Hiện tại, cả hai người họ đều chấp nhận thua thiệt về bản thân mình, không một ai đẩy cao cái tôi bản thân lên quá mức. Cũng có thể cơn mưa ấy muốn xóa đi những hiểu nhầm giữa hai người họ sao?
Tú cùng Nhi đi về căn hộ của họ. Với Tú, ngày hôm nay xứng đáng để nó lưu lại như một kỷ niệm tuyệt đẹp trong cuộc đời, đã có một người quan tâm tới sự tồn tại của nó hơn cả lòng tự trọng bản thân!
Đây chính là điều khác biệt giữa căn hộ của Nhi và trại trẻ SOS, quả nhiên, Tú đã suy nghĩ quá nông cạn khi mà nghĩ về Nhi như vậy!
– Xem đi, vì em cứng đầu, đã 12h đêm rồi chị và em vẫn chưa ngủ được! Lau khô người đi, rồi … à … chết rồi! – Nhi sực nhớ ra căn phòng nào trong căn hộ này cũng có cửa sổ. Mà cái tiếng mưa phiền phức đó thì làm sao mà ngủ được chứ?
Nghĩ tới đây, cô nghĩ mai cô phải gọi thợ tới xem nên chỉnh sửa như thế nào cho đỡ bất tiện, chứ không bây giờ cả cô và Tú cũng không thể nào mà chợp mắt được.
– Tú này …em! – Nhi đang định nói Tú có ngại không, nếu như ngủ cùng cô ở ghế sofa, nhưng chưa gì cô thấy Tú đã gục ngủ ở đuôi ghế sofa mà không thèm lau người nữa.
“Như thế này có bị cảm không nhỉ?”, Nhi suy nghĩ trong bụng, sau đó, cô tìm cách lau qua đầu và quần áo cho Tú, và đắp chăn cho đứa nhỏ lười biếng này. Sau đó… cô cũng quá mệt mỏi rồi, đừng bắt ép cô phải nâng Tú nằm lên sofa ngay ngắn nữa. Cô nằm luôn ghế, còn dưới chân ghế, người đang gục vào thành ghế mà ngủ là Tú. Cứ như vậy đi, sớm mai tính tiếp!
IV
CHAP 4: YÊU ĐƠN PHƯƠNG
Nhi bị tiếng chuông báo thức làm phiền giấc ngủ. Đêm qua cô đã ngủ muộn rồi, giờ thì phải thức dậy rất sớm. Cô vớ lấy cái điện thoại bên mặt bàn, sau đó tìm cách tắt tiếng chuông chết tiệt ấy đi.
“Bác sĩ hẹn em lúc 6h để tránh bị phát hiện. Em nhớ mở cửa cho bác ấy!”
Là anh quản lý nhắn tin. Phải rồi, hôm qua cô đã yêu cầu cần bác sĩ. Bây giờ đã là 5h30 rồi. Cô cần chuẩn bị chu đáo hơn, cô không thể để ai nhìn thấy bộ dạng lôi thôi này được. Khi Nhi ngồi dậy, cô lại gặp một vật cản khác. Đó là Tú đang gối đầu lên chân Nhi. Đứa nhỏ này, thật lười biếng. Cứ thế mà ngủ ngồi suốt đêm như vậy sao?
– Tú, hết mưa rồi. Về phòng ngủ đi em! – Nhi vỗ nhẹ vào má Tú cho Tú tỉnh. Nhưng Tú sốt rồi, thân nhiệt rất nóng, cô khẽ thở dài một chút. Rốt cuộc là cô gặp phải chuyện gì đen đủi như thế này?
Nhi đứng dậy, tìm mọi cách kéo Tú lên sofa. Cô cũng kiệt sức rồi, dù là mới tỉnh giấc nhưng cô vẫn mệt, kéo được Tú vào trong phòng đúng là cả một vấn đề. Một chiếc chăn để đắp cho Tú, một chiếc khăn chườm trán cho Tú. Cô nghĩ tạm vậy đã, lát cô khám xong cô mới có thể nấu cháo hay lo những thứ khác được.
Tiếng chuông cửa lại vang lên! Lần này chắc là bác sĩ. Nhi im lặng mời bác sĩ về phòng riêng, cô biết kết quả của bác sĩ là một vấn đề tế nhị, dù Tú đang ngủ hay thức, cô cũng không thể để lọt tai Tú được nữa.
…
– Biểu hiện này chứng tỏ cô bị cưỡng bức. Cô có thể kiện đấy!
Bác sĩ sau khi khám bệnh cho Nhi liền đưa ra kết luận.
– Tôi sẽ tự giải quyết. Phiền bác giữ bí mật cho tôi!
Nhi mặc lại quần chỉnh tề, sau đó vuốt lại mái tóc một cách gọn gàng. Cô muốn tỏ ra mình mạnh mẽ chứ không phải yếu đuối trước mặt một người khác.
