, trong đầu tôi chỉ có duy nhất cái tay đau của anh mà thôi.
“Anh không sao.”
“_”
“Anh không sao thật mà. Trời ạ, em làm gì mà bôi nhiều thuốc thế.”
“_”
“Linh, nghe anh nói không thế?”
Tôi cuối cùng cũng chịu ngước lên nhìn anh, khi anh đã cướp mất tuýp thuốc từ tay mình. Tôi nhìn anh. Mái tóc, gương mặt, đôi mắt,… tôi đều cảm thấy nhớ hơn bao giờ hết. Tôi muốn được chạm vào anh. Nhưng tôi sợ, sợ anh sẽ đẩy mình ra.
“Ngồi yên anh bôi thuốc cho.”
Tôi nhoài người ôm chầm lấy anh, quá nhanh để lí trí có thể bắt tôi dừng lại. Ôm chặt anh trong tay mình, tôi vùi mặt vào ngực anh, cảm thấy nhớ da diết cái mùi hương nam tính thân thuộc mà mỗi khi được anh ôm, nó vấn vít quanh người.
“Em nhớ anh à?” – Ôm lại tôi, giọng anh vang lên bên tai, nhẹ như gió thoảng.
“Em xin lỗi.” – Tôi bật khóc nức nở trong vòng tay anh – “Em biết lỗi của em rồi. Lần sau em sẽ không như thế nữa. Từ giờ em sẽ không để anh phải lo cho mình nữa mà.”
“_”
“Em sẽ không tự ý bỏ đi chơi một mình, dù có chuyện gì xảy ra cũng không tắt điện thoại, mỗi khi anh giận em sẽ im lặng không cãi lại.”
“_”
“Anh nói gì em cũng sẽ đều nghe theo lời anh cả.”
“_”
“Em sẽ không trẻ con, không cố chấp với anh nữa. Chỉ cần… chỉ cần…”
“Hâm quá.” – Anh tựa cằm lên đầu tôi, vỗ về như một đứa trẻ con khi mà tôi nói mãi không sao thành tiếng. Tôi chỉ muốn nói rằng chỉ cần anh sẽ không bao giờ rời xa tôi, thì làm gì tôi cũng chấp nhận. – “Là cả anh với em cùng sai, hiểu chứ?”
Một cái gì đó trong tôi như thể vỡ òa khi nghe anh nói vậy. Hôm chúng tôi cãi nhau, tôi đã mong anh sẽ nói như vậy biết bao nhiêu, nhưng rồi cuối cùng điều tôi nhận được chỉ là cái lạnh lùng gật đầu của anh mà thôi. Tôi cứ nghĩ rằng tôi và anh đã hoàn toàn kết thúc, nhưng cuối cùng thì tôi đã đợi được. Tôi chỉ cần câu nói này của anh mà thôi.
“Anh sẽ không nóng nảy nữa. Từ giờ dù bực bội đến đâu anh cũng sẽ kiềm chế để không nổi khùng lên mà trách mắng em.”
“_”
“Em nói giữa em và Quân không có chuyện gì, anh sẽ tin là như vậy.”
“_”
“Anh sẽ không để ý cái danh Hotboy đấy nữa. Là anh sai, lẽ ra anh phải đứng về phía em mới đúng. Từ giờ anh sẽ không như thế nữa. Chỉ cần…”
“Em xin lỗi. Em sẽ không như thế nữa.” – Tôi bám chặt lấy anh khi nhận thấy anh cũng đang nghẹn lại như mình. Tôi sẽ không trẻ con, không bướng bỉnh, không cố chấp nữa,… chỉ cần anh ở bên tôi mà thôi.
“Chỉ cần em không bao giờ nói chia tay nữa.”
“Em biết rồi, em xin lỗi. Nhưng mà nếu, em chỉ nói là nếu thôi, nếu em có nói chia tay, thì anh cũng đừng bao giờ đồng ý nhé.”
“Ừ. Anh biết rồi.”
.
.
.
