Tha Cho Em Được Không? - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Tha Cho Em Được Không? (xem 4840)

Tha Cho Em Được Không?

ữa thì không hay. Chưa năm nào đón sinh nhật cùng anh cả, năm nay là năm đầu tiên. Còn mấy năm trước thì, tôi cười khổ.
Tên đó thì cái gì cũng không thiếu, nói đúng hơn là quá dư dả. Chậc chậc, tôi vuốt cằm suy nghĩ. A có rồi!
– Quỳnh ơi! Tớ yêu cậu!
– Gớm quá! Nói đi, gọi tớ có chuyện gì?
– Hì hì, thì cậu biết hôm nay sinh nhật anh Long đấy!
– Ừ! Thế mua hiệu gì?
– Gì cơ?
– Đồng hồ hiệu gì?
– À … – Cô bạn thân quá là hiểu tôi mà. – Cái đó, tớ tặng anh ấy lúc ở Úc rồi, nên bây giờ vắt óc không nghĩ ra được nên tặng cái nào! Tớ có cái muốn nhờ cậu đây! Hì hì.
– Ừ, nói đi, tớ đang cho cu Huy ăn.
– Ơ, thế hôm nay không đi làm à?
– Ừ, hôm nay ở nhà.
– Thế … Tớ muốn nhờ cậu chiết lại nước hoa lần trước ấy mà! Tớ chỉ nghĩ ra được vậy thôi! Anh ấy chẳng thiếu thứ gì cả!
– Ai bảo không thiếu?
– Thiếu cái gì?
– Thiếu một cô vợ đấy bạn hiền ạ!
– Ừ thì, cái ni tớ cũng tính … Tính đêm nay đồng ý!
– Thế thì tuyệt! Hê hê, thực ra, nước hoa cậu chiết lần đó, cậu cho quá nhiều chất vào, tớ thử phân tích nhưng vẫn thấy thiếu cái gì đó. Hay là làm lại hương khác nhỉ?
– Có được không? Hôm nay cậu không đi làm mà?
– Để tớ đưa cu Huy sang bà nội rồi đưa cậu đến công ty! Nhưng lần này phải nhớ công thức đấy!
Thật ra nước hoa mà tôi chiết cũng chỉ là trộn các hương lại, cho vào một lọ nhỏ nhỏ vài ml mà thôi, vì tôi làm trong phòng thí nghiệm thử mẫu của Quỳnh nên hạn chế rất nhiều. Mỗi hương chỉ một ít, nên Quỳnh phải chạy sang những phòng khác xin thêm. Chiết ra thì cũng chỉ được một lọ chưa đến 10ml.
Tôi cười hài lòng rồi mang lọ kia ra tiệm đóng hộp. Nếu người kia muốn nhiều, tự bỏ tiền ra mà chiết thêm. Tôi đây cũng lợi dụng triệt để mọi mối quan hệ rồi.
Cũng trễ lắm rồi, nên phải đi siêu thị nhanh mới được, còn phải mua bánh kem nữa.
Tôi vội vàng chạy về nhà, rất may là anh chưa về. Lục đục cho bánh vào tủ lạnh, rồi lại soạn đồ ăn ra để nấu thì nghe tiếng báo tin nhắn.
“Anh có việc đột xuất về trễ một tí.”
Tôi nghĩ nghĩ, chắc là anh đi cùng đồng nghiệp một tí nên vui vẻ nhắn lại đồng ý.
Đã hơn 9g tối rồi.
Một tí của anh là đợi anh bốn tiếng sao? Tên này, lại nhậu quên đường về nhà sao!
Thức ăn cũng nguội cả rồi. Tôi có chút buồn bực, đem điện thoại ra nhắn cho anh.
“Bao giờ về? Em đói”
Phải đợi hơn 10 phút sau mới nhận được tin hồi báo.
“Đừng đợi anh, ăn đi. Chắc anh về muộn. Xin lỗi, anh quên nhắn.”
Tôi thực sự là bực đấy, phải nói là rất bực đấy. Ai muốn ăn ở nhà, ai muốn tôi đợi, bây giờ lại còn bảo là quên nhắn. Tôi đứng dậy, dọn tất cả những thứ được bày trên bàn. Bây giờ bỏ chỗ này đi thì phí quá, bố mẹ thì giờ này chắc là ăn tối rồi, đành phải gói lại đem qua chỗ Quỳnh và Lan ăn vậy.
Gọi điện thoại hẹn Lan sang đón tôi, rồi hai đứa cùng chạy sang nhà Quỳnh chơi, tiện thể thăm luôn cu Huy.
Trên đường đến nhà Lan, tôi thấy anh đang trong một nhà hàng, nhưng không tin vào mắt mình lắm, vì tôi thường bị lòa vào ban đêm.
– Không phải anh Long nhà cậu à?
Tôi ngẩn người. Lan cũng thấy anh sao? Vậy đúng là anh nhỉ.
– Cậu thấy anh ấy à? Mắt tớ không rõ lắm.
– Thế hôm nay sinh nhật, không ở bên cậu mà ở bên gia đình sao?
– Sao cơ?
– Thì anh ấy ngồi một bàn đông người kìa, toàn người lớn cả.
– Mắt cậu ghê vậy, đâu? Dừng xe đi. Tớ xem!
– Để tớ chạy ngược lại cho!
Lúc này thì có muốn đổ thừa mắt kém cũng không thể được nữa rồi. Anh ngồi đó, cười cười, nói nói với bố mẹ mình, và còn có bố mẹ của Hải Linh nữa.
