– Cái nào đây ta.
Mãi sau nó mới quyết định mua luôn cả hai, đang xem giá trên áo, nó không chú ý nên để ngã vào một đống đồ bày ở đó. Hắn nhìn nó mà không nhịn cười được, nhưng không có nghĩa là hắn qua giúp nó, hắn chỉ lấy xong đôi giày rồi tính tiền ra về.(ác ôn. không biết thương hoa tiếc ngọc)
Hôm sau, nó đến lớp với cái băng dán cá nhân trên trán, nó đang loay hoay tìm quyển vở thì có một cô gái vỗ vai nó:
– Nè, nói thật nha, cậu rất giống một người bạn của tớ khi nhỏ, cô ấy tên là Trân từ Việt Nam.
Nó nghe thế thì liền quay đầu lại nhìn, không ngờ người sau lưng nó lại chính là Kim Dara, cô bạn thân hồi còn ở Hàn của nó, không ngờ con bé lại học ở trường này. Nó liền nhanh chóng kéo tay đứa bạn ra ngoài, làm cô bé chỉ biết đi theo mà không hiểu gì cả, nó nói với khuôn mặt hồi hộp:
– Cậu là… Dara, Kim Dara đúng không?
– Đúng rồi. Cậu là…
– Trân, Hoàng Trân nè
Nó chỉ tay vào mình, cô bạn không tin nổi nên cả hai hét toáng lên, cô bạn nhìn nó rồi mừng rỡ:
– Lâu không gặp cậu, mình nhớ quá đi
Dara nhìn miếng dán trên trán nó, cô lột một ít rồi hỏi:
– Sao thế này.
– Mình bị ngã ý mà.
Nó định dán lại thì nó không còn dính nữa, Dara xin lỗi rồi cô đi vào lớp lấy băng cá nhân cô mang theo, nó đứng chờ ở ngoài thì hắn xuất hiện, giọng nói lạnh nhạt:
– Cô là người hét hả. Theo tôi lên phòng hội trưởng.
– Nhưng tôi…
– Có đi không thì bảo. – Hắn cắt ngang lời nói của nó.
Thế là nó đi theo sau lưng hắn, ngay sau lưng họ thì Seho vừa tới lớp, nhìn bóng dáng của nó, anh biết rằng có chuyện xảy ra, nên đi theo hai người. Dara đi ra ngoài với băng nhưng không thấy nó đâu, cô bé chỉ biết nhìn quanh khó hiểu rồi cũng buông xuôi đi vào lớp đi vào lớp.
Nó đứng trước bàn hội trưởng, nhìn theo hắn đang lục gì đó trong thoại, hắn lấy ra một cái băng cá nhân rồi tiến lại chỗ nó. Hắn đưa tay lên thì nó co rúm người lại, mắt nhắm nghiền, hắn khẽ cười vì hành động của nó rồi lột bỏ cái cũ rồi cẩn thận dán cái mới vào, nếu nhìn từ ngoài cửa, chẳng khác gì hai người đang hôn nhau. Vừa lúc đó, Seho đi vào, anh ngạc nhiên: ” cái quái gì….” anh nghĩ, rồi thốt lên:
– Hai người đang làm cái gì đấy.
Nó quay đầu lại nhìn thì nhanh chóng cúi đầu chào Hội Phó. Hắn thấy thế liền thanh minh:
– Mình chỉ giúp cậu ấy dán băng cá nhân thôi.
Seho nghe thế liền nhìn vào trán nó, cậu ta tiến lại chỗ hai người rồi hỏi nó:
– Cô bị sao thế.
– Tôi bị ngã. Nếu không có gì thì tôi xin về lớp đây.
Nó lại cúi đầu đi, cả hai nhìn theo nó, hắn thốt lên:
– Đó là bức tường, chứ không phải cửa.
Sau khi nó đi khỏi, Seho nhìn thẳng vào mặt của Jihun nói như khó chịu:
– Cậu nên tránh xa cô ấy ra.
– Tôi chẳng làm gì cô ấy cả, Cậu thích cô ta à?
– Không, tôi chỉ muốn chắc rằng Ina không làm hại ai nữa.
Rồi cậu ta bỏ đi, để mình hắn ở lại trong căn phòng Hội Trưởng.
Sau buổi chiều, nó ra thư viện để xem sách tham khảo cho kì thi khảo sát, xem mãi suy ra chán chê, nó lại buồn ngủ, thế là cứ gà gật ngủ luôn lúc nào không hay. Sau khi mọi người về hết, hắn muốn đi vào thư viện tìm sách tham khảo, đang tìm sách bên giá này, hắn nghe tiếng động bên giá kia, thân có võ nên hắn không sợ mà vẫn cứ ung dung đi về phía đó, hắn đang cẩn thận hết mức thì trước mặt hắn không ai khác chính là nó. Nó nằm trên mấy đống sách ngủ ngon lành, hắn lại chỗ nó, ngồi xuống nhìn nó, hắn chép miệng:
– Thật là chịu hết nổi mà, ở đây mà cô cũng ngủ được.
