Nó rủa thầm, biết là anh sắp đi Mỹ, sắp có một khoảng cách nửa vòng Trái Đất nhưng cũng không nên đùa giỡn kiểu đó chứ nhỉ? Anh thật là… Đã thế, lại còn bảo là nó phải trân trọng điều đó. Tuy nhiên, Thiên Vũ có yêu nó đâu mà trân trọng cái gì chứ. Rõ ràng cái gã Thiên Vũ ấy rất ghét nó cơ mà.
Rốt cuộc là như thế nào? Điều đó vẫn là một dấu chấm hỏi trong nó. Dù câu trả lời đã được ấn định chắc chắn trong nó rằng: “Không có chuyện đó đâu! ” Nhưng… một điều gì đó đã ngăn không cho nó nghĩ như vậy. Huhm… Càng lúc lại càng một khó hiểu.
Nó lại miên man nghĩ linh tinh, rồi lại thầm trách mình nghĩ xa quá. Mà có lẽ là xa thật. Nó nhăn trán.
Bỗng, nó ngước mặt lên thì Minh Hoàng đã đứng ở bên kia cửa kính. Một câu
ThichDocTruyen.Yn.Lt
«‹212223›»
ThichDocTruyen.Yn.Lt
tạm biệt nó cũng chưa nói được với anh. Dù có thể anh không thấy nhưng nó cũng ráng vẫy tay một lần nữa, nó nhắm mắt lại thì thầm với chính mình: “ Mong anh sớm quay về! ”. Một phút lặng bình yên trong nó.
Ngước mắt lên bầu trời, máy bay đã thẳng cánh. Minh Hoàng đã rời xa. Và nước mắt nó cũng đã chực tuôn rơi.
Minh Hoàng đặt chân lên máy bay một mình. Còn Minh Thảo thì không, con bé không muốn theo học quản trị kinh doanh ở Mỹ mà tha thiết muốn được trở thành một hướng dẫn viên du lịch – niềm đam mê từ nhỏ của con bé. Chính vì vậy, Minh Thảo đã không sang Mỹ mà đặt chân tại một máy bay khác qua Pháp để theo học chuyên ngành đó mà không hề có sự hay biết của gia đình. Lẽ đương nhiên, Minh Hoàng là tòng phạm nhưng hắn yên phận với việc qua Mỹ vì… Thoại My.
Hắn định lôi cuốn sách ra đọc nhưng lại buồn ngủ nên thiếp đi một lát. Thì…
- Tôi có thể ngồi ở đây được không?
Một giọng nhỏ nhẹ vang lên. Nghe thôi cũng biết là của một vị tiểu thư đài các nào đó. Nhưng hắn cũng chẳng buồn mở mắt.
Đến một lát sau…
- Tôi có thể ngồi đây được không? – Cô gái nhắc lại lần nữa, vẫn nhẹ nhàng.
Và đến lần thứ ba…
- Không lẽ một chàng trai lịch sự mà lại dửng dưng trước câu hỏi của một cô gái sao?
Minh Hoàng thở dài ngán ngẩm, bỏ cuốn sách xuống và mở mắt ra. Chà, một cô gái xinh đẹp, thanh thoát với bộ váy trắng tinh khôi mềm mại, chiếc cài tóc cùng tone trắng bản to và một mái tóc đen óng, tay cầm một chiếc violin nhỏ gọn. Nhìn kĩ lên gương mặt thì không ai có thể phủ nhận rằng nó quá hoàn hảo, đôi mắt buồn nhưng lại quyến rũ đến lạ.
Hắn không đáp, chỉ xích sang một bên tỏ ý mời ngồi. Cô gái ấy dường như cũng hiểu nên nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh hắn.
Lại một lần nữa, hắn biết thế nào là trộm nhìn một người con gái.
Ngày chủ nhật…
Đáng lẽ nó phải “ngủ nướng” để bù mấy hôm đi học phải dậy sớm nhưng mà chẳng hiểu sao nó lại dậy từ sớm và đi dạo một vòng quanh hoa viên.
Những tia nắng hồng ban mai khiến bất kì ai cũng có thể cảm thấy ấm lòng trước bao nhiêu sóng gió đã xảy ra. Tuy nhiên, nó vẫn chẳng cảm thấy nhẹ nhõm hơn là mấy. Chuyện Minh Hoàng nói trước lúc lên máy bay khiến nó suy nghĩ nhiều. Rõ ràng nó không muốn nghĩ đến nhưng càng như thế thì đầu óc nó lại văng vẳng từng câu, từng chữ mà anh nói.
“ ai ya!!!” – Bỗng dưng lên cơn “khìn khìn”, nó hét toáng lên. Nào giờ đâu Thiên Vũ lại đang ở ngay đằng sau lưng nó:
- Trời đất ơi! Cô hét muốn bể nhà rồi kìa!
Nó quay người lại, thấy Thiên Vũ bèn cười ái ngại rồi nói:
- Hờ hờ… hôm nay anh cũng dậy sớm quá hén?
