Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở (xem 5211)

Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở

g thôi hay là gì?”
“Chắc thế!… Hắt xì!”
“Chị thi đại học kiểu gì thế? – Hoàng trợn mắt khi nghe thấy câu trả lời không chắc chắn từ phía tôi – “Nếu thế thì chị cứ thi đại học Thương mại đi, có gì xét điểm vào Cao đẳng Du lịch cũng được mà, chứ nhỡ thi lại thừa điểm vào Thương mại thì phí lắm!”
“Mẹ chị thích Thương mại chứ chị có thích đâu…”
Phải rồi, mẹ tôi muốn tôi học Đại học cơ mà. Nếu tôi có thể đỗ vào Đại học Thương mại, trở thành sinh viên của trường đấy, trở thành niềm tự hào cho mẹ, thì mẹ có thể suy nghĩ lại về quyết định li dị và sang Nhật hay không? Nếu tôi đỗ được, tôi không tin là mẹ sẽ phá hỏng tương lai của mình như vậy.
Nhưng như vậy thì tôi không đành lòng chút nào. Từ bé đến giờ thì Cao đẳng Du lịch đã là ước mơ của tôi rồi. Dù rằng không biết nấu ăn, nhưng tôi vẫn luôn bị những món ăn Pháp làm cho mê mẩn. Vì đam mê của mình, một phần cũng vì anh Dương, tôi đã ngoan ngoãn học nấu ăn để thực hiện niềm đam mê đó. Một lần bị mẹ dọa xé tờ phiếu đăng kí dự thi, tôi đã tự hứa là sẽ không bao giờ từ bỏ niềm đam mê của mình nữa. Vậy mà bây giờ vì chuyện gia đình, tôi lại thất hứa với ước mơ của bản thân hay sao?
“…Nếu chị chọn Thương mại thì sao nhỉ?”
“Ý chị là sao cơ? Chị muốn hỏi là đỗ cả hai trường, nhưng chị chọn vào học Thương mại á?”
“Ừ!”
“…Không phải chị thích Du lịch hơn à?”
“Nhưng mà em cũng khuyên chị thi Thương mại đó thôi, em cũng nói là nhỡ đỗ được Thương mại mà không thi thì phí lắm còn gì? Đó chẳng phải ý bảo chị chọn trường đó hay sao? Làm gì có chuyện đỗ Thương mại mà trượt được Du lịch chứ?”
“Tại em thấy lực học của chị mà không thi Thương mại thì tiếc ấy mà! Nhưng sao chị lại chọn Thương mại?”
“…Ừ thì em cứ cho là vì gia đình chị đi!” – Tôi ấp úng trả lời. Việc tôi có khả năng phải theo mẹ sang Nhật, tôi không muốn bất kì ai biết cả. Chuyện chưa đâu vào đâu, tôi không muốn làm cho mọi thứ rối tung lên.
“Chị lại hâm rồi hả Linh? Chị đi học, sau này đi làm là cho bản thân chị chứ? Tại sao lại sống cho người khác như thế được? Với cả học cái gì cũng phải có đam mê, cái gương của anh Khánh lù lù ra đấy đấy Linh nhé!”
Hoàng lớn giọng giáo huấn tôi, chẳng buồn để tâm tôi chỉ muốn đập cho nó vài phát về cái tội thích thể hiện. Đã vậy lại còn dám lôi anh Khánh vào chuyện này nữa cơ chứ! Tôi hiểu Hoàng đang nói gì, khi mà trong nhóm ai cũng biết đam mê của anh Khánh là được nhảy, anh từng mong ước được vào Cao đẳng Nghệ thuật, nhưng cuối cùng anh lại nghe theo nguyện vọng của bố mẹ mình, thi vào Học viện Ngân hàng. Để bây giờ anh phải học một cái ngành không có chút thích thú gì, học hành cũng bì bõm. Cũng may bản thân anh vốn là người thông minh, cùng với đó cả bố mẹ anh cũng làm việc trong ngân hàng nên có thể chỉ dạy cho anh, nếu không thì chắc chắn thảm rồi.
Tôi không muốn đi theo vết xe đổ của anh Khánh tí nào, ngay từ những ngày đầu vào nhóm khi mà tôi nói cho anh nghe về ước mơ của mình, anh cũng không ngại ngần mà khuyên bảo tôi hãy chọn con đường mình thật sự thích. Nhưng bây giờ tôi có thể theo con đường đó hay không, khi mà tôi biết con đường khác mới có thể mở ra cánh cửa cho tôi níu giữ hạnh phúc gia đình?
“Oái, mưa.”
Hoàng bất chợt la lên oai oái, rồi kéo tay tôi chạy vào trong mái hiên khi trời bật chợt mưa như trút nước. Tôi không kịp phản ứng gì trước cơn mưa này, miễn cưỡng để mặc cho Hoàng lôi mình đi. Khó chịu thật, mưa thế này sao mà về được nhà cơ chứ?
Sau khi vào được trong mái hiên, Hoàng đưa tay lên rũ tóc, gương mặt xị ra tỏ vẻ đáng thương:
“Em điên rồi, trời mưa mà đi diện đồ trắng. Chị có bị ướt không?”
“Một chút. Hắt xì…”
