; – Anh nhìn tôi ngạc nhiên sau đó gật đầu.
– Vậy anh yêu cô ấy đi!
– Không có, Lam Anh anh không hề có tình cảm chút nào với cô ấy cả. Một chút cũng không, em phải tin anh. – Anh hoảng loạn giải thích.
– Em đùa đấy! Em tin anh mà. – Tôi vuốt trán anh. – Đừng lo, em sẽ chẳng nghe ai nói bậy đâu. Dù cô ấy nói gì đi nữa, em vẫn tin anh.
– Cô ấy đã gặp em? Cô ấy nói gì? – Anh dựng người dậy nhìn tôi lo lắng.
– Anh đấy, phản ứng dữ dội thế, em muốn không tin cũng không được! Cô ấy cũng chẳng nói gì cả. Cũng chỉ nói những gì cần nói để em không ở bên anh nữa thôi. Nhưng vấn đề thắc mắc của cô ấy là tại sao em không đi luôn, mà lại về nước sớm như thế.
– Thực sự là anh và cô ta không có gì cả. Rồi em trả lời thế nào?
– Anh muốn em về và … – Tôi nhún vai. – em bảo là em yêu anh. Chỉ có vậy!
– Anh cũng yêu em. – Anh nói xong lại hôn tôi.
– Này em có nói với anh đâu, em nói với …
– Anh yêu em. – Tiếp tục hôn tôi. – Anh mãi mãi yêu em.
– Được rồi, nghiêm túc nghe em hỏi. – Anh này hôn mãi tôi bịt môi mình lại.
– Hử?
– Anh nói gì với bố mẹ?
– Hì hì, anh nói gì đâu. Chỉ là anh đã từng xin bố mẹ một bữa cơm tối ấy mà.
Đại khái là anh đã đến nhà xin lỗi bố mẹ, rồi giải thích sơ qua chuyện tôi bỏ lễ cưới và sang Úc. Anh bảo chỉ là nói tôi sang đó nghỉ ngơi tịnh dưỡng rồi sẽ về. Và tất nhiên anh giấu nhẹm vụ xảy thai của tôi.
– Lam Anh?
– Dạ?
– Sinh cho anh một đứa đi! – Anh nỉ non vào tai tôi.
– Không vượt rào trước kết hôn! – Tôi nghiêm túc trả lời anh.
– Vậy thì kết hôn! – Anh dứt khoác trả lời.
Chương 23: Yêu từ trước
- Anh … – Tôi cứng họng, tên này cũng quá ngang ngược đi.
– Sao nào? – Anh dụi đầu vào tóc tôi. – Không yêu anh nữa à?
– … – tên này học đâu ra cái kiểu trẻ con làm nũng thế kia.
– Nếu em bảo em không yêu anh nữa thì sao? – Tôi chớp chớp vô tội nhìn tên kia.
– Em …
– Sao nào? – Tôi vuốt nhẹ tóc anh. – Không yêu em nữa à?
– Lam Anh, dạo này em giỏi lắm! – Anh đưa tay bắt đầu cù lét tôi.
Chúng tôi cứ như vậy lăn qua lăn lại trên giường, tôi cười đến chảy nước mắt. Một lát sau anh ngừng lại, rồi chằm chằm nhìn tôi. Anh hôn trán tôi và nhẹ nhàng hỏi tôi.
– Vì sao vẫn chưa muốn kết hôn?
– Hì, em bảo rồi mà. Em chưa đủ dũng cảm để đối mặt với quá khứ. Với cả … Quân vừa mất chưa được một năm. Để đủ một năm rồi chúng ta kết hôn được không anh? Sau đó em sẽ sinh con cho anh.
– Nhưng anh đợi không được! Lỡ ai cướp mất em thì sao?
– Ngốc ạ! Ai thèm cướp em. Người sợ phải là em, đúng không?
– Anh với Hải Linh thực sự không có gì cả, cô ngốc ạ! Con bé chơi với anh từ nhỏ, hai nhà cũng thân nhau!
– Anh biết cô ấy thích anh đúng không?
– Ừ, anh biết. Nhưng cũng chẳng thay đổi được gì cả. Người anh yêu là em! – Anh vội đặt môi lên trán tôi thật lâu.
– …
– Lam Anh?
– Long à, em biết là mình có chút ích kỉ. Nhưng em muốn, em muốn thoải mái mà yêu anh, được không? Em muốn như thời gian chúng ta ở Úc, em yêu anh mà không phải ái ngại ai cả. Em yêu anh, và em sẽ nghiêm túc với chuyện đã quyết. Em trả lời anh … dù bây giờ có Nguyên Quân em vẫn yêu anh. Em chỉ hy vọng anh cũng vậy, có thể giải quyết mọi vướng bận mà yêu em, được không?
– Anh … – Mắt anh hiện lên tia sung sướng và tự hào. – Hãy tin anh, được không?
– Em chưa bao giờ không tin anh. Bây giờ cũng vậy mà sau này cũng vậy. Nhưng em mong anh, đừng giấu em bất cứ điều gì, được không?
– Tất nhiên, chúng ta là vợ chồng. Anh sẽ không giấu em điều gì cả. Lam Anh à, anh cũng vậy, cũng tin em. Bây giờ và mãi mãi.