Hắn lay nó dậy làm nó giật mình bừng tỉnh, nó nhìn quanh:
– Ơ… đây là đâu?
– Thư viện. Cô ngủ ở đây sao.
Nó nhìn thấy hắn liền đứng dậy cúi đầu chào:
– Hội trưởng.
– Cô thật là, tôi sẽ ghi cô vào sổ tội ngủ trong thư viện.
– Xin anh mà, tôi không cố ý.
– Không cần biết.
CHAP 3
Nó liền vênh mặt lên cãi:
– Anh đúng là đồ khó ưa mà. Tôi nói mình không có ý rồi mà.
Hắn nhìn nó, gõ ngay vào đầu nó một cốc:
– Giỏi ghê, ai bày cô cãi Hội trưởng thế hả?
– Tôi xin lỗi. – Nó ngậm ngùi.
Rồi cả hai ra ngoài chỗ để xe, nó tiến lại chỗ chiếc xe đạp điện, hắn thì tiến lại chỗ một chiếc xe phân phối lớn. Hắn lái xe tiến lại chỗ của nó, nhìn chiếc xe cuả nó, hắn nói:
– Chiếc xe rất quen. Cô mua nó ở Việt Nam hả?
Nó biết tất nhiên hắn thấy quen rồi, vì đây chính là chiếc xe đã tông hắn khi ở Việt. Nó chỉ ấp úng đáp lại:
– V…â…ng.
Hắn nhìn chiếc xe: ” quen thế nhỉ… mình thấy ở đâu rồi thì phải”, rồi hắn bỏ đi, nó đứng sau thở dài nhẹ nhõm, lỡ hắn mà biết chính nó đã tông hắn khi ở Việt, không khéo lại bắt tội nó nữa, nó lái xe ra cổng, tới cổng nó thấy một chiếc xe đen nháy, một ông tuổi trung niên đang đứng đó chào hắn kính cẩn, hình như ông ấy đang cố bảo hắn vào xe, nó chỉ biết đứng lặng người nhìn. Hắn ta quay đầu về hướng khác thì thấy nó đang nhìn hắn chằm chằm. Nó nhớ câu nói của hắn ” nhìn chằm chằm là mất lịch sự” nên liền lái xe bỏ đi.
Trên đường đi nó mãi suy nghĩ:
” sao hắn lại không chịu vào xe, rốt cuộc hắn là công tử nhà nào mà chảnh dữ vậy”
Nó mãi suy nghĩ không thấy đang đi sai lề đường, hắn phóng xe từ phía xa, thấy có con điên đi sai lề hắn phanh ngay, nó thì sực tỉnh quay đầu nhìn, hắn nhăn mặt:
– Cô ám tôi hả, sao đi đâu cũng gặp cô hoài vậy. Tránh ra.
Nó không nói gì, chỉ lặng lái xe ra tránh đường cho hắn, hắn phóng xe đi, theo sau hắn chính là chiếc xe đen lúc nãy. Nó nhìn theo chiếc xe khuất xa rồi cũng lái xe về.
về đến nhà, nó xem lại sách vở để chuẩn bị cho kì thi, nhưng quá mệt mỏi nó gục xuống bàn ngủ luôn.
Hắn về đến nhà thì thấy ba hắn ngồi trên sofa, hắn nói lạnh lùng:
– Nếu ba nói con đừng tỏ ra mình không phải con nhà giàu thì con không làm được.
– Không phải, ta không trách con, ta đến để nói cho con tin vui. Con cứ ngồi đi.
Hắn lặng ngồi xuống, ba hắn uống ngụm nước rồi nói:
– Bác Hoàng và ta đã đồng ý cho con và bé Trân kết đôi rồi.
– Cái gì kết đôi, ý ba là sao?
– Thì con bé cũng là người như con, thấy hợp nên bọn ta đồng ý.
– Nhưng con…
– Không nhưng nhị gì cả, chủ nhật tuần này đi gặp mặt.
Thế là ông bỏ đi, Hắn tuy là một đứa rất lạnh lùng trước mặt mọi người nhưng từ nhỏ hắn đã sợ bố rồi, mọi thứ ông ta nói thì không thể cãi lại được. Thấy ông ấy ra khỏi căn hộ, hắn quăng thẳng cái túi xuống bàn, miệng nói một cách tức giận:
– Chết tiệt, con chỉ mới 17, 17 thôi.
Hôm sau đến trường, hắn đã mang ngay bộ mặ