Truyện Biệt Thự Hoàng Tử - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Truyện Biệt Thự Hoàng Tử (xem 2237)

Truyện Biệt Thự Hoàng Tử

hức một bữa tiệc để chia tay…


Hoàng liền đáp lại, lạnh băng:


- Không cần thiết đâu!


- Haizzz!!! Thế là “bộ ba” sẽ không còn là “bộ ba” nữa rồi! – Nhất Bảo nói bằng giọng chán nản, pha chút mệt mỏi.


Hoàng lại cười trừ, vỗ vai Bảo:


- Thôi! Đừng bàn về chuyện này nữa nhé. giờ tôi phải lên phòng chuẩn bị để mai về nhà. Có lẽ thứ 7 là phải lên máy bay rồi.


Nói xong hắn lại quay sang phía Thiên Vũ:


- Bây giờ lên sân thượng được chứ? Tôi có chuyện cần nói riêng với cậu.


- Ok! – Vũ đáp gọn, sau đó cùng đi theo Minh Hoàng.


Còn nó thì ngồi lại tí tửng hỏi chuyện Nhất Bảo về cái vụ Ngọc Châu đang giận hắn. Thật đúng là khi yêu thì ghen là điều không thể tránh khỏi. Thậm chí, ghen mới biết là yêu nhau như thế nào ấy chứ!


Tại sân thượng.


Từng đợt gió nhẹ nhàng rít qua khiến cho hai con người cảm thấy thoải mái hơn trước cái ngột ngạt của sự im ắng.


Một lát sau, như không đợi thêm được nữa. Thiên Vũ liền cất tiếng:


- Cậu có gì muốn nói, thì nói đi!


Minh Hoàng xỏ tay vào túi, mắt vẫn không rời những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời. Sau đó chậm rãi đáp:


- Tôi muốn nhờ cậu một việc, đơn giản thôi và tôi rất mong cậu đồng ý!


- Được rồi! Chỉ cần nằm trong tầm với của tôi thì ok! – Vũ nói, khẽ tựa người vào lan can.


Hoàng mỉm cười chua xót, hắn chợt thấy nghẹn đắng nơi cuống họng và rồi lôi ra một chiếc hộp nho nhỏ hình trái tim đặt gọn vào lòng bàn tay của Thiên Vũ.


- Đây là sợi dây chuyền mà Thoại My đã đem đi cầm đồ lúc rời khỏi Biệt thự. Cậu có thể giúp tôi đưa nó cho cô ấy được không? Và cũng đừng nói là tôi đã đưa cho cậu, cứ bảo là cậu đến QQ và chuộc lại nó.


- Tưởng gì chứ chuyện này thì đơn giản. – Vũ cười xuề xòa đáp rồi chợt hỏi: – Sao cậu không đưa cho My, mà lại là tôi?


Hoàng cố ghìm lòng lại. Chết tiệt, từ trước đến nay chưa bao giờ hắn cảm thấy không thể làm chủ được cảm xúc như lúc này. Hắn cố hằn lấy từng tiếng:


- Rồi cậu sẽ biết tất cả. Nhưng không phải là bây giờ!



Nó đang ngồi cặm cụi nghiền ngẫm mấy bài toán mà cô giao về nhà. Đúng thật là khó ưa làm sao, nó chã nghĩ được tí nào cả. Điều đó cũng dễ hiểu thôi, nó là đứa có chỉ số IQ không mấy cao nếu không muốn nói là quá thấp. Đã thế lại còn bị hổng kiến thức từ cấp II nữa.


Giả dụ có một ngày nó trở thành “ Bộ trưởng của bộ Giáo dục và Đào tạo” thì chắc chắn nó sẽ đề nghị dẹp ngay cái bộ môn toán một cách không thương tiếc.


Đang “cao trào” suy nghĩ linh tinh thì nó chợt nghe tiếng gõ cửa nhẹ.


- Thoại My!


Nó liền chạy lại mở cửa, thì ra là Minh Hoàng.


- Đi dạo với tôi một lát, được chứ?


Nghe tới đi dạo, nó cũng thích lắm. Nhưng còn một mớ bòng bong chưa giải quyết nên nó cũng hơi lo lắng, phân vân một chút. Thôi mặc kệ, nó tự nhủ là có nghiên cứu mấy nữa thì cũng bó tay, hơn nữa ngày mai Minh Hoàng đi rồi. Sau này có muốn cũng không còn cơ hội nữa. Mỉm cười, nó gật đầu sau đó bước đi cùng hắn.



Đường phố hôm nay vẫn nhộn nhịp như mọi khi, nhưng đượm trong đó một chút gì yên ắng, lặng lẽ rất khó tả.


Hai con người: nó và Minh Hoàng cũng dường như không có chuyện gì để nói. Họ cứ thế, nhẹ nhàng sánh bước, không ai nói với ai câu gì.


Đột nhiên, nó cảm thấy ớn lạnh, hoang mang ; liền quay sang phía Minh Hoàng:


- Minh Hoàng này, anh đi rồi… bỏ mặc tụi tui với Black Rose sao?


Nghe nó hỏi, hắn đáp liền. Có lẽ là vì hắn đã suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này rồi chăng?


- Tôi biết. Nhưng tôi tin vào khả năng của Thiên Vũ và Nhất Bảo.


