc với Long, đến sáng nay thì thấy Long ở đây.
– Anh Long! Hóa ra anh ởđây! Cả ngày hôm qua e ko tài nào liên lạc đc với anh, hóa ra là anh lại ở bêncon Trúc hả – Minh Hồng hùng hổ lao tới
Long, Hoàng và Hùng quayra, cả 3 thằng con trai nhìn Minh Hồng, 3 ánh mắt đều căm phẫn tột độ. Hoàngnhìn Minh Hồng rồi quay ra phía đám đông nói
– Những chuyện mọi ngườinghe về Trúc từ trước đến giờ chỉ là tin đồn, thủ phạm thực sự muốn hại Trúc,tôi đã biết thủ phạm là ai, tạm thời tôi đã có 1 số bằng chứng, khi nào thuthập đủ thì tôi sẽ công bố, nếu người đó biết điều tôi sẽ nương nhẹ còn kothì…. – Hoàng bỏ lửng như vậy, lũ nhóc xung quanh tái mét mặt, nó biết hậuquả của đằng sau câu nói lấp lửng đó
– Đúng…bất kì làai…tôi sẽ cho người đó biết thế nào là hậu quả – Long gằn lên từng tiếng, tiếngnói của Long lạnh lùng đanh thép
Mặt Minh Hồng và TuyếtLan tái đi, tay chân tụi nó bủn rủn, tụi nó thừa biết ẩn ý trong câu nói củaLong và Hoàng. 2 người này từ xưa đến nay nói là làm. Cả lũ nhóc xì xầm bàntán. Có vẻ mọi nghi ngờ đều đổ dồn vào người bị hại trong tin đồn là MinhHồng…
– Xe cấp cứu đến rồi – 1tên nhóc chạy vào
Hoàng ko chần chừ bếTrúc lên chạy như bay ra xe, 3 nhóc còn lại cũng nhanh chóng chạy theo.
…………………………………………��…………………………………………� ��….
Tại bệnhviện……
Sau khi được truyềndịch, hạ sốt, trông Trúc đã có vẻ hồng hào trở lại nhưng Trúc vẫn mê man, thỉnhthoảng còn mê sảng, hoảng hốt. Dung thấy vậy sợ lắm nó khóc ầm lên
– Bác sĩ ơi, bạn con làmsao thế này hu hu
– Không sao, cô bé bịcảm lạnh, nên sốt cao, có vẻ cô bé bị căng thẳng hoặc sợ hãi quá thôi. Nhưngchú ý bồi dưỡng cho cô bé nhé, thể trạng gầy yếu quá. Nên để lại bệnh viện thêmmấy ngày nữa để theo dõi. Các cháu lên làm thủ tục nhập viện đi nhé
– Dạ, cảm ơn bác sĩ-Hoàng và Long đồng thanh, 2 thằng nhóc quay ra nhìn nhau, trong lúc Trúc bị nạn2 tên nhóc này có vẻ hiệp sức mà quên đi chúng đang là tình địch của nhau
Hoàng và Long đi vàophòng, Trúc vẫn nằm thiêm thiếp.
– Trúc rất sợ bóng tốivà sấm sét – Long nhìn Trúc nói
– Sao cơ?
– Hồi nhỏ, Trúc đã chứngkiến mẹ Trúc bị tai nạn do cứu mình, hôm đó trời cũng mưa tầm tã, tối đen nhưmực. Cho nên Trúc hay bị ám ảnh chuyện đó. – Long nhìn Trúc xót xa
– Thật sao? Tụi tui kobiết gì hết, chỉ biết là Trúc mất mẹ từ nhỏ thôi – Hoàng nói
– Tôi cũng ko biết, mãicho đến khi có 1 hôm nhà Trúc mất điện, bố lại ko có nhà, tối hôm đó mưa cũngto khủng khiếp, sấm chớp đầy trời, Trúc khóc âm ĩ, may hồi đó tôi sang nhà, thìthấy Trúc đang khóc và sốt cao.
– Chúng tôi thật vô tâm,chả biết gì về Trúc cả – Hoàng ngậm ngùi
Đúng lúc đó, có cô y távào, đưa cho 3 đứa 1 bộ quần áo
– Mấy e thay cho bạnnhé
Hoàng và Long nhìn nhaungượng đỏ hết mặt, 2 thằng ngượng ngịu lóng ngóng đưa bộ quần áo cho Dung và nhẹnhàng ra ngoài. Dung tủm tỉm cười
– Mấy anh ra đi, e chưagọi là chưa đc vào đâu đó
—————————————————————
– Ngoài hành lang bệnhviện….