Khi tôi còn chưa kịp tận hưởng cảm giác hạnh phúc khi quay lại với anh Dương, cũng như chưa có thời gian để mà nói chuyện thẳng thắn cùng mọi người trong nhóm thì tôi đã bị ảnh đuổi về nhà bởi bỗng dưng lăn đùng ra…sốt. Có lẽ do tối nay bão về, mà cơ thể tôi lại vô cùng nhạy cảm với những dấu hiệu bất thường của thời tiết. Thêm vào đó, việc bị DMC đem ra dọa đến phát khiếp cũng ảnh hưởng đến tôi phần nào. Vậy nên khi đang ngồi với anh Dương ở sân trượt patin, tôi bỗng dưng cảm thấy chóng mặt kinh khủng, còn người thì đang tự rét run cầm cập, trong chốc lát lại trở nên nóng phừng phừng. Vậy là anh Dương đèo thẳng tôi về nhà, dù cho tôi có nghe lỏm được S.I.U nói rằng tí sẽ đi nhà ma.
“Em ngồi đây hay lên phòng?”
Đỡ tôi ngồi xuống ghế sofa, anh dịu giọng hỏi. Tôi lắc đầu vô thức, rồi nằm lăn ra ghế, cuộn tròn mình lại như con sâu. Tôi không điều khiển nổi bản thân mình nữa rồi. Sao vậy nhỉ? Đầu tôi cứ ong ong, trong khi hai mí mắt nặng trĩu.
“Bố mẹ em không có nhà à?”
“Vâng ạ.”
“Thế nhà em để thuốc ở đâu?”
“Em không biết.”
“Sao lại không biết? Đây là nhà em mà.”
“Em không biết mà.”
“Đừng có nói dối anh. Em ốm đau suốt ngày, làm gì có chuyện không biết. Em lại không muốn uống thuốc chứ gì?”
“…Em không sao đâu mà. Em ngủ dậy sẽ hết.”
“Vũ Phương Linh.”
“Chân cầu thang ạ.”
Tôi nhắm nghiền mắt, dù vậy vẫn có thể nghe rõ tiếng bước chân của anh. Cảm giác này thật lạ, khi trong nhà không phải là bố hoặc mẹ. Tôi đang làm phiền anh, khiến anh phải lo lắng cho mình. Có ích kỉ quá hay không khi tôi lại cảm thấy thích được như vậy nhỉ?
“Ưm…”
Tôi hơi giật mình khi anh đặt chiếc khăn ướt lên trán mình. Mở mắt ra nhìn anh, tôi phì cười khi nhận ra gương mặt lo lắng của anh. Chạm nhẹ vào bàn tay anh, tôi khẽ đung đưa, cố tìm cách làm anh an lòng.
“Em không sao đâu.”
“Nhà em hết thuốc rồi, đợi anh ra ngoài mua nhé.”
“Thôi, em không cần đâu.”
“Anh đi nhanh thôi mà.”
“Không cần, không cần.” – Tôi bướng bỉnh nhõng nhẽo – “Em ngủ một tí là hết thôi mà. Em bị như thế này suốt, không sao đâu.”
“Anh chỉ đi một lát thôi. Ngoan. Không cãi.”
Tôi thở dài, miễn cưỡng chấp nhận để anh ra ngoài mua thuốc. Tôi không muốn để anh đi chút nào hết. Khó khăn lắm tôi mới có thể làm hòa với anh, tôi muốn ở bên anh thêm chút nữa. Cơ thể tôi thật chết tiệt, dạo này đỡ hơn trước nhiều rồi, cứ ngỡ là sẽ ổn cả, ai ngờ lại phát bệnh vào đúng lúc này. Tôi cố gắng ngồi dậy để ra tủ lạnh lấy nước, tôi không muốn ngủ quên trong lúc này đâu.
Chán thật, giờ này mẹ tôi đang đánh bài bên nhà dì Huệ, còn bố thì đang ở bên nhà Ly. Toàn những việc chẳng hay ho gì, tôi nghĩ nên giấu tiệt đi thì hơn. Thôi, cũng may là có anh ở đây rồi, tôi không muốn gọi bố mẹ về trong lúc này. Biết tôi lăn đùng ra ốm trước ngày thi, chắc hai ông bà “cạo đầu” tôi mất.
Tôi bám chặt vào tường để tìm đến cái tủ lạnh. Chóng mặt kinh khủng. Đêm nay tôi sẽ khó ngủ rồi đây. Chưa kịp mở tủ lạnh, tôi đã bị thu hút bởi chiếc phong bì mà ai đó đang để quên trong…rổ rau. Phong bì thư? A, có lẽ là thư của cậu Tùng. Đã mấy lần cậu hứa về Việt Nam chơi xong chưa thực hiện được, liệu lần này có phải là cậu gửi thư báo ngày về hay không?
