Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở (xem 5205)

Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở

a trả lời vừa nhìn vào chiếc điện thoại, khi nó lại tiếp tục réo lên một lần nữa.
“Em nghe đi, không sao đâu.”
“Không, em không thích!” – Tôi phồng mồm tỏ vẻ phật ý trước đề nghị của anh.
“Cứ để nó gọi đến bao giờ?”
“Kệ, cho đáng đời.”
“Con bé này, lại làm sao đấy?”
“Anh!” – Tôi ấn nút tắt máy, xong quay sang nhìn thẳng vào mắt anh bằng một ánh mắt vô cùng nghiêm túc – “Từ giờ đừng có gọi em là “nhóc”, “con bé” hay “trẻ con” gì nữa, hiểu không?”
“Tại sao?”
“Em không thích tí nào! Em sắp đủ mười tám tuổi rồi!”
“Em có thấy anh gọi ai là nhóc không?”
“Ơ… không ạ!”
“Anh chỉ gọi một mình em thế thôi, cho nên biết điều chút đi, đừng có bắt bẻ anh nữa!”
Tôi bị cái lí lẽ không giống ai của anh làm cho cứng họng. Anh thật sự không hiểu là tôi đang lo lắng lắm hay sao? Tôi không biết bây giờ mình phải làm như thế nào mới thoát khỏi những cái suy nghĩ trẻ con hiện tại. Tôi ghét cái cách Ly cười khẩy mình, nó là em tôi, mà lại có thể hiểu chuyện hơn tôi và lớn giọng mắng vào mặt tôi như thế đấy. Tôi muốn người lớn hơn, tôi không muốn mất anh bởi những suy nghĩ trẻ con của mình. Nhưng mà tôi biết làm người lớn thế nào đây, khi mà cái tính cách trẻ con đã ngấm sâu vào máu mình rồi?
Một là người lớn.
Hai là thủ đoạn.
Chẳng nhẽ, tôi phải…? Không, tôi không muốn! Sống hai mặt như Ly chẳng phải là mệt mỏi lắm hay sao? Làm người lớn đã không hợp với tôi rồi, vậy mà còn bắt tôi thủ đoạn nữa. Tôi biết phải làm sao bây giờ?
“Nhóc! Anh muốn nói với em một chuyện.”
Anh Dương giật giọng gọi tôi, khiến cho tôi càng thêm phần sầu não bởi từ “nhóc” của anh. Tôi ngước lên nhìn anh, cố giấu nhẹm đi những lo lắng ẩn sâu trong đáy mắt.
“Anh… có lẽ trong cuộc thi tới, anh… sẽ tham gia… với Ly.”
“Em biết rồi.” – Tôi tự dưng cảm thấy buồn cười, khi lần đầu tiên thấy anh ấp úng đến vậy.
“Sao em biết?”
“Ly nói với em.”
“Ly nói?” – Anh hỏi tôi, giọng vẫn chưa hết ngạc nhiên – “Vậy, em không phản đối chứ?”
Tôi chớp mắt nhìn anh một cách ngây thơ nhất có thể. Phản đối? Tôi có thể phản đối à? Đây là việc của nhóm, không phải là việc của riêng anh hay tôi mà tôi có quyền lên tiếng. Một khi đã là lệnh của anh Khánh, tôi thừa hiểu mình không thể cãi lại. Không phải do anh quá đáng sợ khiến tôi không dám lên tiếng, nhưng anh luôn đối xử tốt với tôi, luôn quan tâm đến chuyện riêng của từng người, tôi biết anh chẳng bao giờ để cho ai rơi vào tình thế khó xử. Chuyện anh Khánh bảo anh Dương cùng Ly nhảy đôi, ắt hẳn phải quan trọng lắm, ắt hẳn hai người hoàn toàn có khả năng giành giải như lời anh Khánh nói, nên anh mới làm như vậy. Biết như thế rồi, tôi còn có thể phản đối được không?
“Không ạ.”
“Vậy em không…”
Tôi hơi nhướn mày trước câu hỏi tiếp theo của anh. Ghen? Tất nhiên là tôi ghen! Làm gì có chuyện tôi không ghen khi anh nhảy cùng Ly, lại là “Trouble maker” nữa chứ! Ở buổi casting hôm nọ, tuy rằng chỉ có Ly nhảy, còn anh đứng cạnh như một gã hề, vậy mà cũng đủ khiến tôi khó chịu trước vũ đạo của Ly rồi, lần này lại còn… Anh nghĩ gì mà còn hỏi như thế hả Dương? Tôi đến điên mất thôi, càng nghĩ càng tức! Tại sao người ta có thể nghĩ ra…cái bài hát đó cơ chứ? Đúng là hại chết tôi rồi!
“Em không ghen đâu. Việc của nhóm mà!”
Vậy là cuối cùng tôi đã quyết định nói dối anh. Không thể người lớn hơn, cũng không thể thủ đoạn, thôi thì chọn cách này vậy. Cứ ghen tuông, cứ giận dỗi vớ vẩn, tôi sẽ khiến anh mệt mỏi vì mình mất. Thôi thì nói dối là không ghen đi, chắc hẳn như thế sẽ tốt hơn.
“…Vậy à?… Nếu em không thích, anh…”
“Không sao đâu mà. Em muốn thấy anh đoạt giải mà!”
