Tha Cho Em Được Không? - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Tha Cho Em Được Không? (xem 4828)

Tha Cho Em Được Không?

ôm chầm lấy anh. Đúng vậy, đây là cảm giác mà tôi thèm khát ba năm qua. Chỉ cần một lần ôm anh, một lần là đủ. Bao lần trong đêm tôi đã khóc vì mơ thấy anh, được ôm và hôn anh. Nay anh người thật đứng trước mặt tôi vì sao tôi không thể dẹp đi cái sỉ diện nhỏ nhen của mình để tiếp tục yêu anh?
Anh kéo tôi ra, nhìn mặt tôi rồi lau nước mắt. Tôi nháy môi với anh, vừa kết thúc anh liền áp môi lên môi tôi.
Anh cũng vậy! Anh cũng yêu em!
Chẳng đưa bao lâu thì một tiếng hét cắt ngang chúng tôi.
Buông mẹ cháu ra! Ai cho chú hôn mẹ cháu? Cháu chỉ cho phép chú ôm thôi.
Thằng bé vọt lên giường rồi đẩy anh ra, quay người ôm lấy cổ tôi, hôn lên má tôi liên tục. Tôi cười khổ, hai bố con nhà này thật là …
Con thôi ngay! – Anh kéo áo thằng bé. – Bố không cho phép con hôn mẹ, à không, hôn nhiều thế này. Ra khỏi phòng đi.Cháu ghét chú Long rồi. – Thằng bé dẫu môi với anh, rồi quay sang tôi. – Con sẽ không cưới chồng cho mẹ Anh nữa. Chú Long không giữ lời, con không cần chú ấy làm bố. – Nói rồi, lại hôn má tôi.Pete, con buông ra ngay nghe không. – Anh bế hẳn thằng bé ra khỏi người tôi. – Không làm bố con cũng không sao. Bố đã được mẹ đồng ý cho làm chồng rồi. Hê hê. Chú nói dối! – Thằng bé hét ầm lên rồi khóc. – Hu hu, trả mẹ cháu đây, trả mẹ cháu đây.
Tôi vội vàng chạy đến đỡ con từ tay anh. Người này cũng thật là, ai lại đi ghen với con rồi lại chọc cho con khóc thế này cơ chứ. Tôi đánh mắt bảo anh ra ngoài, anh vô cùng nhưng rồi cũng không tình nguyện mà ra phòng. Trước khi ra khỏi phòng còn không quên chạy vào hôn lên má tôi. Peter thấy vậy vừa nín liền khóc ầm lên, anh le lưỡi rồi ra ngoài.
Lần này không ngờ thằng bé khóc dữ dội như vậy, tôi phải dỗ một hồi lâu, con mới mệt rồi ngủ thiếp đi. Tôi nhẹ nhàng rời phòng, vào nhà ăn liền thấy anh ngồi ngay ngắn trên bàn ăn. Tôi cười cười, chắc chắn là bị “chú rể già” và “cô dâu nhỏ” giáo huấn rồi.
Thấy tôi đến gần bàn ăn, anh liền đưa mắt kêu cứu. Tôi nhún vai, ngồi xuống chỗ bên cạnh anh. Không phải là tôi không nói gì để giúp anh, mà là tôi không nói được.
Cậu tính sao đấy? – Susan chua chát lên tiếng. – Cenci nó sống thế này ba năm rồi, cậu muốn đến là đến à?Tôi cũng không phải muốn thế chị biết mà. Nếu không phải có người ra tay … – Anh liếc Jade. – thì tôi đã không phải đến bây giờ mới gặp cô ấy. Cái gì mà có người ra tay, nếu thực sự có người ra tay, bây giờ cậu có thể ngồi đây sao? – Susan ra sức bao che cho Jade.
Tôi cũng thắc mắc, nếu có thể tìm được, có lẽ ngay lúc tôi mới đi anh đã có thể tìm thấy. Rốt cuộc là làm thế nào mà anh biết được? Tôi cảm giác chắc chắn không phải là do anh theo tôi ở Pháp.
Thực ra có người đã gặp cô ấy nói lại cho tôi. Tôi chuẩn bị sang đây thì lại gặp cô ấy ở Provence trước. Cũng không biết tại ai nhuộm tóc con trai tôi, làm tôi khổ tâm một đêm. – Anh lườm Susan.
Tôi kéo kéo tay anh, muốn hỏi, người đó là ai.
Em nhớ người lần ở St Kilda anh nhờ làm vợ chưa cưới không? Cô ấy đã vô tình gặp em ở siêu thị nên điện thoại hỏi anh.
Anh kể lại thì tôi mới nhớ. Hôm đó, đúng là tôi đi siêu thị đã va phải một cô gái. Trông nhìn rất quen, nhưng không tài nào nhớ ra được. Trái đất thật tròn!
Anh quay người, nghiêm mặt nhìn tôi.
Nếu không phải cô ấy vô tình gặp em, em tính trốn anh đến bao giờ?
Tôi cúi đầu vào chén cơm, giả vờ nuốt nuốt, nhai nhai.
Đến khi nào tôi cảm thấy thích hợp! – Lúc này, Jade mới lên tiếng. – Nãy giờ cậu bắt bẻ vợ tôi đủ chưa? Ai là vợ anh? – Susan phản bác. Đừng để anh phải nói nhiều. Chuẩn bị làm cô dâu của anh đi!Xì! Mới cầu hôn hai lần đã thế rồi! – Susan bĩu môi.
