Truyện Biệt Thự Hoàng Tử - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Truyện Biệt Thự Hoàng Tử (xem 2235)

Truyện Biệt Thự Hoàng Tử

và Ngọc Châu cũng đi cùng nữa.


- Hi! Cảm ơn các bạn đã đến quán mình uống thử mừng khai trương nha! Các bạn dùng gì? – Cô tiểu thư nhanh nhảu nói bằng giọng rạng rỡ, đáng yêu.


- Bạc hà trân châu hết và 1 ly thạch đắng nha cô bé! – Bảo cười đáp, đôi mắt ánh lên vẻ dịu dàng đầy cuốn hút.


Máu “Hoạn Thư” trong nhỏ Ngọc Châu lại nổi lên, con bé chợt thấy lòng khó chịu đến lạ. Châu đảo mắt lườm lườm Bảo nhưng lại quay sang nói thì thầm với nó:


- Nè, Thoại My! Cậu xem anh Nhất Bảo kìa! Lại bắt đầu rồi đó, chã coi sự có mặt của tớ ra gì cả!


Nó nhe răng cười tinh nghịch đáp:


- Hihi! miễn sao anh ấy yêu cậu là được rồi, ghen gì cho lắm!


- Này, lại còn cười trên nỗi đau của người khác đấy hử? Cậu xấu tính thật đấy! – Châu trề môi rồi nhéo nó một cái thật đau.


Rồi ly trà sữa thơm ngon được đặt nhẹ lên bàn. Nó nghệt mặt ra nói bằng giọng méo mó:


- Hơ… Trân châu hả? Tui không uống được! Làm sao bây giờ…?


- Trân châu cũng không uống được hả? Sao giống gã Vũ này thế? Thôi, Để tôi gọi đổi nha! – Bảo nói, vội giơ tay lên ra hiệu nhưng Thiên Vũ vội chau mày chặn lại:


- Đừng! Hôm nay là ngày khai trương của người ta, đổi trả là không nên đâu.


- Chứ giờ sao?


Vũ cười nhẹ và đưa ly thạch đắng của hắn cho nó dù hắn cũng không thích Trân châu một xí nào, thậm chí là “dị ứng”.


Nó chớp mắt, nhưng vẫn không ngại ngần uống ly trà sữa thạch và nói một cách vô tư, không hề nghĩ ngợi:


- Ghê nha! Nhường tui luôn cơ đó nha!


- Thực ra tui cũng không phải là không uống được Trân châu. Tôi thích Thạch đắng hơn, thế thôi! – Vũ gọn lõn đáp dù trong hắn đang cố gắng “ ngậm đắng nuốt cay”.


Nhất Bảo lúc này mới chợt nhận ra trên mặt Ngọc Châu xuất hiện chữ: “Giận”. Hắn nhún vai khó hiểu rồi nheo mắt ra hiệu với nó.


Nó gật gù tỏ vẻ hiểu chuyện rồi trề môi thì thào:


- Giận rồi! Giận rồi! Bé Châu ghen đó cha!


Nghe nó nói, Bảo há hốc miệng. Hắn chợt nghĩ là có thể Châu ghen với cô tiểu thư chủ quán đó chăng? Nhưng thực tế thì từ trước đến nay đối với ai hắn cũng như vậy – đó là phong cách của một Warm Boy.


Chiều hôm đó. Một buổi chiều đầy căng thẳng đối với Minh Hoàng, hắn cứ đi đi lại lại, mắt không rời cái đồng hồ, từng giây từng phút trôi qua thật nhẹ nhàng, chậm rãi như muốn trêu ngươi hắn.


Hắn thở dài, bước tới hòm rượu lấy một chai Wray Rum. Rượu có thể làm cho hắn tốt hơn lúc này hơn chăng????


Đã 3 giờ rồi… Chờ đợi lúc này không phải là hạnh phúc, mà đó là sự giằng xé trong tâm trạng đầy đớn đau của Hoàng. Hắn lôi điện thoại ra gọi cho gã bác sĩ.


- Alo! Sao?? 5h mới có kết quả à?… huhm… Thôi được…!!5h tôi tới…


Một chút lo lắng
Một chút đắng cay
Một chút tê tái
Một chút kìm nén
Một chút hụt hẫng
Vậy mà, thắt cả tim…


Rồi 5h – Cái thời khắc định mệnh ấy cũng đã tới. Đường tới bệnh viện nay bỗng dài đăng đẳng một cách lạ thường.



Hắn run run cầm trên tay tờ giấy ghi kết quả ADN.


“…Quan hệ anh em…”


Minh Hoàng bật cười, cười rất to. Nhưng lại cười trong những giọt nước mắt bạc bẽo, quằn quại. Hắn không hề muốn tin vào cái sự thật này. Hắn đã yêu lầm người em gái của mình ư…?


Từng kỉ niệm xa xôi chợt vọng về trong hắn…


Một buổi dạo chơi ở thảo nguyên xanh.


- Anh Minh Hoàng!!Anh cõng em đi ^^ hihihi


- Vui lắm hả? Vậy thì ngày nào anh cũng cõng em đi chơi như thế này nhé?


- Uhm! Kể cả khi em lớn lên nữa đó nha! Anh vẫn sẽ cõng em chứ?


- Nhất định rồi, em gái của anh ạ!


