“Ta cái gì cũng không biết, ” Liên Mạn Nhi cười, “Ta chỉ biết, hôm nay nhà chúng ta có bánh áp chảo ăn no.” Liên lão gia tử trở về, không thiếu được phải răn dạy bọn người Liên Tú Nhi.
Bọn người Liên Tú Nhi khẳng định cũng sẽ nghĩ tới là nàng cùng Ngũ Lang nói ra. Nhưng Liên lão gia tử sẽ bảo vệ nàng. Hơn nữa, coi như là oán hận, còn có Hà thị ở một bên chia sẻ không phải sao. Nàng lúc gần đi có nói, Tưởng thị là người thông minh khẳng định đã nghe được. Một tiểu hài tử tỉnh tỉnh mê mê, không có giấu diếm trước đồ ăn ngon, cùng một người lớn trăm phương ngàn kế có thể biết trước hành vi của bọn họ, người nào càng đáng oán hận hơn.
“Giữa trưa có càng nhiều bánh áp chảo ăn a.” Tiểu Thất tiến đến bên cạnh Liên Mạn Nhi , “May mắn mà có Nhị tỷ tranh giành cho đệ.”
Liên Mạn Nhi nhéo nhéo mặt tiểu Thất.
“Câu nói kia không phải nói, khẩu khí tranh giành bánh bao ư, ta đây là không tranh giành bánh áp chảo, tranh giành khẩu khí.” Liên Mạn Nhi nói. Đúng vậy, nàng tranh chính là cơn tức này.
Chương 44: Mâu Thuẫn
Không thể không nói, bánh áp chảo có lực triệu hồi rất mạnh, chờ Liên lão gia tử từ nhà quay lại, đã nhìn thấy mấy nhi tử cùng các tôn tử, đã lại cắt xong một mảnh hạt kê thật lớn.
Giữa trưa hôm nay kết thúc công việc, tất cả mọi người đều tươi cười trở về, nhất là Tam Lang, Tứ Lang cùng Lục Lang, hận không thể tung hoa mà hướng trong nhà chạy.
Hà thị nhìn thấy trong lòng cũng có chút không được tự nhiên.
“Nhà đại bá hắn có gạo trắng quanh năm, gà vịt thịt cá, mấy hài tử của ta, một năm cũng chẳng có một bữa ăn thật tốt. Đều là nhà hắn cùng nội hắn, tôn tử hắn.” Hà thị hướng về phía Liên Thủ Nghĩa lầm bầm nói.
“Đợi đại bá của hắn trở thành quan thì tốt rồi, trước kia không ăn qua, đều lấy trở về.” Liên Thủ Nghĩa nói.
Đúng vậy a, nếu không có cái này làm mục đích, những năm này nàng cũng sẽ không một mực nhẫn nhịn. Hà thị nghĩ như vậy, lại liếc mắt một cái đánh giá Liên Thủ Nghĩa.
“Đừng tưởng rằng ta không biết, mỗi lần ngươi đi trấn trên, đi theo ca của ngươi ăn không ít. Lần trước đi trả tiền, các ngươi đi tửu lâu uống rượu đúng không?”
“Đừng nói mò, làm cho người ta nghe thấy.” Liên Thủ Nghĩa quay đầu lại nhìn người hai nhà Liên thủ lễ cùng Liên Thủ Tín từ phía sau đi tới, “Lần đó ta cũng có mang về cho các ngươi ăn a .”
“Chỉ có một ngụm đủ ai ăn.” Hà thị như trước bất mãn.
“Được, được, mắt nhìn thấy ngày tốt lành đã đến, đừng xoi mói những thứ vô dụng kia .” Liên Thủ Nghĩa nói xong, bỏ lại Hà thị, đi tìm Liên lão gia tử nói chuyện.
Hà thị liền quay đầu nhìn Liên Mạn Nhi liếc mắt một cái, nàng sở dĩ hôm nay cố ý không chuẩn bị nước, chính là muốn trở về một chuyến, nàng dự đoán được một nhà phòng lớn, khẳng định sẽ ăn vụng thức ăn. Nàng đã nghĩ. Nắm lấy thời cơ trở về, cũng có thể ăn được một phần. Liên lão gia tử lại không để cho nàng trở về. Ngược lại bảo Liên Mạn Nhi cùng Ngũ Lang đi trở về.
Nha đầu Liên Mạn Nhi kia thế nhưng thật giỏi, thật sự dám đến trước mặt Liên lão gia tử cáo trạng, còn kích thích Liên lão gia tử đồng ý để cho tất cả mọi người ăn bánh nướng áp chảo. Như vậy cũng tốt, cả nhà bọn họ cũng đều có thể ăn được một bữa cho thật đỡ thèm.
Bộ dạng mới vừa rồi của Liên lão gia tử, không biết về nhà sẽ răn dạy Chu thị như thế nào đây, còn Liên Tú Nhi cùng mấy người phòng lớn nữa. Những người kia còn không càng căm hận người Tứ Phòng sao. Lấy tính tình của Chu thị cùng Liên Tú Nhi, còn không biết sẽ trả đũa thế nào.
