Tha Cho Em Được Không? - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Tha Cho Em Được Không? (xem 4855)

Tha Cho Em Được Không?

yết định làm việc mất mặt một lần.
Tôi nép người vào anh, nói thầm. Nghe được hay không là vấn đề của người ấy.
– Em muốn có em bé.
Vừa dứt lời người kia cười cười rồi rất nhanh tôi được ôm vào phòng.
Chương 36: Say
Thật là hết cách với người này, sáng giờ cứ vác cái bộ mặt đưa đám đó suốt. Xe dừng trước cửa công ty rồi tôi cũng chẳng còn cách nào khác.
– Cũng không phải là lần đầu em hiến máu mà! Có cần nghiêm trọng vậy không anh?
– Em người yếu thế kia, lại sợ máu. Hiến rồi té xỉu ra đó, ai lo đây?
– Sinh viên em có hiến vài lần rồi, đều ok cả anh ạ. – Nếu không tính vài lần xém ngất.
– Anh nói em có nghe không? Anh không cho hiến là không hiến.
– Nhưng công ty ai cũng hiến cả, một năm em hiến có một lần thôi, tốt cho sức khỏe mà.
– Anh nói không.
– Tiện thể, biết đâu xét nghiệm được em có em bé thì sao?
– Muốn biết có em bé hay không cũng không phải dùng cách này. – Anh nghiêm mặt nhìn tôi. – Muốn biết thì anh đưa đi bệnh viện.
Tôi cười trừ. Chắc chắn là không có rồi vì trước giờ tôi vẫn dùng thuốc để tránh. Thực sự tôi vẫn chưa muốn có em bé, hơn nữa chúng tôi vẫn chưa kết hôn. Tôi vốn vẫn cổ hủ như vậy, việc sống chung với anh bốn năm nay đã ngoại lệ đầu tiên và duy nhất với tôi rồi.
Nếu mà người này biết tôi dùng cách này chắc chắn sẽ mắng tôi không thương tiếc. Tự dưng đem chuyện này ra đàm phán, đúng là không tiếc sống mà. Tôi ho khụ khụ vài tiếng rồi quay sang nói với anh.
– Được rồi, đừng làm mặt giận với em nữa. Em sẽ suy nghĩ lại được không?
– Định lừa anh à? Nghĩ cái gì. Bây giờ vào đó là em đi hiến liền ngay, đúng không?
– Anh nghĩ thoáng hơn một tí đi mà. Công ty anh hằng năm vẫn tổ chức đấy thôi ạ. Nếu nhân viên công ty không hiến thì thế nào?
– …
– Được rồi, đừng giận, một lần thôi nữa thôi, em hứa đấy. Lần này là lần cuối!
Nói xong, tôi quay đầu hôn lên má của anh rồi ra khỏi xe. Anh nhìn tôi, tôi đưa tay vẫy vẫy. Cứ tưởng lần này cũng dễ dàng như những lần khác, vậy mà nghe anh nói:
– Đừng để anh giận!
Rồi lái xe chạy luôn. Tôi thở dài, tên này cũng thật là. Quá cố chấp, quá quá khó tính. Tôi vui vẻ vào công ty lấy ngay một tờ giấy đăng kí. Chắc anh cũng không giận lâu đâu, cùng lắm là tôi năn nỉ, hối lỗi sau vậy.
Hình như càng lớn, sức khỏe tôi càng yếu thì phải. Vừa hiến xong, tôi đã choáng. Tôi xoa xóa hai bên trán rồi từ từ về bàn làm việc.
– Chị Anh! Chị mệt ạ? – Một cô bạn đồng nghiệp hỏi.
– Không em! Sao mặt chị tái quá vậy.
– Chắc do vừa hiến xong.
– Điện thoại chị nãy giờ gọi rồi kìa chị!
– À, cảm ơn em.
Thực sự là tôi không hề nghe thấy tiếng chuông báo. Thấy tên người gọi đến, tôi liền bắt máy.
– Em nghe đây!
– Em đang ở công ty à?
– Dạ.
– Vậy anh qua tìm em nhé, anh có vài thắc mắc trong bản thiết kế của em.
– Dạ!
Là Quân gọi đến. Có lẽ vì có chút mệt mỏi nên khi nãy tôi không để ý lắm đến những gì anh nói. Anh có thắc mắc gì trong bản vẽ của tôi nhỉ? Đấy đâu phải chuyên môn anh đâu, tôi còn tưởng anh đọc bản vẽ còn không hiểu nữa cơ.
Một tháng trước, sau khi anh về nước đã từ từ tiếp nhận công ty. Như Vi vẫn giữ nguyên chức vụ cũ, anh cũng đảm nhiệm chức vụ Tổng giám đốc coi như là hỗ trợ Như Vi. Và tất nhiên, cần phải thiết kế lại văn phòng cho anh.