Rồi là những lần hờn dỗi của hai anh em. Nhưng lần nào, Thiên Ân cũng là người làm hòa trước, con bé có tính dễ thương, nhí nhảnh nên không muốn giận tí nào cả.



Hay là cảnh tượng chia lìa vô cùng đau thương ngày ấy. Khi cả hai anh em đang vui đùa ở căn biệt thự nhà họ Nguyễn thì đám cháy từ đâu ngùn ngụt bốc lên. Minh Hoàng – hắn đã ôm chặt lấy Thiên Ân – người em gái mà hắn luôn một mực chở che. Thế nhưng sau đó, chỉ có hắn được cứu ra khỏi đó. Còn Thiên Ân, khi đội cứu hỏa lên thì đã không còn thấy con bé đâu nữa rồi. Có người bảo con bé đã chết nhưng cũng có người bảo là Ân đã được ai đó cứu thoát rồi. Và một trong hai điều đó thì vẫn không thể xác định được.


Và cho đến ngày hôm nay thì… Rõ ràng, Nguyễn Nguyễn Thiên Ân bằng xương bằng thịt ngày nào vẫn còn sống.


“ Cảm ơn em… vì em vẫn còn hiện hữu trên cõi đời này, em gái anh! Cảm ơn em… vì đã mang lại sự sống cho trái tim anh và cũng đồng thời giết chết nó một cách vô tình.”


Minh Hoàng thở dài. Hắn đã tạm thời cân bằng lại được bản thân. Vội vàng rút chiếc điện thoại ra… di chuyển đến số máy của ông Nguyễn – bố của hắn.


- Alo! Minh Hoàng – con đấy hả? – Bố hắn nói bằng giọng hăm hở vì ít khi Hoàng chủ động gọi điện cho ông.


- Khi nào thì con có thể qua Mỹ du học? – Hoàng lạnh nhạt đáp.


Ông Nguyễn như hét lên trong điện thoại, không dấu nỗi sự mừng rỡ:


- Sao cơ? Bố có nghe nhầm không đấy? Con sẽ đi du học???


- Vâng.


- May quá! Mai, mốt gì đó con về nhà để chuẩn bị nhé! 3, 4 ngày nữa bố sẽ xếp lịch cho con đi cùng Minh Thảo!


- Mai con sẽ về! Chào bố! – Nói rồi Hoàng vội cúp máy ngay.


Thế là xong. Hắn sẽ rời xa khỏi chốn này để lãng quên những chuyện mệt mỏi đã xảy ra trong thời gian qua. Thoại My vẫn sẽ là Thoại My. Tạm thời là như thế và khi đến thời cơ thích hợp, Minh Hoàng sẽ nói tất cả cho nó và mọi người biết sự thật ấy. Còn bây giờ, chỉ hắn biết thôi… thế là đủ!


Tối hôm đó.


- Sao cơ? Anh sẽ đi Mỹ du học à? – Nó tròn mắt đầy ngạc nhiên khi nghe tin Minh Hoàng thông báo là ngày mai sẽ về nhà để chuẩn bị đi du học ở Mỹ cùng Minh Thảo. Lòng nó chợt cảm thấy trống trải. Chẳng lẽ từ nay Biệt thự Hoàng tử sẽ thiếu vắng một thành viên sao? Và cả bộ ba nữa, chẳng lẽ sẽ trở thành “Bộ hai” chắc?


- Đường đột quá vậy? Sao bây giờ cậu mới nói? – Nhất Bảo cũng không tránh được sự ngạc nhiên.


Riêng Thiên Vũ thì hắn không tỏ ra như nó hay là Bảo bởi vì hắn đã nghe bố hắn nói qua về chuyện này rồi.


- Nhưng tôi nghe Minh Thảo nói là cậu không đồng ý rồi cơ mà?


Minh Hoàng lặng lẽ cười, không đáp. Hắn nhấp một ngụm trà đắng rồi nói trong tiếng thở hắt:


- Tôi định không đi. Nhưng rồi thì tôi thấy không qua Mỹ sẽ bỏ lỡ một cơ hội tốt để học tập. Vậy nên hôm nay tôi mới vội vàng đưa ra quyết định này!


Nó gật gù:


- ừm! Việc đi du học đúng là tốt thật, nhưng mà anh nói gấp rút quá. Chưa chi mà mai đã đi rồi!


- Đi sớm chừng nào thì càng tốt chừng ấy! Ở đây đã không còn gì cho tôi lưu luyến nữa rồi… – Minh Hoàng chợt buột miệng nói khiến nó, đặc biệt là Vũ và Bảo sững lại một lát, sau đó cũng mau chóng đảo mắt xung quanh.


Nó lại suýt xoa, tỏ ra tiếc rẻ:


- Giá mà anh nói sớm hơn một chút thì hay rồi! Nhất định tui sẽ tổ c

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Ái phi, nghe nói nàng muốn trèo tường

“Gái ngoan” quỵ ngã chứng kiến mẹ làm điều này mỗi tối để chu cấp 5 triệu mỗi tháng, “ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc”…

Hạnh Phúc Không Mua Được Tiền

Hắn ” dở hơi ” lạnh lùng

Báo có thai, người yêu cũ chỉ nhắn: “Xin lỗi em” rồi biệt tích