Tha Cho Em Được Không? - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Tha Cho Em Được Không? (xem 4847)

Tha Cho Em Được Không?

ác khó chịu. Nhưng chưa kịp tỏ ý gì thì đã bị người đó bắn đạn về phía mình.
Tôi ngẩn mặt, tỏ vẻ không hiểu. Nhưng anh chỉ bực bội buông ba chữ rồi ngồi vào bàn ăn.
– Quà sinh nhật!
A! Tôi dùng tay vỗ trán mình. Ăn đạn là đúng rồi. Quà sinh nhật mình tặng mà còn không nhớ. Chả trách người kia ngồi vào bàn ăn lại cau có như vậy.
– Hì hì, được rồi mà! Em quên. – Tôi dẫu môi. – Cũng tại ai bữa đó không bóc quà tại chỗ, lâu thế giờ mới dùng!
– Lâu cái gì hả em? Em mới tặng anh một tuần thôi đấy! Chính mình tặng mà còn không nhớ à? Nói đi, lần này có phải đổ tất cả vào một lần như lần trước không?
Tôi nghĩ nghĩ, đang tính gật đầu thì anh dọa.
– Dám gật đầu xem, anh tét mông đấy! Lần nào cũng tặng không thành ý vậy sao? Em có anh là chồng không?
– Em đùa đấy! Lần này có ghi công thức hẳn hoi. Không tin anh có thể hỏi Quỳnh. Em dạo này công việc bận bù đầu, trí nhớ lại dở chứng! Đừng giận, đừng giận!
Anh kéo tôi ngồi trên đùi anh, ôm ngang eo rồi đặt cằm lên vai tôi.
– Làm việc mệt lắm hả em? Anh xin lỗi. Hay là … qua làm thư kí cho anh đi! Anh cho lương gấp đôi! À không, cho em luôn phần lương anh. Được không em?
Nghe anh thế tâm tình tự nhiên tốt hẳn. Anh xin lỗi cũng chẳng phải là không có lí do. Vì anh cự tuyệt con gái nhà ai, nên người ta lại rút mọi thứ lên đầu tôi. Ở công ty luôn làm khó tôi, cả tuần nay hết tăng ca, lại đêm công việc về nhà. Anh thương xót tôi nhưng cũng chẳng giúp gì được.
– Hì, được rồi mà. Đây là công việc của em, bảo em qua làm quản lý cho anh? – Tôi lắc đầu. – Em không muốn đi cửa sau. Với cả ăn học của bố mẹ bao nhiêu năm, nay lại làm cái nghề không trực thuộc chuyên môn mình một chút như vậy, em không làm được!
– Mà anh xót …
– Được rồi, em còn đi làm nữa! Ăn mau còn đưa em đi!
Anh vừa đưa tôi đến cổng công ty thì lại gặp Hải Linh đang đi vào. Cô ta không kiêng dè gì mà liếc tôi một cái. Tôi rùng mình, rồi tạm biệt anh chạy vào công ty.
Chưa đến bàn làm đã thấy vẻ mặt của cô bé cùng phòng thì cũng hiểu được ít nhiều.
– Lại bị trả à? – Tôi ngồi vào chỗ ngồi của mình và hỏi cô bé.
– Chị nói xem tại sao lại thế? Lần trước nộp bản của anh Việt đã thông qua rồi mà. Nhưng cứ nộp bản của chị lại không thông là sao?
– Đừng nghĩ nhiều. Đưa đây chị chỉnh lại. – Nhận bản vẽ từ tay cô bé rồi lại bảo cô bé về bàn mình.
Tôi nhìn bản vẽ của mình rồi lại thở dài. Bây giờ thực sự là có chút chán nản với công việc mình đang làm. Vẫn nhớ rõ mình đã hạnh phúc đến thế nào khi nhận được thông báo tuyển dụng của công ty này. Trừ lần trước đi Úc thì chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ bỏ công việc mà mình yêu nhất này.
Tôi xoa xoa thái dương, định thần lại rồi bắt đầu công việc nhưng chưa kịp làm gì cả thì đã nhận được điện thoại. Là Như Vi gọi đến. Tôi ngẩn người, có dự cảm kì lạ, một lát sau nhận cuộc gọi.
– Alo, em đây!
– Ừ, Lam Anh em đang đi làm à?
– Dạ! Có gì không chị?
– Hôm nay … hôm nay Nguyên Quân về nước!
Chương 34: Nói dối
- Alo? Alo? Em còn nghe đó không Lam Anh?
Không biết đã bao lâu nhưng cuối cùng cũng có người gọi tôi hoàn hồn. Nhận thấy tay cầm điện thoại của tôi đã đẫm mồ hôi, tôi liền đổi tay và trả lời.
– Dạ em đây!
– Trưa nay em rảnh không? Giờ ăn trưa xin nghỉ sớm tí, đi đón Quân cùng chị được không?
– Nhưng … anh ấy có nhận ra em không ạ? – Tôi khó khăn hỏi từng chữ.