Lại có náo nhiệt để xem, Hà thị nghĩ vậy, liền nhếch miệng nở nụ cười.
“Mạn Nhi a. Hôm nay chúng ta có thể ăn bánh nướng áp chảo, đều là nhờ vào phúc của Mạn Nhi .” Hà thị cười đối với Liên Mạn Nhi nói.
Liên Mạn Nhi nhìn Hà thị liếc mắt một cái, cảm giác, cảm thấy tươi cười của bà không có một chút hảo ý.
“Nhị thẩm đây là ý gì, là gia để cho mọi người đều được ăn bánh nướng áp chảo.” Liên Mạn Nhi nói.
Gian ngoài phòng trên. Liên Tú Nhi ngồi ở dưới lò nhóm lửa. Một đôi mắt hồng giống như quả đào. Chu thị xụ mặt trở bánh nướng áp chảo, Tưởng thị ở bên cạnh nhào bột làm bánh, trên mặt ngược lại không có gì biểu tình. Chỉ là giống như lại lần nữa lau chùi bột phấn. Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ, cùng mẫu tử Cổ thị đều ở tây phòng, không có đi ra.
Liên lão gia tử đối với nhóm con dâu bọn họ không trực tiếp răn dạy, huống chi là thê tử tôn tử. Bất quá Liên Tú Nhi xem ra là bị hung hăng giáo huấn rồi.
Hà thị vượt lên trước tiến vào phòng trên, cười hô Chu thị, đối với Liên Tú Nhi nói: “Tú nhi. Ngươi nghỉ ngơi, ta đây tới nhóm lửa a.”
Cũng không biết có phải là bị bánh nướng áp chảo kích thích hay không. Hay là vì muốn biểu hiện trước mặt Chu thị, Hà thị mà cũng có thời điểm cướp việc để làm.
Liên Tú Nhi lại không cảm kích, chỉ ngẩng đầu hung hăng mà liếc nhìn Hà thị.
“Ngươi có lòng tốt như vậy? Là sợ ta cùng nương vụng trộm ăn bánh, hay là sợ cắt xén phần của ngươi, ngươi muốn giám sát chúng ta đi!”
Hà thị bị Liên Tú Nhi trách móc thì sững sốt.
“Tú nhi, ta không phải là sợ ngươi mệt mỏi lấy đấy sao, cái này nhọ nồi đen thui, sẽ đem mặt của Tú nhi bị dơ .”
“Bẩn hay không bẩn cũng là mặt của ta, không cần ngươi giả nhân giả nghĩa, sau lưng lại ngáng chân ta. Ta biết rõ ta là khuê nữ nông dân, ta chờ Nhị tẩu ngươi về sau thăng quan phát tài, phát cho ta phần cơm ăn.”
Hà thị liên tiếp bị Liên Tú Nhi ép buộc, nàng cũng không phải tính tình tốt gì, như thế nào chịu được.
“Ngươi còn nói tiếp không để yên, không phải là làm cho người nhìn thấy ngươi tham ăn ăn vụng, lại để cho phụ thân giáo huấn sao, ngươi làm cái gì phải phát cáu.” Hà thị lập tức mỉa mai nói.
Cái này chính là nói đến căn bệnh của Liên Tú Nhi. Liên Tú Nhi phát cáu, tiện tay đem một bó củi lửa hướng trên người Hà thị ném đi. Nàng là lấy từ bó củi, đang đốt trong lò, mặt trên còn đang cháy. Hà thị không có tránh được lưu loát, bó củi kia liền rơi vào trên chân của nàng.
Hà thị vội vàng đá văng bó củi ra, trên chân vẫn bị nóng một chút.
“Ngươi muốn giết người, ngươi muốn đốt chết ta a.” Hà thị giơ chân, đi lên phía trước muốn bắt Liên Tú Nhi, quay đầu lại nhìn thấy Chu thị đang nhìn nàng, đành phải nhịn xuống, “Nương người xem, Tú nhi thế nào ra tay nặng như vậy.”
“Tú nhi, nhóm lửa cho thật tốt.” Chu thị quát, lại xoay mặt hướng Hà thị, “Thê tử Lão Nhị, ngươi thành thành thật thật mà chờ ăn không được sao? Ngươi một bà nương lười biếng, cho tới bây giờ đều là lười biếng, mấy đời chưa thấy qua ngươi cướp việc đấy. Ngươi lại muốn phá hư cái gì, cho ngươi nhóm lửa, ta sợ ngươi đem nồi của ta đốt cháy. Ngươi nên làm gì thì đi làm đi, đừng ở đây vướng chân vướng tay.”
Hà thị vuốt mông ngựa lại đập lên đùi ngựa, đụng phải một cái mũi hôi, hậm hực mà từ phòng trên đi ra, đứng tại cửa ra vào, đập đập giày, nàng mang chính là giày vải, trên mũi chân đã bị cháy thủng mộ