Tôi cố với lấy bức thư để đọc, mặc cho việc đầu óc mình đang quay cuồng dữ dội. Không sao đâu, chỉ là cố một chút thôi mà, rồi tôi sẽ ra nằm ngay. Thư dài loằng ngoằng. Cậu Tùng và mẹ tôi mỗi lần viết thư là có nhiều chuyện để nói lắm nhé. Đây đã là thời đại nào rồi mà hai người cứ thích viết thư tay qua lại, chẳng buồn để tâm đến Internet đang phát triển rầm rộ kia kìa. Xem nào, lần nào viết thư cũng là hỏi về chuyện gia đình, việc học hành của tôi,…
Cái gì thế này? Tôi cố mở mắt ra để đọc kĩ những dòng ở cuối thư, khi hai mí mắt đang đua nhau sụp xuống. Có phải tôi mệt quá mà nhìn nhầm không thế? Sao lại…
“Cuộc sống bên này của em rất tốt, nên chị không phải ngại gì cả. Nếu chị và Linh thật sự muốn sang hẳn đây, vợ chồng em sẵn lòng thu xếp chỗ ở cho mẹ con chị.”
Sang hẳn đấy? Cậu tôi đang nói cái gì vậy? Tôi không hiểu được câu chuyện mà cậu và mẹ tôi đang nhắc đến, dù rằng nó có nhắc đến tên tôi. Sang Nhật ở? Tôi…tôi không biết gì hết…
.
.
.
“Biết đâu chữ ngờ, cũng biết không bao giờ
Có thể nào quay ngược thời gian
Mà sao bao vết thương vẫn chưa lành vấn vương
Gửi đợi chờ vào hư vô”
Tôi quờ tay tìm chiếc điện thoại để đầu giường, vẫn nhất quyết không chịu thò đầu ra khỏi chăn. Cả người tôi lúc này vẫn đang khó chịu kinh khủng, lúc nóng lúc lạnh, đúng là chẳng biết đường nào mà lần. Ốm không thôi thì tôi có thể chịu được, chứ cứ vừa ốm vừa mang tâm tr
“Anh không sao.”
“_”
“Anh không sao thật mà. Trời ạ, em làm gì mà bôi nhiều thuốc thế.”
“_”
“Linh, nghe anh nói không thế?”
Tôi cuối cùng cũng chịu ngước lên nhìn anh, khi anh đã cướp mất tuýp thuốc từ tay mình. Tôi nhìn anh. Mái tóc, gương mặt, đôi mắt,… tôi đều cảm thấy nhớ hơn bao giờ hết. Tôi muốn được chạm vào anh. Nhưng tôi sợ, sợ anh sẽ đẩy mình ra.
“Ngồi yên anh bôi thuốc cho.”
Tôi nhoài người ôm chầm lấy anh, quá nhanh để lí trí có thể bắt tôi dừng lại. Ôm chặt anh trong tay mình, tôi vùi mặt vào ngực anh, cảm thấy nhớ da diết cái mùi hương nam tính thân thuộc mà mỗi khi được anh ôm, nó vấn vít quanh người.
“Em nhớ anh à?” – Ôm lại tôi, giọng anh vang lên bên tai, nhẹ như gió thoảng.
“Em xin lỗi.” – Tôi bật khóc nức nở trong vòng tay anh – “Em biết lỗi của em rồi. Lần sau em sẽ không như thế nữa. Từ giờ em sẽ không để anh phải lo cho mình nữa mà.”
“_”
“Em sẽ không tự ý bỏ đi chơi một mình, dù có chuyện gì xảy ra cũng không tắt điện thoại, mỗi khi anh giận em sẽ im lặng không cãi lại.”
“_”
“Anh nói gì em cũng sẽ đều nghe theo lời anh cả.”
“_”
“Em sẽ không trẻ con, không cố chấp với anh nữa. Chỉ cần… chỉ cần…”
“Hâm quá.” – Anh tựa cằm lên đầu tôi, vỗ về như một đứa trẻ con khi mà tôi nói mãi không sao thành tiếng. Tôi chỉ muốn nói rằng chỉ cần anh sẽ không bao giờ rời xa tôi, thì làm gì tôi cũng chấp nhận. – “Là cả anh với em cùng sai, hiểu chứ?”