- Nhưng dù gì thì cũng… – Nó đang định nói nhưng chưa hết câu thì đã quay sang hướng khác – Mà thôi, việc đi du học cũng tốt cho anh cơ mà.


Minh Hoàng cũng hơi hiểu ra vấn đề. Cả Thiên Vũ, Nhất Bảo và nó đều không muốn hắn đi. Và cũng ít ai biết rằng, hắn cũng thế – Hắn cũng không muốn sang Mỹ một chút nào. Nhưng vì lí do đó – một lí do đặc biệt mà hắn không thể làm khác.


Bỗng, nó nhìn thấy một gian hàng bán kem ốc quế. Nó thích thú chạy đến thật nhanh thì… “oạch! ”. Nó vấp phải cục đá.


Chưa kịp cảm nhận cái đau thì Minh Hoàng đã nhẹ nhàng như một cơn gió lướt đến bên nó, dịu dàng đỡ nó dậy:


- Có làm sao không?


Cứ tưởng rằng nó sẽ lắc đầu che dấu cảm xúc mà đáp: “ Không, tui không sao hết”. Nhưng nào ngờ, nó trả lời gọn ơ:


- Thế này mà không sao cho được! Mà hình như tui bị trật chân rồi! Úi cha mẹ ơi, đau quá!!!


Minh Hoàng chợt bật cười vì thái độ trẻ con đáng yêu của nó. Liền quay lưng lại:


- Thôi, lên đây tôi cõng!


- Anh á? – Nó tròn mắt hỏi lại, miệng méo xệch.


- Không tôi thì là ai?


Nó cười chữa thẹn, sau đó theo phóc lên để hắn cõng.


“Ấm ghê! ” Nó thầm nghĩ, thích thú gục đầu vào bờ vai của hắn.


Bất giác, nó cảm thấy cảnh tượng này sao thật quen. Dường như đã là một kí ức nào đó, từ rất lâu rồi. Nhưng tất cả xuất hiện trong đầu nó mờ ảo lắm, nó không tài nào có thể nghĩ thêm được điều gì hơn. Lạ thật!


Cả Minh Hoàng cũng vậy, bao kỉ niệm thuở xưa lại ùa về bên hắn. Lòng hắn se lại rồi bỗng dưng buột miệng nói:


- Thoại My này, từ nay cô hãy coi tôi như là một người anh trai, được chứ?


- Anh trai? Thế cũng được à?


- Uhm. Cô sẽ là em gái và tôi sẽ là anh của cô!


- Vui nhỉ? Tôi chỉ có chị gái, nay lại có thêm một người anh. Thế cũng tốt! – Nó tươi cười nói đến đây thì đầu óc lại chợt đứng khựng lại. Hình như… nó đã từng có một người anh…?! ?


Nhẹ nhàng, đơn giản. Từ nay Minh Hoàng đã là “anh trai” của nó như vậy đấy. Tuy thế nhưng thời gian nó được ở bên anh chỉ còn là vài tiếng đồng hồ đếm ngược. Buồn.


Cũng vào lúc đó, tại Biệt thự nhà Cẩm Tú – Ngọc Châu.


Châu đang lặng yên ngồi thưởng thức bản nhạc mà mỗi lần buồn con bé lại hay nghe: “ Kiss the rain”. Lòng Châu cảm thấy xốn xang lạ thường, nó muốn khóc lên thật to để giải tỏa tất cả, để lòng nó thấy nhẹ nhàng hơn nhưng lí trí lại nhủ nó rằng: “ Không được khóc! ”


Nếu là trước đây, khi Nhất Bảo chưa “là gì” của nó thì hắn mỉm cười đầy trìu mến như vậy thì nó cũng xem như là thường, là điều không cần phải “hao tâm”. Còn bây giờ thì lại khác, dù chỉ là một ánh mắt nhìn ai đó cũng đủ khiến nó phải dằn vặt, suy nghĩ nhiều.


Bỗng…


- Sao thế này? Cô em thân yêu của tôi nay sao lại đầy tâm trạng thế này?


Ngọc Châu giật mình, quay lưng lại thì đã thấy chị Cẩm Tú đứng ở đó.


- Chị ra ngoài đi! Chị là ai mà lại lại tự ý mở cửa phòng người khác cơ chứ? Đúng thật là…


Cẩm Tú chống hông, hất hàm đáp bằng giọng chắc nịch:


- Tao là chị mày!


Châu chau mày khó chịu. Lúc nào chị cũng đưa ra cái quyền làm “đàn chị” ra mà nói và mỗi lần như thế thì phần chìm luôn thuộc về nó, đương nhiên chị ta lại nắm giữ phần nổi. Nó vẫn một mực nằng nặc:


- Chị đi ra ngoài đi, bộ ba mẹ chưa dạy cho chị phép lịch sự tối thiểu à?


Nhắc đến hai

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Chết cười chuyện vợ chồng trẻ không biết dùng bao cao su mà còn ham hố tận “3 hiệp”

“Mẹ ơi, gà rán có ngon không?” mẹ đáp: “Không ngon” rồi kéo con đi nhưng 3 hôm vì miếng gà mà mẹ đã…

Cô Dâu Quỷ

Câu chuyện đáng suy ngẫm với số điện thoại vợ được chồng lưu với tên ‘lạ’

Interpol Phần 3