Bỗng…
“ Tách! Tách! ”
Từng hạt mưa tí tách rớt xuống đầu nó. Chưa khỏi bất ngờ thì “Rào! Rào! ”
Mưa đã ngày một to dần.
- Chết rồi! – Nó khẽ thốt lên thì Thiên Vũ chợt nắm lấy tay nó kéo vào một hiên nhà gần đó để trú mưa. Thật may!
Nó lấy tay phủi sơ quần áo, đứng nép mình vào sát bức tường phía sau. Xung quanh chỉ có nó, hắn và một màn mưa trắng xóa.
Run run… Nó lạnh. Nó lè lưỡi cho qua vì khi sáng Thiên Vũ cũng có nhắc nó mặc áo khoác rồi nhưng nó không chịu nghe.
- Mặc vào đi! – Vũ chợt nói và cởi áo khoác của mình đưa cho nó.
Nó nhíu mày nhìn hắn một cách khó hiểu.
- Nhìn gì mà nhìn chứ? Khi sáng tôi nhắc cả rồi mà không chịu nghe đấy nhá. Thôi, mặc vào đi không khéo lại bị cảm. Không có ai chăm sóc cho cô đâu.
- Ơ… Ờ…Nhưng, còn anh thì sao?
- Cô yên tâm đi. Tôi không lạnh. – Vũ đáp rồi choàng áo khoác vào cho nó, không để cho nó ậm ờ thêm câu gì nữa.
“ Cảm ơn anh! ” – Nó lí nhí nói, chưa chắc Thiên Vũ đã nghe nhưng thực tế thì nó cũng không muốn hắn nghe được. Lòng nó cảm thấy ấm áp hơn, là vì áo khoác của hắn hay chăng là vì một điều gì đó tuy nhỏ bé nhưng khiến người ta phải cảm thấy diệu kì?
Nó chợt trộm liếc mắt sang phía Thiên Vũ. Đôi môi hắn nhợt nhạt. Có lẽ hắn cũng đang lạnh, vậy mà dám bảo là không lạnh và nhường áo cho nó cơ. “Cho chết! ” Nó rủa thầm nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi xót xa.
Thiên Vũ ngắm nhìn mưa, ánh mắt xa xăm lạnh giá. Rồi, hắn sực nhớ ra sợi dây chuyền nên liền đưa ra cho nó.
- Thoại My! Của cô nè!
Nó giật mình quay đầu lại:
- Huhm? Cái gì cơ? – Nói rồi nó đón lấy chiếc hộp từ tay hắn. Im lặng và mở ra nhẹ nhàng.
- á! Dây chuyền của tui! – Nó thốt lên đầy ngạc nhiên mừng rỡ. Vậy là món đồ mẹ nó dặn phải giữ cẩn thận đã quay về lại bên nó rồi.
- Uhm! Đúng rồi đấy, lần này đừng có đưa đi cầm đồ nữa ha.
- Nhất định thế.Trừ khi anh lại… – Nó nói đến đây thì chợt thấy mặt Thiên Vũ biến sắc, vì thế nó không nói nữa mà phản xạ đưa tay che miệng. Sau đó như thể sợ sợi dây lại biến mất, nó vội vàng lấy ra và đeo vào cổ. Nhưng loay hoay mãi mà chưa được.
Thật đúng là mỗi lần đụng vào những món trang sức là nó lại lúng túng, vụng về đến lạ. Thấy thế, Thiên Vũ khẽ lắc đầu rồi cầm lấy sợi dây chuyền và đeo vào cổ cho nó.
“ Thình thịch! Thình thịch! ” Nó đang nghe rất rõ âm thanh ấy – âm thanh của trái tim khi biết… thế nào là rung động.
Hai ngày trôi qua nhanh chóng. Hôm nay đã là thứ 7, ngày Minh Hoàng đến sân bay sang Mỹ du học.
Chính vì vậy nên nó, Thiên Vũ, Nhất Bảo và Ngọc Châu quyết định sẽ nghỉ học một buổi để ra đấy tiễn Minh Hoàng.
Nó vừa vui vừa buồn. Vui là vì sẽ được gặp Minh Hoàng. Còn buồn là… từ nay khoảng cách giữa nó và anh lại càng xa. Cuộc đời là thế đấy, tại sao cứ để người ta xích lại gần 1 phần thì lại đẩy người ta ra 10 phần?
Bốn con người đặt chân tới Sân bay. Bây giờ là 8h30. Vậy là còn 30 phút để họ gặp Minh Hoàng.
- Minh Hoàng! Minh Thảo! – Nhất Bảo giơ tay vẫy vẫy Hoàng và Thảo. Xung quanh đó còn có gia đình của hai bên nữa.
- Oh! Các cậu đến tiễn bọn tôi đấy à? – Hoàng cười nói với vẻ mặt tươi tắn. Có ai biết rằng đằng sau vẻ mặt tưởng chừng như vô cùng thoải mái ấy thì lại là một nỗi buồn khôn nguôi?