Một cái gì đó trong tôi như thể vỡ òa khi nghe anh nói vậy. Hôm chúng tôi cãi nhau, tôi đã mong anh sẽ nói như vậy biết bao nhiêu, nhưng rồi cuối cùng điều tôi nhận được chỉ là cái lạnh lùng gật đầu của anh mà thôi. Tôi cứ nghĩ rằng tôi và anh đã hoàn toàn kết thúc, nhưng cuối cùng thì tôi đã đợi được. Tôi chỉ cần câu nói này của anh mà thôi.
“Anh sẽ không nóng nảy nữa. Từ giờ dù bực bội đến đâu anh cũng sẽ kiềm chế để không nổi khùng lên mà trách mắng em.”
“_”
“Em nói giữa em và Quân không có chuyện gì, anh sẽ tin là như vậy.”
“_”
“Anh sẽ không để ý cái danh Hotboy đấy nữa. Là anh sai, lẽ ra anh phải đứng về phía em mới đúng. Từ giờ anh sẽ không như thế nữa. Chỉ cần…”
“Em xin lỗi. Em sẽ không như thế nữa.” – Tôi bám chặt lấy anh khi nhận thấy anh cũng đang nghẹn lại như mình. Tôi sẽ không trẻ con, không bướng bỉnh, không cố chấp nữa,… chỉ cần anh ở bên tôi mà thôi.
“Chỉ cần em không bao giờ nói chia tay nữa.”
“Em biết rồi, em xin lỗi. Nhưng mà nếu, em chỉ nói là nếu thôi, nếu em có nói chia tay, thì anh cũng đừng bao giờ đồng ý nhé.”
“Ừ. Anh biết rồi.”
.
.
.
Khi tôi còn chưa kịp tận hưởng cảm giác hạnh phúc khi quay lại với anh Dương, cũng như chưa có thời gian để mà nói chuyện thẳng thắn cùng mọi người trong nhóm thì tôi đã bị ảnh đuổi về nhà bởi bỗng dưng lăn đùng ra…sốt. Có lẽ do tối nay bão về, mà cơ thể tôi lại vô cùng nhạy cảm với những dấu hiệu bất thường của thời tiết. Thêm vào đó, việc bị DMC đem ra dọa đến phát khiếp cũng ảnh hưởng đến tôi phần nào. Vậy nên khi đang ngồi với anh Dương ở sân trượt patin, tôi bỗng dưng cảm thấy chóng mặt kinh khủng, còn người thì đang tự rét run cầm cập, trong chốc lát lại trở nên nóng phừng phừng. Vậy là anh Dương đèo thẳng tôi về nhà, dù cho tôi có nghe lỏm được S.I.U nói rằng tí sẽ đi nhà ma.
“Em ngồi đây hay lên phòng?”
Đỡ tôi ngồi xuống ghế sofa, anh dịu giọng hỏi. Tôi lắc đầu vô thức, rồi nằm lăn ra ghế, cuộn tròn mình lại như con sâu. Tôi không điều khiển nổi bản thân mình nữa rồi. Sao vậy nhỉ? Đầu tôi cứ ong ong, trong khi hai mí mắt nặng trĩu.
“Bố mẹ em không có nhà à?”
“Vâng ạ.”
“Thế nhà em để thuốc ở đâu?”
“Em không biết.”
“Sao lại không biết? Đây là nhà em mà.”
“Em không biết mà.”
“Đừng có nói dối anh. Em ốm đau suốt ngày, làm gì có chuyện không biết. Em lại không muốn uống thuốc chứ gì?”
“…Em không sao đâu mà. Em ngủ dậy sẽ hết.”
“Vũ Phương Linh.”
“Chân cầu thang ạ.”
Tôi nhắm nghiền mắt, dù vậy vẫn có thể nghe rõ tiếng bước chân của anh. Cảm giác này thật lạ, khi trong nhà không phải là bố hoặc mẹ. Tôi đang làm phiền anh, khiến anh phải lo lắng cho mình. Có ích kỉ quá hay không khi tôi lại cảm thấy thích được như vậy nhỉ?
“Ưm…”
Tôi hơi giật mình khi anh đặt chiếc khăn ướt lên trán mình. Mở mắt ra nhìn anh, tôi phì cười khi nhận ra gương mặt lo lắng của anh. Chạm nhẹ vào bàn tay anh, tôi khẽ đung đưa, cố tìm cách làm anh an lòng.