Tôi há mồm nhìn hai người. Tôi biết Jade đã cầu hôn Susan, nhưng không biết là chị ấy đã cực tuyệt hai lần. Tôi đưa ngón cái với Susan, chị liền nháy mắt lại.
Hai người đàn ông ngồi trên bàn ăn, thi nhau trừng chúng tôi.
Anh như thế có là gì. – Long lên tiếng. – Em đã cầu hôn cô gái bên cạnh hơn ba lần, nhưng chưa một lần đồng ý để giữ mặt mũi cho em cả.
Susan đưa ngón cái với tôi, tôi thở dài. Chuyện đã qua lâu lắm rồi, mà cứ thích nhắc lại.
Cenci ăn xong đi tái khám. Alex vừa gọi đấy! – Jade nhắc nhở tôi, tôi gật gật. Bây giờ có thể gọi cô ấy là Cenci được chưa ạ? Em không thích cái tên Anastia đó tẹo này, tên gì mà dở thế.
Tôi và Susan nhìn nhau, rồi hoảng hốt nhìn Jade. Lúc này, mặt anh đã đen đi không ít. Đấy là tên anh đã nghĩ cho tôi, và giấy tờ giả của tôi cũng do anh làm. Susan đang định nói gì đó, thì Long lại tiếp lời.
Vì sao lại để tên tóc vàng đó khám cho vợ em? Chuyên ngành anh ta nghiên cứu hình như không liên quan đến bệnh tình của Lam Anh thì phải!
Mặt Jade lúc này phải nói là không thể đen hơn. Tôi trong lòng lắc đầu, ai bảo anh dắt sói về nhà. Anh vừa dứt lời, Susan đã đáp.
Alex tuy là bác sĩ khoa thần kinh nhưng những khoa khác cũng không phải là kém. Anh ấy chỉ là không hứng thú với những khoa đó, chứ không phải là không có khả năng khám bệnh. Ba năm qua, cậu ấy rất tích cực chữa bệnh cho Cenci và trị liệu cho tay cô ấy nữa.
Long im lặng không nói nữa, chúng tôi nhẹ nhàng thở phào. Hai người đàn ông cực kì nóng tính này, chỉ nên ngồi cùng nhau trong phạm vi cho phép, xảy ra chuyện gì, không ai biết được.
Em sẽ đưa cô ấy đi! – Long lại lên tiếng. Cậu lấy gì đưa con bé đi? – Jade vặn hỏi. – Cậu vừa đến đây, chẳng phải suốt ngày chỉ đi taxi thôi sao.
Long á khẩu. Tôi mỉm cười, trên đất Mỹ này, thì Long nên nhịn Jade thì hơn.
—–
Tại bệnh viện, tôi vẫn khám theo thường lệ, rồi vào phòng khám riêng của anh. Anh nhìn thấy tôi, liền nở nụ cười. Ngay sau đó điện thoại anh lại reo, anh nghe máy nói gì đó rồi sắc mặt thay đổi hẳn.
Tôi lo lắng nhìn anh, đợi anh mở lời. Chỉ lúc sau, tôi nghe giọng anh run run.
Cenci, em phải bình tĩnh. – Tôi ngơ ngác nhìn anh. – Jade nói, Kelvin… – Tim tôi đập mạnh một hồi. – Kelvin bị tai nạn giao thông khi đang trên đường đến đây đón em.
Chương 4
47: Bỏ trốn
Alex vội vàng đánh xe đưa tôi đến bệnh viện gần nhất mà Long được đưa đến. Trên đường đến đó, tôi đã vô cùng hoảng sợ. Vì sao lại thế? Vì sao cứ lúc chúng tôi hạnh phúc nhất thì lại luôn có gì đó chia rẽ chúng tôi? Tại nạn giao thông, lại là tai nạn giao thông! Lần đầu đã khiến chúng tôi chia cắt ba năm khi đó tôi còn chưa được nhìn mặt anh, lần tiếp theo là bốn tháng tôi trốn đến St Kilda, lần này lại là bao lâu?
Xe vừa dừng bánh, tôi đã bật cửa chạy vào bên trong. Nhìn Jade và Susan đi tới đi lui ở cửa phòng bệnh tôi lại càng lo lắng. Thấy tôi chạy đến, Susan đến bên tôi cầm tay tôi. Tôi lấy giấy viết viết cho chị.
“Pete đâu ạ?”
Ở nhà em. Em … không sao chứ? – Susan lo lắng nhìn tôi.
Tốt, Peter không nên nhìn thấy những chuyện đáng sợ như thế này.
“Em không sao!” – Nói rồi, tôi nhìn nhìn vào bên trong.
Cậu ấy đang được cấp cứu! Em bình tĩnh chắc cậu ấy không sao đâu.
Tôi không khóc, không loạn như thế này phải nói là vô cùng bình tĩnh rồi. Jade đến ôm rồi vỗ vỗ nhẹ lưng tôi.
Cậu ấy muốn đến bệnh viện đón em, nhưng không biết taxi chạy kiểu gì mà lại như thế. – Anh thở dài. – Em đợi ở đây nhé, anh có việc phả

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Bong Bóng Mùa Hè 3: Áo Cưới

Con bệnh nặng, vợ đi khắp viện tìm người cần hiến tim khiến cả nhà phẫn nộ cho đến khi gia đình đứa trẻ đó xuất hiện

Truyện Gặp Gấu Đi Với Người Yêu Cũ Voz Full

Màn Lợi Dụng Bỉ Ổi Của Gã Bạn Trai Ở Trời Tây

Đừng Khóc Ngốc Nhé