Tuy công việc chưa phức tạp đến mức phải nhờ đến tôi, nhưng tôi cũng muốn giúp anh phần nào. Nhưng anh lại muốn phức tạp hóa nó lên, sang công ty tôi, rồi kí hợp đồng gì đó. Tôi bảo anh ngốc, chỉ một bản thiết kế, cũng không cần phải bỏ nhiều tiền để kí một bản hợp đồng không cần thiết như vậy. Quân nghe rồi, cũng chỉ cười, bảo không muốn phiền thời gian rỗi của tôi. Thế nên bây giờ dù đang trong giờ làm việc tôi đi gặp anh cũng không sao cả.
Cảm thấy mỗi lúc một mệt hơn, tôi muốn ngồi một lúc để định thần lại rồi đi gặp anh thì Long gọi đến. Chắc chắn anh gọi đến để “thẩm vấn” mà.
– Có nghe lời anh không?
– Hì hì. – Tôi chống đầu trả lời anh.
– Thật là, hết cách với em. Đến bao giờ em mới nghe lời anh đây. – Anh thở dài.
– Hì, em vẫn luôn nghe lời anh mà. Chỉ lần này thôi mà anh, lần sau không thế nữa. – Tôi nhắm mắt, day day thái dương.
– Có mệt không?
– Không ạ! – Lại nói dối nữa rồi.
– Ừ! Trưa anh …
Đột nhiên không nghe âm thanh gì nữa, tôi mở mắt mới phát hiện điện thoại mình đã rơi xuống đất. Tôi giật mình, nhặt máy lên.
– Alo, anh nói gì?
– Sao vậy em?
– À, em làm rơi điện thoại.
– Sao lại rơi?
– Em bất cẩn tẹo í mà. Thôi em làm việc nhé! Chiều gặp.
– Có thật là không mệt không? Trưa nay anh qua đón đi ăn nhé?!
– Dạ không cần đâu, trưa em hẹn ăn với đồng nghiệp rồi ạ. – Tôi nhanh chóng từ chối anh.
Thở một hơi dài, anh đúng là quá nhạy đi. Nếu trưa nay đến đón, mà phát hiện ra tôi thế này, không giận dữ mới là lạ. Hy vọng chiều về sẽ ổn hơn.
Một lúc sau, nhận được tin nhắn của Quân nói rằng đang ở dưới cửa công ty, tôi dặn dò mọi người một chút, liền cầm túi ra khỏi phòng. Khi thấy anh đứng tựa vào xe đợi tôi, thì tôi vẫy vẫy rồi lập tức chạy về phía anh.
Nhưng chưa kịp tới gần, một cơn choáng váng ập đến, tôi khụy chân, đổ nhào về phía trước. Quân hoảng hốt chạy đến đỡ tôi, cứ như vậy mà ôm chặt lấy tôi. Nhưng lại quá đau đầu nên không để ý, cũng tự nhiên mà tựa vào người anh một lúc.
Lúc cơn đau đầu qua đi, thì tôi mới nhận thức được mình đang ở ngay trước công ty. Tôi vội vàng đẩy anh ra nhưng lại thấy mình có chút thất thố. Tôi cười cười với anh.
– Em sao vậy?
– Không sao ạ! Em hiến máu, có chút choáng.
– Sao lại hiến máu nữa.
– Không sao anh ạ! Em khỏe rồi, thật đấy. Mình đi đâu bàn công việc đây anh?
– Em đã ăn chưa?
– Khi nãy em ăn bánh và uống sữa được phát rồi.
– Đấy mà mà cũng gọi là ăn rồi à. – Anh có chút to tiếng. Tôi nhìn nhìn anh, anh thở dài. – Anh đưa đi ăn, ăn món gì có thịt bò để tái máu!
Vốn định từ chối, nhưng đợt choáng khi nãy làm tôi thực sự sợ hãi, nên tôi cũng đồng ý. May người trước mặt Quân, nếu là Long, tôi chết chắc. Lại tiếp tục hy vọng, ăn vào rồi thì mặt mày có thể hồng hào hơn một chút.
Chúng tôi ăn xong, chọn một tiệm cà phê để bàn bạc công việc. Trong khi anh tập trung nói cho tôi những chỗ mà anh thắc mắc trong công việc thì tôi lại chăm chú nhìn anh. Quân đã khỏe hơn rất nhiều, một tháng anh về nước tuy không lâu, nhưng bệnh tình chuyển biến rất tốt. Ngoài việc chân đi có chút không bình thường ra, thì mọi thứ đều ổn. Bác sĩ bảo anh chỉ cần trị liệu thì việc này cũng không có gì ái ngại.
Mỗi tuần anh đi dành ra ba buổi để trị liệu, tôi đều cố gắng có mặt, hy vọng phần nào giúp được anh. Còn về việc trí nhớ của anh, tất nhiên, không thể nào mà trong thời gian ngắn như vậy, đã có thể nhớ ra tất cả.[br

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
“Mày không phải con tao, tao không có loại con hư hỏng như mày” ai ngờ đứa con 18 tuổi tỉnh bơ: “Ít ra con có bầu còn biết cha đứa bé là ai, mẹ có biết cha của con là ai không?”

Truyện Voz Gấu Đã Tán Em Như Thế Nào Full

Vì nghe lời bạn kích đểu mà mất vợ

Goblin - Tôi muốn làm tân nương của yêu tinh

Người nhà