“Em không sao đâu.”
“Nhà em hết thuốc rồi, đợi anh ra ngoài mua nhé.”
“Thôi, em không cần đâu.”
“Anh đi nhanh thôi mà.”
“Không cần, không cần.” – Tôi bướng bỉnh nhõng nhẽo – “Em ngủ một tí là hết thôi mà. Em bị như thế này suốt, không sao đâu.”
“Anh chỉ đi một lát thôi. Ngoan. Không cãi.”
Tôi thở dài, miễn cưỡng chấp nhận để anh ra ngoài mua thuốc. Tôi không muốn để anh đi chút nào hết. Khó khăn lắm tôi mới có thể làm hòa với anh, tôi muốn ở bên anh thêm chút nữa. Cơ thể tôi thật chết tiệt, dạo này đỡ hơn trước nhiều rồi, cứ ngỡ là sẽ ổn cả, ai ngờ lại phát bệnh vào đúng lúc này. Tôi cố gắng ngồi dậy để ra tủ lạnh lấy nước, tôi không muốn ngủ quên trong lúc này đâu.
Chán thật, giờ này mẹ tôi đang đánh bài bên nhà dì Huệ, còn bố thì đang ở bên nhà Ly. Toàn những việc chẳng hay ho gì, tôi nghĩ nên giấu tiệt đi thì hơn. Thôi, cũng may là có anh ở đây rồi, tôi không muốn gọi bố mẹ về trong lúc này. Biết tôi lăn đùng ra ốm trước ngày thi, chắc hai ông bà “cạo đầu” tôi mất.
Tôi bám chặt vào tường để tìm đến cái tủ lạnh. Chóng mặt kinh khủng. Đêm nay tôi sẽ khó ngủ rồi đây. Chưa kịp mở tủ lạnh, tôi đã bị thu hút bởi chiếc phong bì mà ai đó đang để quên trong…rổ rau. Phong bì thư? A, có lẽ là thư của cậu Tùng. Đã mấy lần cậu hứa về Việt Nam chơi xong chưa thực hiện được, liệu lần này có phải là cậu gửi thư báo ngày về hay không?
Tôi cố với lấy bức thư để đọc, mặc cho việc đầu óc mình đang quay cuồng dữ dội. Không sao đâu, chỉ là cố một chút thôi mà, rồi tôi sẽ ra nằm ngay. Thư dài loằng ngoằng. Cậu Tùng và mẹ tôi mỗi lần viết thư là có nhiều chuyện để nói lắm nhé. Đây đã là thời đại nào rồi mà hai người cứ thích viết thư tay qua lại, chẳng buồn để tâm đến Internet đang phát triển rầm rộ kia kìa. Xem nào, lần nào viết thư cũng là hỏi về chuyện gia đình, việc học hành của tôi,…
Cái gì thế này? Tôi cố mở mắt ra để đọc kĩ những dòng ở cuối thư, khi hai mí mắt đang đua nhau sụp xuống. Có phải tôi mệt quá mà nhìn nhầm không thế? Sao lại…
“Cuộc sống bên này của em rất tốt, nên chị không phải ngại gì cả. Nếu chị và Linh thật sự muốn sang hẳn đây, vợ chồng em sẵn lòng thu xếp chỗ ở cho mẹ con chị.”
Sang hẳn đấy? Cậu tôi đang nói cái gì vậy? Tôi không hiểu được câu chuyện mà cậu và mẹ tôi đang nhắc đến, dù rằng nó có nhắc đến tên tôi. Sang Nhật ở? Tôi…tôi không biết gì hết…
.
.
.
“Biết đâu chữ ngờ, cũng biết không bao giờ
Có thể nào quay ngược thời gian
Mà sao bao vết thương vẫn chưa lành vấn vương
Gửi đợi chờ vào hư vô”
Tôi quờ tay tìm chiếc điện thoại để đầu giường, vẫn nhất quyết không chịu thò đầu ra khỏi chăn. Cả người tôi lúc này vẫn đang khó chịu kinh khủng, lúc nóng lúc lạnh, đúng là chẳng biết đường nào mà lần. Ốm không thôi thì tôi có thể chịu được, chứ cứ vừa ốm vừa mang tâm tr