Tôi nhếch môi, nhìn Lan đang quay đầu nhìn mình rồi lại nhún vai.
– Đừng bảo tớ cô gái anh ta là cô Hải Linh gì gì đó nha?
Tôi lại nhún vai, vỗ nhẹ vào lưng cô bạn.
– Đi thôi, tớ đói!
Cô bạn tôi không vội nổ máy chỉ dậm nhẹ chân nhìn lại vòng tay nhìn tôi.
– Ừ thì những người xung quanh trừ bố mẹ anh ấy, còn có bố mẹ Hải Linh. Vừa lòng chưa đi thôi!
– Cậu vô tâm thế là cùng! Người ta là chồng sắp cưới của cậu đấy!
– Ủa? Tớ chưa kể cho cậu á? Hải Linh là vợ sắp cưới của người kia đấy! Hê hê, đi thôi!
– Lam Anhhhhhhhhhhhh !!
– Được rồi, không đùa nữa. Tớ không muốn nhìn nữa. Cậu nổ máy được chưa?
Kết quả là không thể thoát khỏi sự tra khảo của hai đứa bạn thân yêu. Lan thì không nói làm gì, còn cả Quỳnh, đứa chín chắn nhất hội cũng vứt con cho ông chồng của mình, hóng hớt chuyện của tôi. Nhìn cảnh chồng nó bồng con rồi vào phòng thì tôi có một chút ganh tị. Tuy cuộc đời nó có chút sóng gió nhưng bây giờ thì nó lại hạnh phúc nhất trong ba đứa.
Không phải là tôi muốn giấu chuyện này, chẳng qua nó chẳng hay ho gì để kể vả lại dạo này lu bu quá nhiều việc tôi cũng không có thời gian “đàm đạo” với hai đứa này. Chỗ bạn thân với nhau nên tôi cũng kể luôn chuyện Quân còn sống cho chúng nó nghe.
Vẻ mặt của hai đứa cũng không khó đoán lắm. Hết há mồm, lại trợn mắt, rồi đăm chiêu. Hai cô bạn muốn biết tôi sẽ làm thế nào, giải quyết ra sao.
Làm thế nào bây giờ? Chuyện đính hôn của Long ai cũng đều biết cả, mẹ anh lại chẳng ưa gì tôi. Ngoài việc tin tưởng anh ra thì còn có thể làm gì nữa.
Giải quyết sao giờ? Chuyện của Quân tôi cũng chỉ thuận theo tự nhiên, nếu anh nhớ được thì tốt, còn không nhớ được cũng chẳng phải là quá xấu. Tôi sẽ hết mình chăm sóc anh đến khi anh hồi phục hoàn toàn. Tình cảm, tất nhiên tôi không thể cho đi lần nữa được.
Lan nói là chuyện tình của tôi và Long cứ như phim Hàn Quốc, còn việc của Quân thì giống phim ma. Hai chúng tôi không nhịn được câu nói này của Lan, ôm bụng cười nắc nẻ. Nhưng không may lại kinh động đến cu Huy. Nó khóc òm sòm làm ông chồng của Quỳnh mặt mày đau khổ bế con ra cho vợ.
Khuya lắm rồi nên tôi và Lan đành phải chào hai vợ chồng Quỳnh để về. Nhớ lúc trước quá, nếu là lúc trước có lẽ ba đứa đã ngủ chung và nói chuyện đến sáng rồi.
Nhìn bộ mặt không nỡ của Lan tôi thấy buồn cười. Tôi giả vờ tỏ vẻ suy nghĩ rồi bảo cô bạn chở về nhà nó ngủ chung. Nó mừng rỡ ra mặt, nhưng thực ra tôi đã có suy nghĩ đó từ lúc thấy anh ở nhà hàng đó.
Nếu tôi nay về chắc chắn sẽ không thể nào bình thường mà nằm chung giường với anh được. Khổ nỗi hôm nay lại là sinh nhật anh, tôi lại chẳng muốn có gì không hay xảy ra. Ban đầu tính về nhà bố mẹ xin ngủ một đêm, nhưng lại sợ ông bà buồn lòng, chẳng may Long đến tìm thì mẹ lại gặng hỏi đủ thứ chuyện nữa.
Lúc nằm trên giường chuẩn bị ngủ thì Lan lại hỏi.
– Giận anh ta à?
– Có đâu?
– Không giận sao lại sang ngủ với tôi? Lúc có chồng có thèm nhớ đến tôi đâu. Mà nãy giờ cầm điện thoại mãi nhé.
– Hì hì, sao mà không buồn được hả cậu? – Tôi xoay người ôm Lan. – Chỉ là tớ tin anh ấy. Chỉ là có hơi buồn vì sao anh không nói với tớ là đi ăn cùng gia đình. Tớ đợi anh ấy bao lâu, lại bảo là quên nhắn tin cho tới. Bây giờ hơn 11g rồi cũng chưa thấy gọ

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Hoàng Tử Online

“Em mất rồi anh cứ lấy đôi mắt này mà phẫu thuật cho người phụ nữ ấy đi”

Xin lỗi em chỉ là con đĩ

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần I)

Búp Bê Tử Thần