Tôi vừa nói dứt lời, nhạc chuông điện thoại của anh Dương vang lên. Cũng như tôi ban nãy, anh cũng phải rất vất vả mới có thể rút được điện thoại từ trong lớp áo mưa lùng bùng này ra. Tôi để ý thấy anh lúc đầu còn…gật gù theo điệu nhạc, nhưng sau đó hàng lông mày bỗng nhiên co lại:
“A lô.”
“_”
“Vâng. Ai thế ạ?”
“_”
“A!…”
“_”
“Anh nói thật ạ?”
“_”
“Vâng! Em nhớ rồi. Em cảm ơn anh ạ. Em chào anh.”
Tôi vẫn đứng ngớ người ra nhìn anh, không hiểu được lí do gì khiến anh vui vẻ và phấn khích tới dường ấy. Anh Dương cúp máy, sau đó…đứng ngẩn người ra giữa sân bệnh viện, nét mặt hồn nhiên như một đứa trẻ.
“Anh ơi! Sao thế ạ?”
Tôi hỏi anh, nhưng đáp lại tôi chỉ là những tiếp mưa rơi lộp độp. Tôi thoáng nhăn mặt, anh làm sao thế kia? Sao tự dưng lại có những biểu hiện…lạ đời như vậy? Tôi gọi anh hai, ba lần nữa, nhưng anh vẫn cứ yên lặng. Thấy vậy, tôi quyết định lay người anh, tự dưng biểu hiện thế kia làm tôi sợ lắm. Vậy mà tôi chưa kịp chạm vào người anh, đã bị anh ôm chặt cứng. Giọng điệu anh hồ hởi như một đứa trẻ con:
“Nhóc! Vui quá đi mất thôi!”
“Anh! Anh làm sao thế?” – Tôi khẽ cựa quậy trong vòng tay anh, cảm thấy có chút ngại ngùng, khi mà cả hai đều đang… mặc áo mưa.
“Anh được chọn rồi.”
“Chọn gì cơ ạ?”
“Em nhớ buổi casting hôm nọ chứ? Anh được chọn rồi.”
“Thật ạ?” – Lần này là tới tôi phấn khích reo lên. Tôi không thể tin được những gì anh vừa nói – “Anh… anh được chọn thật ạ?”
“Ừ.”
“Anh không đùa em đấy chứ?”
“Không.”
“Oa! Anh giỏi quá! Anh giỏi thật Dương ạ!”
“Anh biết mà, anh biết mà.”
“Được rồi. Anh bỏ em xuống đi! Lây ốm bây giờ.”
“Không! Anh đang vui, cứ kệ anh đi!”
“Nhưng… Trời ạ! Ngạt thở em. Anh mà ốm là hết cả đóng phim đó.”
“Anh không biết! Anh không nghe! Anh không quan tâm!”
“Anh đúng là đồ cứng đầu mà! A! Không thở được!!!!!!!”
Chương 41
Ads “Anh à, em thi Thương mại nhé!”
Tôi nhanh chóng nhận ra vẻ mặt ngạc nhiên tột độ của anh, ngay sau khi tôi vừa dứt lời. Tôi cũng không cảm thấy có gì là lạ với biểu hiện của anh hiện tại, khi mà đó là câu nói đầu tiên của tôi dành cho anh sau gần cả tuần không gặp mặt.
Anh xoay nhẹ cốc cacao trên tay, trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi mới chịu lên tiếng:
“Tí nữa em đi tập trung rồi, vậy mà giờ vẫn không biết thi trường gì là sao?”
“Em không biết nên thi Du lịch hay Thương mại mà.”
“Trước giờ em vẫn thích Du lịch mà, sao bây giờ tự nhiên lại đổi?”
“Thì… Em cũng không biết nữa.”
Tôi miễn cưỡng phải nói dối anh. Tôi chẳng muốn nói ra lí do chính xác cho anh nghe, rằng chỉ còn cách thi và đỗ Thương mại thì tôi mới có hi vọng được ở lại đây. Dù bây giờ tôi chưa trả lời mẹ là muốn ở với ai, nhưng tôi nghĩ tôi đã xác định được rồi. Thật tuyệt khi được sống cùng cả bố với mẹ dưới một mái nhà, dù rằng đó là cái hạnh phúc giả tạo mà bố mẹ tôi vẽ nên trong mắt mọi người, nhưng nếu phải lựa chọn một trong hai, có lẽ tôi sẽ chọn theo mẹ. Thật ra, trước giờ bố vẫn là người mà tôi kính yêu nhất, nhưng nếu li dị, bố vẫn còn có mẹ con Ly, trong khi đó mẹ tôi lại chẳng có ai hết. Ừ thì mẹ sống cùng cậu Tùng, nhưng cậu cũng còn phải lo cho gia đình riêng nữa mà, đâu thể chăm lo cho mọi thứ mẹ tôi được. Vậy nên tôi chọn theo mẹ, là lẽ hiển nhiên rồi.
“Yêu xa khổ lắm anh nhỉ?”
Tôi dùng dĩa đảo liên tục đĩa mì Ý, cố tỏ ra tự nhiên nhất khi ngước lên nhìn anh. Tôi chỉ có một lí do để đi, trong khi lại có hàng nghìn lí do để ở lại đây.
Và anh là lí do quan trọng nhất.
“…Ừ. Mà sao em hỏi thế?”
“À, em thấy mấy đứa bạn ấy mà. Anh…có thích yêu xa không?”
“Hâm à? Làm gì có ai thích. Anh thấy kiểu đó như tra tấn

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Hợp đồng… sinh… baby

Thấy chồng mê mẩn cô giúp việc 18 tuổi, vợ rước luôn cô ta lên giường cho chồng thỏa mãn và cái kết bất ngờ

Hôm Qua, Đã Có Một Người Lãng Quên Tôi…

Đọc truyện Một Ký Ức Đẹp Full trên điện thoại

Ai cũng nói mình dại khi lấy anh nhưng 5 năm sau mình khiến mọi người sửng sốt