- Tất nhiên là phải tới chứ! – Nó nói rồi quay sang nắm lấy tay Minh Thảo: – Lâu ngày chưa gặp em nhỉ? Dạo này có vẻ mập mạp đáng yêu nha.
Minh Thảo trề môi đáp:
- Sao ai cũng nói em như vậy thế nhỉ? Có lẽ phải ăn kiêng thôi!
- Đừng! Form thế này là chuẩn rồi đó. Qua bên ấy phải giữ gìn sức khỏe, đừng có nhịn ăn mà kiệt sức nha Thảo.
- Hì! – Thảo cười gượng, mặt con bé có vẻ căng thẳng và chút nặng nề dễ nhận thấy.
Sau đó, cả bọn kéo nhau lại phía gia đình hai bên để chào hỏi cho phải phép. Nó vô tư không nhận ra rằng, người đàn ông đứng tuổi đang mải nhìn nó không rời mắt. Người đó là ông Nguyễn – bố của Minh Hoàng.
- Cháu là…?
Thấy bố mình sững lại như vậy, mặt bỗng dưng biến sắc nên Minh Hoàng đã hiểu ra phần nào của vấn đề nên liền chen ngay:
- Cô ấy là Thoại My, ở cùng Biệt thự với tụi con.
Hoàng quay sang nhìn nó, thở phào nhẹ nhõm khi thấy mặt của sợi dây chuyền nằm ở trong áo. Chứ không thì không ai đoán chắc được chuyện gì sẽ xảy ra…?
- Anh trai! Anh qua Mỹ khi nào về? – Nó nheo nhéo hỏi, lắc nhẹ tay Minh Hoàng.
Ông Nguyễn lại để ý từng hành động, lời nói và cử chỉ của nó. Sao thật giống…
- Huhm… Chắc cũng phải vài năm!
- Khi về nhớ phải mua quà cho em gái đó nha! – Nó cười đáp vô tư. Trong khi đó thì Minh Thảo lại há hốc miệng:
- Cái gì mà anh trai…em gái…??
- Hehe! Dạng như anh em kết nghĩa ý mừ. – Nó nhăn trán đáp, cố suy nghĩ dùng từ gì để diễn đạt cho hợp lí một chút.
Nghe nó nói, Minh Thảo cũng không tránh khỏi được ngạc nhiên. Nhưng chỉ là một tí tẹo thôi, con bé cười nhẹ ranh ma nói:
- Ghê nha! Hồi lâu còn thấy ghét nhau như chó mèo, thế mà giờ lại kết nghĩa “anh em” cơ đấy! Chà, chà, chà!
Minh Hoàng cũng cười, sau đó quay sang nói với Thiên Vũ và Nhất Bảo một vài điều. Về cuộc sống, về fan và cả về… Black Rose – đây cũng là điều mà hắn lo lắng nhất khi quyết định đi Mỹ.
…
Ngay lúc này đây, từ đằng xa. Một cô gái đau đáu nhìn về phía Minh Hoàng, nước mắt rơi lã chã hòa lại thành dòng với vẻ buồn ảm đạm. Không ai khác đó là… Phạm Cẩm Tú.
Anh phải đi về một nơi xa
Anh không thể sống như thế một ngày bên em
Đôi ta đã yêu nồng say mật ngọt trăng sao
nhưng trong đêm mưa anh ra đi vội vàng
Làm tim em đau đớn người nào có biết
Em không trách anh sao quá vô tình
Đã cho ta gặp nhau đã trải qua bao ngày hạnh phúc
Giờ mình em làm sao hỡi anh
Tại vì sao lòng cứ phải nhớ một người mãi không không quay về
Tại vì sao lòng không thể quên quên được anh trong tim
Kể từ bây giờ, đến cả cơ hội bắt gặp ánh mắt lạnh lùng từ Minh Hoàng hay những lần nhìn trộm từ xa cũng không còn nữa rồi. Siết chặt đôi bàn tay lại, cô phải mạnh mẽ!
Bỗng…
- Chuyến Bay từ Việt Nam sang Hoa Kì số hiệu 197 chuẩn bị cất cánh vào lúc 9h. Đề nghị những hành khách của chuyến bay tới khu gởi đồ và tập trung tại phòng chờ bay. Xin chân thành cảm ơn. The flight from VietNam to the USA…
Minh Hoàng thở dài, nắm chặt lấy tay mọi người một lần nữa và nói:
- Bây giờ tôi phải đi rồi. Mọi người ở lại chú ý giữ gìn sức khỏe, thỉnh thoảng tôi sẽ liên lạc về bên này. Tạm biệt, hi vọng sẽ sớm gặp lại mọi người!
Nói rồi anh vẫy tay chào nhưng chưa đi vội. Anh bước tới phía nó, thì thầm một điều gì đó mà khiến nó phải sững lại, nó không tin vào tai mình nữa, nó không tin đó là sự thật. Có lẽ Minh Hoàng chỉ dối nó thôi. Anh đã bảo rằng…