Vũ trề môi đáp:
- Nói thừa ghê! Tôi có bao giờ dậy muộn đâu mà cô bảo tôi thế?
Nó lè lưỡi, không biết nói sao nữa nên liền đi vào trong nhà mà không thèm nói với hắn.
- Ê! Ê! Lát nữa cô rảnh không đó, Thoại My?
Nó được dịp quay lại nhìn Thiên Vũ mà cười toe toét:
- Nói thừa ghê! Tôi có bao giờ bận gì đâu mà anh bảo tôi thế?
Thiên Vũ khẽ nghiến răng dù ngoài mặt vẫn ráng nhếch mép cười đáp lại. Rõ ràng nó muốn “chơi” hắn đây mà.Qủa là không phải vừa đâu nhá, Thoại My đúng là Thoại My.
- Hừ, định rủ cô đi chơi nhưng mà… ghét cái thái độ!
- Làm như tôi thích đi chơi với anh lắm không bằng ý! Xì…
- Vào thay đồ, xuống nhà tôi dẫn đi ăn sáng sau đó đi đâu thì khắc biết. Đây là mệnh lệnh!!! Nghe rõ chưa đồ ngốc!!!
- Rõ rồi, khổ quá đi mất! – Nói rồi nó vùng vằng bước vào trong nhà thay đồ. Thiên Vũ chỉ biết trông theo mà lầm bầm: “ Đi chơi mà cũng khổ nữa, xạo! ”
Vẫn giản dị, vẫn đời thường. Quần jean, áo pull.Nó đấy!
Tung tăng bước đến phía chiếc audi mui trần mà Thiên Vũ đã đứng chờ sẵn ở đó.“ Hôm nay trông hắn đẹp trai ghê! ” Nó cười khúc khích thầm nghĩ sau nó nhảy vọt lên xe.
- Hi za! Đi thôi! Mà nè quên mất, Nhất Bảo có đi không vậy?
Thiên Vũ quay qua nhìn nhìn nó, tay đẩy nhẹ gọng kính lên đáp:
- Không! Sáng nay chắc hắn lại hú hí với em Châu rồi!
- Hihi! Thế cũng tốt! giờ đi ăn sáng đã nha, tui đói rồi! – Nó lắc lắc vai Thiên Vũ nói. Hắn khẽ gật đầu sau đó rồ ga phóng đi.
Trên đường đi…
- Này, Thoại My! Tôi nói cái này nè! – Thiên Vũ chợt hỏi, trông vẻ mặt hắn ta có vẻ đang “khó xử”.
Nó vừa ngắm nhìn quang cảnh xung quanh, vừa đáp:
- Sao? Cứ nói đi! Từ bao giờ anh biết xin ý kiến người khác để được phép phát ngôn thế?
Mặc kệ lời chế giễu của nó, Thiên Vũ vẫn đi thẳng vào vấn đề mà hắn cần nói:
- Cô sẽ xưng với tôi là “em” – giống như Minh Hoàng vậy. Được chứ?
- Trời! Vậy mà tưởng chuyện gì! – Nó thở hắt đáp bằng giọng bất cần.
Nhung nó nào biết, cái “chuyện gì” của nó lại khiến hắn phải suy đi tính lại, ngẫm đi nghĩ lại đến biết bao nhiêu là lần. Và, cái “chuyện gì” đó của Thiên Vũ lại không được nó chấp nhận. Nó không thích. Điều đó ắt hẳn khiến hắn cảm thấy buồn và thất vọng. Thậm chí cũng có thể ảnh hưởng phần nào đến lòng tự tôn.
…
Chiếc xe dừng chân tại nhà hàng Mara. Ở đây, không đơn thuần là đồ ăn ngon, cảnh quan đẹp hay phục vụ nhiệt tình. Nếu chỉ như thế thì chưa thể trở thành một nhà hàng nổi tiếng ở giữa trung tâm thành phố được. Mà là vì, kiến trúc của Mara được xây theo lối cung điện cổ xưa. Trông rất độc đáo và lạ mắt.
Nó cũng thích thú với điều đó lắm. Đây là lần đầu tiên nó đến đây cơ đấy. Vui thật!
Cả nó và Thiên Vũ đều gọi “Mì Cung đình truyền thống”. Từng sợi mì dai dai, thơm ngon đặc biệt hòa quyện với nước dùng đầy đủ bốn vị: chua, ngọt, mặn và cay. Chắc chắn là phải ngon hơn Mi- xi- xup của nó rồi nhưng sao Thiên Vũ vẫn cảm thấy thích Mi- xi- xup hơn. Có lẽ con đường đến dạ dày phải đi qua trái tim chăng?
…
Ăn xong, nó rủ Thiên Vũ tới công viên cùng đi dạo.
Không khí ở đây lúc nào cũng vậy, rất mát mẻ và thoải mái.
- A! Kem! – Nó khẽ reo lên. Nó mà, tiệm kem lúc nào cũng là điểm thu hút nó đầu t