Trọng sinh tiểu địa chủ - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Trọng sinh tiểu địa chủ (xem 6621)

Trọng sinh tiểu địa chủ

ơng 46: Thở Hơi Cuối Cùng


Liên Mạn Nhi hoảng sợ, cái rổ trong tay rơi trên mặt đất, đậu phộng bên trong rơi ra đầy đất. Nàng cũng không quay đầu nhìn lại, vội vàng chạy đến bắt lấy hai tỷ muội Xuân Ni cùng Xuân Yến.


“Rốt cuộc là chuyện như thế nào, mẹ ta thế nào mà…, mới từ ngoài đồng trở về vẫn rất tốt mà.”


“Mẹ ngươi chảy thiệt nhiều máu, Vương bà tử ở đầu thôn tây nhìn thấy, nói mẹ ngươi sắp không xong, đệ đệ của ngươi cũng không giữ được rồi.” Xuân ni nói.


Liên Mạn Nhi cảm thấy đầu “Oanh” lên một tiếng.


“Là nhà ta nhờ hai ngươi vội tới đưa tin hay sao?” Liên Mạn Nhi nghe thấy giọng nói của mình hỏi.


“Không phải, là mẹ ta bảo hai chúng ta đến báo tin cho ngươi.” Xuân Ni nói.


Tiếng của Xuân Ni không nhỏ, trong ruộng trống trải cũng không có gì ngăn cản, bởi vậy mọi người làm việc gần đó đều nghe được. Mọi người Liên gia dừng việc trong tay lại, Liên Thủ Tín sắc mặt càng trắng bệch, ném cây đậu phộng non trong tay, đều đã quên cùng Liên lão gia tử chào hỏi, đi nhanh về nhà. Đi được hai bước, Liên Thủ Tín bắt đầu mà chạy.


“Đi, ta nhanh về nhà.”


Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng tiểu Thất cũng đi theo phía sau hướng trong nhà chạy.


Một hơi chạy vào thôn, chạy về nhà, trong sân Liên gia im ắng. Liên Mạn Nhi hơi chút yên lòng, nếu quả thật xảy ra chuyện, sẽ không an tĩnh như vậy.


Tiến vào cửa sân, mấy hài tử bắt đầu hô, “Mẹ, mẹ.”


“Mẹ bọn nhỏ, mẹ bọn nhỏ?” Liên Thủ Tín cũng hô.


Cửa Tây Sương phòng mở ra, một lão già tầm năm mươi tuổi ăn mặc y phục màu chàm từ bên trong cất bước đi ra, đúng là Lý lang trung ở trong thôn, phía sau là Chu thị, Tưởng thị còn có một nữ nhân khác, chính là thê tử của Xuân Trụ, thì ra là mẹ của Xuân Ni cùng Xuân Yến, ở bên cạnh Liên gia.


“Lý tiên sinh.” Liên Thủ Tín vội vàng đi qua, “Mẹ bọn nhỏ. Thế nào rồi hả?”


Lý lang trung khẽ lắc đầu, “… Động thai khí… mất máu… Ta bất lực rồi. Các ngươi hãy mời cao minh khác a.” Nói xong, thì lướt qua Liên Thủ Tín đi ra ngoài.


Lý lang trung là vị lang trung duy nhất trong thôn, hắn đã nói như vậy, cơ hồ chẳng khác nào là phán Trương thị tội chết.


“Nương, đây là chuyện gì thế, mẹ bọn nhỏ lúc ở ngoài đồng còn rất tốt, thế nào…” Liên Thủ Tín một phát bắt được tay Chu thị, hỏi.


Chu thị như bị phỏng, bỏ tay Liên Thủ Tín ra.


“Tứ thúc. Ngươi hãy nhanh vào xem tứ thẩm a.” Tưởng thị nói.


Mấy người Liên Mạn Nhi đã vượt lên trước vào phòng, Trương thị nằm ở trên giường gạch, sắc mặt tái nhợt, trên trán đều là giọt mồ hôi. Trên người đắp một chiếc chăn mỏng dùng cho mùa hạ.


“Mẹ. mẹ làm sao vậy? .” Mấy hài tử vây đến trước mặt Trương thị.


Trương thị vốn đang nhắm mắt, nghe thấy mấy hài tử gọi mẹ, mới chậm rãi đem con mắt mở ra.


“Mẹ, mẹ không có việc gì.” Trương thị cắn răng nói ra một câu. giọng nói đều run lẩy bẩy, cái trán lại toát ra một tầng mồ hôi lạnh.


Động thai khí, mất máu, Trương thị đang mang thai sao? Liên Mạn Nhi trong lòng khiếp sợ, ánh mắt nhịn không được chuyển tới trên bụng Trương thị. Nhìn kỹ lại, bụng Trương thị tựa hồ có chút hơi nhô ra. Bình thường nàng hay mặc xiêm y rộng thùng thình, nói chuyện làm việc cho tới bây giờ cũng không có toát ra một chút dấu hiệu gì. Cũng không có bất kỳ người nào ở Liên gia nói qua cái gì, hoặc là cho Trương thị bất luận đãi ngộ gì của phụ nhân có thai, những ngày này sinh hoạt chung một mái nhà, Liên Mạn Nhi không hề biết Trương thị có thai.