Long và Hoàng ngỗi xuốnghàng ghế ngoài hành lang, trông mặt 2 thằng nhóc phờ phạc lắm, cả đêm tụi nókhông ngủ và chốc chốc lại phóng đi tìm Trúc. Tụi nó ngả người ra sau ngồi nhắmmắt, có lẽ bây giờ tụi nó mới yên tâm đc phần nào. Chợt nhớ ra câu nói lúc nãycủa Hoàng, Long hỏi
– Câu có thể giải
thíchcho tôi đc ko?
– Chuyện gì? – Hoàng vẫnnhắm mắt
– Chuyện cậu nói về MinhHồng đó, tôi ko hiểu gì cả
– Chuyện đó hả, đó là dochúng tôi suy đoán thôi,
– Là sao?
– Là thế này…….sauđó….và thế là….nhưng…. và thế là chúng tôi đang nghi ngờ thủ phạm chínhlà Minh Hồng – Hoàng kể lại hết từ chuyện tin nhắn đến chuyện tin đồn, rồichuyện Trúc bị nhốt
– Có chuyện đó thật sao?- Long nắm chặt tay, nó đang kìm nén cơn tức giận xuống, ko ngờ Minh Hồng lạiquá xảo trá ác độc đến thế
– Phải, nhưng hiện tạichưa tìm đc bằng chứng để kết luận ai là thủ pham nhắn tin, lúc nãy tôi chỉ dọavậy để phủ đầu thôi. – Hoàng nói giọng chán nản
Long suy nghĩ 1 lúc, đămchiêu lắm thì nó chợt nảy ra sáng kiến
– Đúng rồi…cái điệnthoại đó…. -Long cười toe toét
– Cái điện thoại làmsao? Í cậu nói tin nhắn cho tôi trong điện thoại của Trúc hả, cô ta đâu có ngumà ko xóa đi chứ, xì…tưởng gì
– Không…!! Dấu vântay, chắc chắn in dấu vân tay của thủ phạm, từ hôm qua đến giờ chỉ có Trúc vớicô ta đụng vào máy. Nếu cô ta ko xóa đi thì ta có thể tìm ra kẻ chủ mưu
– Đúng rồi!!! Cậu thôngminh quá, vậy mà tôi ko nghĩ ra chứ – Hoàng đập vào trán nó
– Tôi sẽ cho tiến hànhngay dấu vân tay, phen này hung thủ chạy đi đàng trời
– Nếu cô ta là vợ sắpcưới của cậu thì sao – Hoàng nhìn Long nghi ngờ
– Tôi rất ghét con nhỏđó, ghét từ hồi cấp 1 lận, nó hay chành chọe với Trúc lắm, vậy mà ko hiểu saobố mẹ nó với ba mẹ tôi lại đính ước với nhau. Tôi chỉ giả vờ chấp nhận thôi.Tôi sợ nếu tôi ko nghe theo ba tôi sẽ làm Trúc tổn thương, ông ý vốn là ngườisắt đá, muốn gì phải làm bằng đc… Tôi thì ko muốn Trúc bị làm sao, nhưng đãđến nước này thì…. – Long trầm ngâm
– Vậy sao? Hóa ra là nhưthế, chứ tôi tưởng
Người con nhỏ lúc nàymềm oặt, chẳng có động tĩnh gì, mặt mũi nhợt nhạt, tụi nó sờ lên trán con nhóc,nóng ran, chân tay lại lạnh ngắt.
-Sốt cao quá- Long nghènnghẹn
– Từ hôm qua nó đã chịuđói chịu rét trong cái nhà kho ẩm thấp này rồi, trời ơi là trời, làm sao connhóc chịu nổi chứ – Hoàng nghiến răng
. 2 thằng nhóc nhận rađiều đấy, tụi nó thấy lòng đau nhói. Sao lại ra nông nỗi này chứ??? Mặc cho 2thằng nhóc lay lay gọi gọi mắt con nhóc vẫn nhắm nghiền. Hoàng ko chịu nổi, nóbế thốc Trúc lên, quay ra bảo Long
– Gọi cấp cứu đi!!!Nhanh lên…! Trúc mà có bề gì…thì vợ chưa cưới của cậu tôi cũng ko thađâu!!! – Mắt nó vằn lên những tia đỏ
– Cậu nói thế là sao? -Long ngạc nhiên
– Hãy hỏi Minh Hồng sẽrõ, tất cả những chuyện này chắc chắn đều do 1 tay cô ta sắp đặt! – Hoàng bếTrúc chạy ra khỏi nhà kho hướng thẳng tới phòng y tế, Long sững người lại, nóchạy theo Hoàng. Sao Hoàng lại bế con nhỏ thế kia?? Còn nhắc tới chuyện vợ chưacưới của nó nữa. Cô ta là chủ mưu ư???