“Ôi đấy lại hắt xì. Thế này chắc phải chờ tạnh mới về được cơ, chứ áo mưa để trong cốp xe mất rồi.”
“Ừ.”
“Ơ… anh Dương?”
Tôi bị giật mình bởi tiếng gọi anh Dương của Hoàng. Thằng nhóc đang đùa tôi à, sao anh Dương lại có thể ở đây? Nghĩ rằng hoang đường là vậy, nhưng tôi vẫn ngây ngô ngoái lại nhìn theo nó. Đúng là anh thật rồi. Và anh đang đi cùng Ly? Chẳng phải anh nói với tôi là đi có việc hay sao?
“Sao hai đứa lại ở đây thế?”
Nhìn hai đứa chúng tôi ngồi vắt vẻo trên thành lan can, anh cũng không giấu nỏi vẻ ngạc nhiên. Đưa mắt nhìn hết tôi rồi đến Hoàng, giọng anh đầy vẻ thắc mắc, tuyệt nhiên chẳng có một chút lo lắng gì khi mà bị tôi bắt gặp anh đang đi cùng Ly cả.
“Em đưa chị Linh đi khám.” – Hoàng trả lời, gương mặt vẫn không giấu được sự nghi ngờ.
“Em vẫn chưa khỏi à?”
Sau câu nói của Hoàng, anh vội vã quay sang hỏi tôi. Tôi chỉ khẽ lắc đầu trước ánh mắt lo lắng của anh, khi mà trong đầu vẫn không thôi thắc mắc tại sao anh lại đi cùng Ly. Dù là vậy, nhưng cái điệu bộ “quang minh chính đại” của anh trong giờ phút này khiến tôi cảm thấy mình là người sai nếu có mở miệng ra trách cứ anh bất kì điều gì. Nhưng anh đi cùng với Ly như vậy, sao tôi có thể dễ dàng cho qua được cơ chứ?
Dường như hiểu được thắc mắc của tôi, hoặc là chính mình cũng đang tò mò muốn biết, Hoàng không ngần ngại lên tiếng hỏi thẳng anh Dương và Ly:
“Sao hai người lại ở đây thế?”
“À, chị Nguyệt đi khám nhưng mang thiếu giấy tờ nên bảo anh mang vào. Anh gặp Ly ở đây.”
“Chị Nguyệt làm sao ạ?” – Tôi sốt sắng hỏi khi nghe anh nói vậy.
“À không.” – Anh vội vã trấn an tôi – “Khám thai ấy mà.”
“Chị ấy sắp sinh em bé ạ?”
“Ừ.”
“Thế còn chị Ly?”
Bỏ mặc giọng điệu hớn hở vì vui mừng của tôi, Hoàng quay ngoắt sang Ly, có vẻ như Hoàng luôn đề phòng với Ly thì phải. Giật mình khi Hoàng nhắc đến tên mình, Ly bối rối nhìn anh Dương trả lời, sao tôi có cảm giác như chỉ anh mới hiểu hết những gì Ly đang nói.
“Chị có việc.”
Câu trả lời của Ly tuy chung chung là vậy, nhưng Hoàng cũng chẳng thể đòi hỏi hay bắt bẻ gì nó hơn nữa. Tôi lảng tránh ánh mắt của Ly, bỗng dưng không đủ tự tin để đối diện. Sao thế này, trước đây tôi tự tin lắm cơ mà, rằng cả bố lẫn anh Dương, Ly đừng hòng có thể động đến. Nhưng bây giờ thì sao cơ chứ, gia đình tôi sắp tan vỡ thật rồi đấy, và có lẽ Ly sắp giành được bố từ tay tôi rồi đấy.
Anh Dương nhanh chóng nhận ra sự không thoải mái của tôi, nhưng có lẽ anh cho rằng nguyên nhân là vì sự có mặt của Ly thì phải.
“Phải tìm cách về thôi, chứ mưa thế này biết bao giờ mới dứt.”
“Em chịu, bọn em để áo mưa trong cốp xe rồi.” – Hoàng thở dài tỏ vẻ chán chường sau câu nói của anh – “A, hay chị Linh đứng đây đợi em chạy ra xe lấy áo mưa nhé.”
“Thôi, mưa to lắm. Em ở đây đi.”
“Nhưng mà em đói rồi, em muốn ăn cơ, bắt em nhịn là không có được đâu.”
“Thôi được rồi, để anh với Hoàng ra lấy áo mưa. Ly có về luôn không để anh ra mua áo mưa luôn cho?”
“Dạ không, em chưa xong việc mà anh.”
Ly cười tươi trước câu hỏi của anh, nụ cười của nó thật sự khiến tôi cảm thấy khó chịu. Không hiểu sao tôi cứ có cảm giác giữa anh và Ly đang có chuyện gì đó, và cả nụ cười cũng như câu nói ẩn ý đấy, chỉ mình anh là có thể hiểu được.
“Ừ, thế bọn anh về trước. Linh ngồi yên đây đừng chạy lung tung nhé.”
Tôi miễn cưỡng gật đầu, tại sao anh cứ luôn coi tôi như trẻ con vậy cơ chứ? Trời mưa tầm tã thế này tôi còn biết chạy đi đâu? Tôi cũng lớn rồi, mà sao anh cứ dặn dò tôi như một đứa trẻ con, hoặc tệ hại hơn là một con ngốc vậy nhỉ?
Nhìn theo bóng anh và

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Đỉnh cấp lưu manh – Phần 5

Rủ người yêu đi xem bói và sốc với câu phán của thầy

Đáng tiếc không phải anh

Hối hận vì đã… dâng chồng cho sếp

Biết vợ mang thai với người khác, chồng vẫn để vợ sinh đứa trẻ ra nhưng đúng ngày đầy tháng thì…