– Nếu được, cô nên kiêng vấn đề này một thời gian. Đừng để bị xâm nhập một cách dã man như vậy. Còn nghĩa vụ của tôi là giữ bí mật, cô yên tâm! Đây là thuốc bôi và thuốc uống. Cô nên tuân theo đơn thuốc để có kết quả tốt nhất!
Bác sĩ hiểu rõ người như Nhi. Vì Nhi vốn dĩ rất tốt bụng và hiền hoà, không kiêu hãnh mắng chửi bà giống như những nghệ sĩ trước đó mà bà từng khám chữa cho.
Nhi vâng lời nghe theo rồi đưa tiễn bác sĩ ra về. Với cô, công việc này đâu phải muốn nghỉ là nghỉ. Dù cho cô căm ghét nó tới cỡ nào, nhưng người cô yêu thương bảo cô làm, cô vẫn nhẫn nhịn hi sinh một cách mù quáng. Những người biết thực hư câu chuyện này, họ cũng không hiểu Nhi vì ai mà hi sinh, làm những chuyện điên rồ như thế. Họ không biết, Nhi cảm giác làm chuyện gì đó hi sinh hết mình cho người mình yêu là điều không bao giờ cô hối tiếc.
Nhi biết sức lực mình có thể chịu đựng được tới đâu. Có phải lần đầu tiên cô chịu đựng sự nhục nhã này đâu, đã có rất nhiều lần trước đó, chẳng qua, lần này là bị Tú phát hiện ra được. Cô không quan tâm tới vấn đề này nữa, hiện tại Tú đang sốt, cô cần làm gì đó cho đứa nhỏ này.
Cô nấu chút cháo, và chuẩn bị thuốc đầy đủ cho Tú. Tú có vẻ ốm nặng hơn cô lần trước thì phải. Cũng đúng, cô đâu có dầm mưa hơn 2 giờ đồng hồ đâu?
– Tú, đừng ngủ nữa. Em ăn gì đi!
Nhi ân cần gọi Tú dậy. Trông Tú ngủ say thế này, gọi dậy thôi cũng không nỡ. Nhưng nếu không xử lý, lát cô đi làm tự Tú ở nhà phải xoay sở như thế nào chứ?
Tú cũng cảm nhận được có ai đó gọi mình, mà toàn thân lại lười nhác, tới độ chỉ mở mắt thôi cũng cảm thấy cơ thể mệt mỏi rồi!
– Dậy đi, chịu khó một chút, ăn xong rồi ngủ tiếp cũng được. Nhanh lên chị còn phải đi làm!
Nhi biết Tú ốm nên mới nhẹ nhàng như vậy. Bình thường, Tú mà đang khoẻ mạnh lại thích lười biếng là cô sẽ mắng liền. Hôm nay xem như tạm tha!
Tú lười nhác ngồi dậy, miệng cũng khô khan không thể trả lời những gì Nhi nói, thế nên chỉ ngoan ngoãn nhận từng miếng cháo một. Từ khi về đây, có lẽ Nhi lần đầu tiên chăm sóc cho Tú một cách thật tâm như vậy.
– Ngon quá! – Tú làu bàu nói sau khi ăn hết bát cháo trắng vô vị.
Nhi ngỡ ngàng, cô đang tự hỏi đứa nhỏ này có bình thường không nữa. Rõ ràng bát cháo này theo cô thì nó nhạt kinh khủng, còn giống như “luộc gạo” thì đúng hơn.
– Em nịnh đấy à? Thôi cũng được, chị thích ai khen đồ ăn chị nấu. Đây nhé, uống thuốc xong xuôi, rồi nằm nghỉ, hoặc muốn làm gì thì làm. Chị đi làm đây! À mà… tuyệt đối không được ra ngoài nhé, chị không thể bên em chăm sóc em suốt ngày được, thế nên đừng làm chị lo lắng!
Nhi đặt cốc nước và thuốc bên cạnh Tú, sau đó cô cần thay đồ và tới địa điểm mà cô đã hẹn sẵn với stylist và thợ làm tóc.
Khi Nhi đi ra tới cửa, Tú vẫn nhận thức được, vào kịp nói một câu…
– Chị cũng đừng làm em lo lắng nhé! Cám ơn chị!
Nhi không trả lời câu nói này. Nhi biết, Tú phản đối chuyện cô làm nhưng đứa nhỏ này tự biết thân phận mà không nói ra thành lời. Sự quan tâm đó, cô ghi nhận!
Nhi nhìn vào đồng hồ, đã tới giờ cô hẹn gặp giám đốc. Hôm nay cô cần nghe phổ biến cho lịch trình mới. Cô dù không muốn hay muốn gặp, thì cô vẫn phải nghe thêm thông tin về lịch trình cũng như những người sẽ tài trợ cho dự án liên quan tới cô.
Nhi tính gõ cửa phòng giám đốc, nhưng, những tiếng động trong căn phòng này khiến cô dừng chững lại.
Là tiếng bàn ghế bị xô đẩy rất mạnh, thậm chí là tiếng thở và tiếng rên rỉ của người phụ nữ nữa. Tổng giám đốc công ty cô lại có thêm một người phụ nữ kh