Hùng và Dung cũng đangchạy nhanh tới phía đó, Dung nhìn thấy Trúc, nó hốt hoảng
– Trời ơi, Trúc ơi, bồsao thế này?
– Long và Hoàng tìm thấyTrúc trong nhà kho của trường, Trúc bị nhốt ở trong đó – Long nói
– Sao cơ??? Trúc còn mặcđồ ngày hôm qua…có nghĩa là Trúc ở trong đó suốt cả đêm hôm qua còn gì – Dunghốt hoảng
– Trời, sao mà chịu nổichứ, sao lại có chuyện đó – Hùng kêu lên
Tụi nhóc lao vào phòng ytế, cô bác sĩ ko có ở đó, Hoàng gầm lên
– Bác sĩ! Bác sĩ đâurồi!! Làm ăn thế này hả??? Tôi sẽ đuổi, đuổi hết.
Dung cuống cuồng đi tìmkhăn ướt đắp cho Trúc, nó lấy ít nước đút nhẹ cho Trúc. Mắt con nhỏ rơm rớmnước
Lúc đó thấy nhốn nháo,lũ nhóc ở trong lớp liền ào ra ngoài, cửa phòng y tế đông nghịt, tất nhiên cóxuất hiện cả 2 nhân vật phản diện kia nữa Minh Hồng và Tuyết Mai. Tụi nó thấycả Long và Hoàng đều lo lắng phát điên lên vì Trúc thì bực bội vô cùng, kếhoạch của tụi nó mĩ mãn thế sao lại có thể đổ bể đc. Nhất là Minh Hồng, cả ngàyhôm qua nó ko liên lạc đc với Long, đến sáng nay thì thấy Long ở đây.
– Anh Long! Hóa ra anh ởđây! Cả ngày hôm qua e ko tài nào liên lạc đc với anh, hóa ra là anh lại ở bêncon Trúc hả – Minh Hồng hùng hổ lao tới
Long, Hoàng và Hùng quayra, cả 3 thằng con trai nhìn Minh Hồng, 3 ánh mắt đều căm phẫn tột độ. Hoàngnhìn Minh Hồng rồi quay ra phía đám đông nói
– Những chuyện mọi ngườinghe về Trúc từ trước đến giờ chỉ là tin đồn, thủ phạm thực sự muốn hại Trúc,tôi đã biết thủ phạm là ai, tạm thời tôi đã có 1 số bằng chứng, khi nào thuthập đủ thì tôi sẽ công bố, nếu người đó biết điều tôi sẽ nương nhẹ còn kothì…. – Hoàng bỏ lửng như vậy, lũ nhóc xung quanh tái mét mặt, nó biết hậuquả của đằng sau câu nói lấp lửng đó
– Đúng…bất kì làai…tôi sẽ cho người đó biết thế nào là hậu quả – Long gằn lên từng tiếng, tiếngnói của Long lạnh lùng đanh thép
Mặt Minh Hồng và TuyếtLan tái đi, tay chân tụi nó bủn rủn, tụi nó thừa biết ẩn ý trong câu nói củaLong và Hoàng. 2 người này từ xưa đến nay nói là làm. Cả lũ nhóc xì xầm bàntán. Có vẻ mọi nghi ngờ đều đổ dồn vào người bị hại trong tin đồn là MinhHồng…
– Xe cấp cứu đến rồi – 1tên nhóc chạy vào
Hoàng ko chần chừ bếTrúc lên chạy như bay ra xe, 3 nhóc còn lại cũng nhanh chóng chạy theo.
…………………………………………��…………………………………………� ��….
Tại bệnhviện……
Sau khi được truyềndịch, hạ sốt, trông Trúc đã có vẻ hồng hào trở lại nhưng Trúc vẫn mê man, thỉnhthoảng còn mê sảng, hoảng hốt. Dung thấy vậy sợ lắm nó khóc ầm lên
– Bác sĩ ơi, bạn con làmsao thế này hu hu
– Không sao, cô bé bịcảm lạnh, nên sốt cao, có vẻ cô bé bị căng thẳng hoặc sợ hãi quá thôi. Nhưngchú ý bồi dưỡng cho cô bé nhé, thể trạng gầy yếu quá. Nên để lại bệnh viện thêmmấy ngày nữa để theo dõi. Các cháu lên làm thủ tục nhập viện đi nhé
– Dạ, cảm ơn bác sĩ-Hoàng và Long đồng thanh, 2 thằng nhóc quay ra nhìn nhau, trong lúc Trúc bị nạn2 tên nhóc này có vẻ hiệp sức mà quên đi chúng đang là tình địch của nhau
Hoàng và Long đi vàophòng, Trúc vẫn nằm thiêm thiếp.