Liên Mạn Nhi lúc này mới nhớ tới, lần đó các nàng mua bánh bao thịt mang về ra, lại đưa cho Trương thị ăn. Trương thị không chịu ăn, Liên Chi Nhi giống như từng có ám chỉ, nhưng cũng không có nói rõ. Vẫn là nàng quá sơ ý sao, Liên Mạn Nhi tự hỏi mình. Đúng vậy a, nàng tuy rằng ngoài miệng gọi Trương thị là mẹ, nhưng vì sự kiện “Bán nữ” kia, trong lòng nàng, đối với Trương thị là ẩn ẩn có bài xích cùng không thừa nhận.


“Cuối cùng xảy ra chuyện gì, sao lại động thai khí chứ?” Liên Thủ Tín cầm lấy tay Trương thị khóc hỏi.


Trương thị nhanh mím môi không nói gì.


Chợt nghe tiếng mở cửa vang lên, Chu thị từ bên ngoài vội vã đi vào.


“Nương, chuyện này là sao? Nàng đã có thai bốn tháng, con đã từng cùng nương sớm nói qua rồi.” Liên Thủ Tín lại hỏi Chu thị.


Chu thị đi tới, bắt được tay Trương thị .


“Ngươi đứa nhỏ này, ngươi thế nào không cẩn thận để ngã như vậy. Ngươi cũng đều đã sinh vài đứa rồi, lần này thế nào lại… , ngươi yên tâm đi, mặc kệ thế nào, ngươi đối với nương cùng Tú nhi tốt, nương đều nhớ kỹ. Mấy hài tử kia đều là tôn nhi của ta, ta sẽ giúp ngươi chăm sóc tốt bọn nó.”


Trương thị dùng răng cắn môi, đôi môi tái nhợt lưu lại hai dấu răng rướm máu, kịch liệt mà thở hào hển. Liên Mạn Nhi đã nhìn thấy chiếu dưới thân Trương thị đã bị máu nhiễm đỏ, hơn nữa đang dần dần mở rộng.


“Nội, mau mời lang trung cho mẹ cháu.” Liên Mạn Nhi cầm lấy vạt áo Chu thị năn nỉ nói.


“Lý lang trung không phải vừa đi sao, bà đỡ ta cũng mời, lang trung cũng mời, đây là mệnh.” Chu thị nói.


“Trấn trên, trấn trên có rất nhiều lang trung giỏi.” Liên Mạn Nhi nói.


“Ngươi cái tiểu nha đầu hiểu cái gì, việc này, Thần Tiên đến cũng cứu không được.” Chu thị đẩy Liên Mạn Nhi ra, “Các ngươi đều đi ra ngoài, trong phòng này không phải chỗ cho các ngươi đợi.”


“Nương, ta đi trấn trên mời lang trung.” Liên Thủ Tín đứng lên nói.


Chu thị trừng mắt, buông tay Trương thị ra, “Lão Tứ, ngươi đi theo ta. Ta có việc cùng ngươi thương lượng.” Chu thị lôi kéo Liên Thủ Tín đi ra ngoài.


“Mẹ, ” trong phòng mấy hài tử khóc trở thành một mảnh.


Trương thị kiên cường chịu đựng, đảo mắt qua mặt của mấy hài tử.


“Mẹ, mẹ thực xin lỗi các con. Các con về sau…”


“Mẹ, ngài sẽ không có việc gì. Con, con tìm người cứu mẹ.”


“Tứ thẩm.” Tưởng thị không biết lúc nào từ bên ngoài chậm rãi đi vào, từ trong lòng ngực lấy cái bọc giấy nho nhỏ, là vài miếng nhân sâm mỏng, “Nơi này là chút nhân sâm, cho tứ thẩm ngậm trong miệng, có lẽ…”


“Đại tẩu…”


“Cũng chỉ có chút ấy, có lẽ có thể dùng.” Tưởng thị nhỏ giọng nói.


Liên Mạn Nhi từ trong tay Tưởng thị tiếp nhận miếng nhân sâm, cho Trương thị ngậm trong miệng.


“Mẹ, ngài nhất định phải chống đỡ, vì chúng con, phải chống đỡ, con đi tìm người cứu ngài.”


Liên Mạn Nhi xoay người bỏ chạy ra bên ngoài, Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng tiểu Thất cũng theo đi ra.


“Tỷ, tỷ ở lại nhà chăm sóc mẹ, người khác… Ta lo lắng.” Liên Mạn Nhi ngăn Liên Chi Nhi lại.


Liên Chi Nhi dừng chân chân, nghĩ nghĩ, liền nhẹ gật đầu.


“Mạn Nhi, muội nhất định phải cứu mẹ.”


Liên Mạn Nhi trịnh trọng gật đầu.


Liên Mạn Nhi co chân chạy ra khỏi Liên gia, thẳng đến trấn Thanh Dương. Phải cứu Trương thị. Trước mắt nàng chỉ có thể nghĩ đến một người, chính là Vương Ấu Hằng. Liên Mạn Nhi một bên chạy một bên nghĩ. Trương thị là một bánh bao lớn, mình thường thường phẫn nộ và buồn bã gi nàng không tranh giành. Nhưng lúc nà

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Đọc Truyện Vì Đó Là Em Voz Full

Cô Vợ Của Tôi

Truyện Trong Tim Tôi Chỉ Có Cô Thôi

Đời người bình thản

Thấy cậu chủ liệt giường đã lâu, ô sin xin bà chủ cho cưới vì mình quá lứa lỡ thì nào ngờ đêm ấy khi lật tấm chăn mỏng lên thì…