– …. chắc không em ạ. Nhưng ít nhất cũng có bạn bè nó đến đón! Chị thì không biết ai ngoài em cả!
– Anh Long … có biết không chị?
– Không em! Mà chị cũng không hy vọng Long biết, vì gia đình chị muốn Quân quay lại công ty với trạng thái tốt nhất! Không muốn nhiều người biết lắm em ạ!
Lần này bố chị và mẹ Quân tính cho nó về nước sớm để thích nghi trước.
– Dạ! Em hiểu.
– Vậy …
– Trưa chị qua đón em được không? Chuẩn bị đi thì gọi em nhé!
Cúp điện thoại, tôi mệt mỏi chống đầu. Không biết lát nữa đứng trước mặt Quân nên giới thiệu thế nào? Là bạn cũ hay bạn gái cũ? Không biết Như Vi đã nói qua trước với anh chưa nữa.
Còn hai vấn đề nữa cần giải quyết là bản kế hoạch và Long. Từ đây đến trưa vẫn còn đủ thời gian để chỉnh sửa, nhưng còn Long, phải nói thế nào với anh đây? Lấy lí do gì để anh không qua bên này anh cơm bây giờ. Tôi cũng không muốn nói dối anh, nhưng việc này tốt nhất là không nên cho anh biết vội. Vì anh cũng không biết rằng tôi biết Nguyên Quân còn sống, và bây giờ tôi tình nguyện chăm sóc anh ấy nữa. Chắc chắn anh sẽ không đồng ý và có khi còn ra sức cấm cản.
Gõ nhẹ phòng giám đốc rồi tôi đi vào. Nhìn thấy Hải Linh, chân thành mà nói có một chút bực bội, tuy nhiên cũng có cảm giác áy náy. Nhìn bằng một mắt thì cũng có thể nhìn thấy được cô ta yêu Long nhiều như thế nào, mà cô công chúa này hẳn là lần đầu tiên mất mặt trước mọi người thế kia nên bao nhiêu tức tối đều đổ lên đầu của tôi đây mà.
– Tôi nộp bản chỉnh sửa!
– Để đó đi!
– Nhân tiện tôi muốn xin phép cô trưa nay cho tôi nghỉ sớm một chút và chiều nay tôi xin làm ở nhà!
– Cô có việc sao?
– Vâng!
Cô ta nhìn tôi một chút liền đồng ý. Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi xin phép ra về.
Vừa quay lại bàn làm việc thì điện thoại đã reo. Tôi nhìn tên hiển thị có chút hốt hoảng. Vẫn chưa chuẩn bị lí do để dối anh, làm sao bây giờ.
– Alo? Em nghe.
– Em gần xong chưa, lát ăn bên em hay bên anh?
– Chưa ạ! Lát nữa … lát nữa không ăn bên anh được rồi!
– Ok, vậy lát anh qua bên em!
– Không anh! Ý em là lát nữa không cùng anh ăn được rồi!
– Sao vậy?
– Em có công việc nên nghỉ trưa muộn, với lại em có hẹn với cô bé cùng phòng đi mua một ít đồ với nó rồi ạ!
– …
– Anh?
– Ừ được rồi. Nhớ ăn, không được bỏ bữa!
– Dạ!
– Phải ăn nóng!
– Dạ!
– Phải …
– Được rồi anh! Có phải là lần đầu em không ăn trưa cùng anh đâu! Như ông già!
– Còn kêu anh ông già hả! Chiều anh qua đón nhé?
– À … chiều em làm ở nhà, lát em nhờ đồng nghiệp chở về luôn!
– Ừ!
– Thế thì … em cúp máy nhé? Hì hì.
– Ừ! Chiều anh sẽ về sớm.
Cúp điện thoại, tôi thở phào. Rất khó để nói dối một người như anh mà. Tôi sắp xếp đồ đạc nói qua cô bé đồng nghiệp rồi gọi cho Như Vi. Chưa đầy mười phút sau chị đã đến đón tôi.
Tôi hỏi chị có giới thiệu qua tôi chưa, chị bảo là đã nói, nói tôi là bạn của Quân, cụ thể là một đàn em dưới khóa. Phần còn lại để tôi tùy ý biên soạn. Đàn em dưới khóa? Tôi với anh có học chung khoa, chung ngành đâu làm thế nào để kể với anh về việc chúng tôi gặp nhau như thế nào, quen nhau như thế nào đây?
Khi đợi anh ở sân bay, hai tay tôi cứ chà sát, vặn vẹo nhau. Như Vi bảo tôi ngồi đợi cùng chị, nhưng tôi tâm trí đâu mà đợi. Tôi thừa

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Em chồng tôi và màn đánh tráo quà tặng không thể chấp nhận được!

Không biết mình là ai

Hạnh phúc thật sự mong manh

Thầy, Em Yêu Thầy!

Quỳ xin bạn trai cưới vì cái thai đã hơn 8 tháng nhưng anh ta lại từ chối rồi phóng xe đi nhưng 3′ sau thì…