– Trúc rất sợ bóng tốivà sấm sét – Long nhìn Trúc nói
– Sao cơ?
– Hồi nhỏ, Trúc đã chứngkiến mẹ Trúc bị tai nạn do cứu mình, hôm đó trời cũng mưa tầm tã, tối đen nhưmực. Cho nên Trúc hay bị ám ảnh chuyện đó. – Long nhìn Trúc xót xa
– Thật sao? Tụi tui kobiết gì hết, chỉ biết là Trúc mất mẹ từ nhỏ thôi – Hoàng nói
– Tôi cũng ko biết, mãicho đến khi có 1 hôm nhà Trúc mất điện, bố lại ko có nhà, tối hôm đó mưa cũngto khủng khiếp, sấm chớp đầy trời, Trúc khóc âm ĩ, may hồi đó tôi sang nhà, thìthấy Trúc đang khóc và sốt cao.
– Chúng tôi thật vô tâm,chả biết gì về Trúc cả – Hoàng ngậm ngùi
Đúng lúc đó, có cô y távào, đưa cho 3 đứa 1 bộ quần áo
– Mấy e thay cho bạnnhé
Hoàng và Long nhìn nhaungượng đỏ hết mặt, 2 thằng ngượng ngịu lóng ngóng đưa bộ quần áo cho Dung và nhẹnhàng ra ngoài. Dung tủm tỉm cười
– Mấy anh ra đi, e chưagọi là chưa đc vào đâu đó
—————————————————————
– Ngoài hành lang bệnhviện….
Long và Hoàng ngỗi xuốnghàng ghế ngoài hành lang, trông mặt 2 thằng nhóc phờ phạc lắm, cả đêm tụi nókhông ngủ và chốc chốc lại phóng đi tìm Trúc. Tụi nó ngả người ra sau ngồi nhắmmắt, có lẽ bây giờ tụi nó mới yên tâm đc phần nào. Chợt nhớ ra câu nói lúc nãycủa Hoàng, Long hỏi
– Câu có thể giải
thíchcho tôi đc ko?
– Chuyện gì? – Hoàng vẫnnhắm mắt
– Chuyện cậu nói về MinhHồng đó, tôi ko hiểu gì cả
– Chuyện đó hả, đó là dochúng tôi suy đoán thôi,
– Là sao?
– Là thế này…….sauđó….và thế là….nhưng…. và thế là chúng tôi đang nghi ngờ thủ phạm chínhlà Minh Hồng – Hoàng kể lại hết từ chuyện tin nhắn đến chuyện tin đồn, rồichuyện Trúc bị nhốt
– Có chuyện đó thật sao?- Long nắm chặt tay, nó đang kìm nén cơn tức giận xuống, ko ngờ Minh Hồng lạiquá xảo trá ác độc đến thế
– Phải, nhưng hiện tạichưa tìm đc bằng chứng để kết luận ai là thủ pham nhắn tin, lúc nãy tôi chỉ dọavậy để phủ đầu thôi. – Hoàng nói giọng chán nản
Long suy nghĩ 1 lúc, đămchiêu lắm thì nó chợt nảy ra sáng kiến
– Đúng rồi…cái điệnthoại đó…. -Long cười toe toét
– Cái điện thoại làmsao? Í cậu nói tin nhắn cho tôi trong điện thoại của Trúc hả, cô ta đâu có ngumà ko xóa đi chứ, xì…tưởng gì
– Không…!! Dấu vântay, chắc chắn in dấu vân tay của thủ phạm, từ hôm qua đến giờ chỉ có Trúc vớicô ta đụng vào máy. Nếu cô ta ko xóa đi thì ta có thể tìm ra kẻ chủ mưu
– Đúng rồi!!! Cậu thôngminh quá, vậy mà tôi ko nghĩ ra chứ – Hoàng đập vào trán nó
– Tôi sẽ cho tiến hànhngay dấu vân tay, phen này hung thủ chạy đi đàng trời
– Nếu cô ta là vợ sắpcưới của cậu thì sao – Hoàng nhìn Long nghi ngờ
– Tôi rất ghét con nhỏđó, ghét từ hồi cấp 1 lận, nó hay chành chọe với Trúc lắm, vậy mà ko hiểu saobố mẹ nó với ba mẹ tôi lại đính ước với nhau. Tôi chỉ giả vờ chấp nhận thôi.Tôi sợ nếu tôi ko nghe theo ba tôi sẽ làm Trúc tổn thương, ông ý vốn là ngườisắt đá, muốn gì phải làm bằng đc… Tôi thì ko muốn Trúc bị làm sao, nhưng đãđến nước này thì…. – Long trầm ngâm
– Vậy sao? Hóa ra là nhưthế, chứ tôi tưởng