Vài năm về sau, khi nhớ về câu nói hiện tại của anh tôi lại vô cùng thất vọng. Nếu anh biết có ngày đó, anh có nói như vậy với tôi hay không.
Trời sập tối, bố cũng đi làm về. Nhìn thấy sự xót xa trong mắt ông tôi thấy mình là một đứa con bất hiếu. Bố mẹ thương tôi biết bao nhiêu, thế mà tôi bỏ nhà đi gần một năm mà không hề thông báo cụ thể cho ông bà. Lần cuối ông bà thấy tôi có lẽ là ở hôn lễ, nhưng bây giờ tôi lại thấy bố già đi nhiều. Ông chắc hẳn rất lo lắng cho tôi, và đã một mình thay tôi chăm sóc mẹ. Tôi nhìn ông không nói gì chỉ mỉm cười rồi đến ôm ông. Ông nhìn thấy Long cũng không nói gì nhiều, gật đầu chào anh rồi đi vào nhà.
Thấy Long khép nép khi đứng trước mặt bố, tôi cảm thấy buồn cười. Khi nãy còn đùa với mẹ, nịnh hót ghê lắm cơ. Vậy mà giờ đây, chẳng khác nào con hổ giấy. Tôi nhìn một lượt gia đình tôi, bố mẹ, anh và tôi. Hạnh phúc đơn giản chỉ có vậy. Những người tôi yêu đều ở bên cạnh tôi như bây giờ.
Một lát sau, hai cô bạn Lan và Quỳnh cũng đến nhà. Bọn này đúng là, vừa đến cửa thấy tôi đã hét ầm ĩ lên. Ôm chặt tôi đến mức không thở được, lại còn diễn trò mếu máo trước mặt bố mẹ tôi.
– Được rồi, nhớ tớ thế thì tối ở nhà ngủ với tớ! tha hồ mà tám đến sáng! – Tôi đẩy hai đứa ra và nói.
– Không được! Còn anh? – Giọng nói sau lưng vang lên.
Cả bọn đang ồn ào nghe được âm thanh này thì im bặt. Hai đứa trố mắt nhìn người sau lưng tôi. Tôi lắc đầu thở dài, tên này học đâu ra cái kiểu này, lại còn bày trò hơn cả hai đứa trước mắt. Nhìn bọn kia mắt càng ngày càng to, mồm càng ngày càng rộng, tôi lại càng thở dài. Tên kia cũng biết áp dụng đúng trò đúng người ghê. Lan kéo tôi lại gần hỏi nhỏ, đủ để ba đứa nghe được.
– Chú rể lần trước của cậu?
– … – Tôi không trả lời chỉ mỉm cười gật đầu.
Hai đứa ngạc nhiên là đúng thôi. Tôi ở bên anh ba năm nhưng chưa lần nào cho chúng biết chuyện của tôi và anh. Hôm gần đám cưới tôi và anh ra mắt gia đình hai bên. Tôi tiện thể kéo anh đi ra mắt Lan và Quỳnh, giới thiệu quoa loa, thế nên bây giờ chúng không có chắc chắn. Hoặc có thể chúng không chắc chắn khi thấy anh ở bên tôi lúc này.
– Chào hai em! Anh là chồng Lam Anh, chúng ta đã gặp nhau! – Anh hồ hởi ra cửa, đòi bắt tay từng người.
– Chào … chào anh! – Thấy hai đứa ngơ ngác bắt tay lại tôi cảm thấy buồn cười.
– Xin lỗi các em, tối nay Lam Anh không ngủ cùng hai em được! Và tối nào cũng vậy! Các anh thông cảm! – Xì, còn cười nham hiểm. Tôi lườm anh.
– Á á … bọn em hiểu, khi nãy Anh nó đùa thôi anh ạ! – Cái bà Lan chưa gì đã bán đứng bạn bè. – Anh cứ ở cùng cậu ấy! He he.
– Cu Huy đâu rồi hả Quỳnh? – Tôi mặc kệ hai người không trong sáng kia.
– À thằng bé bố nó trông rồi. Nằng nặc đòi đi tớ xém tét mông nó!
– Cậu cũng thật là! Hạnh phúc thế còn ra vẻ … – Tôi liếc Quỳnh.
– Em muốn hạnh phúc thì cũng cho anh một đứa đi! – Lại nữa, tên này hôm nay bị gì rồi. Tự nhiên tôi nhớ Long lạnh lùng, bá đạo quá.
– Vào nhà! – Tôi lườm anh.
Tôi hùng hổ bước vào nhà trong ánh mắt đầy ngạc nhiên của hai đứa bạn. Tên Long kia thì c
– Vậy anh yêu cô ấy đi!
– Không có, Lam Anh anh không hề có tình cảm chút nào với cô ấy cả. Một chút cũng không, em phải tin anh. – Anh hoảng loạn giải thích.
– Em đùa đấy! Em tin anh mà. – Tôi vuốt trán anh. – Đừng lo, em sẽ chẳng nghe ai nói bậy đâu. Dù cô ấy nói gì đi nữa, em vẫn tin anh.
– Cô ấy đã gặp em? Cô ấy nói gì? – Anh dựng người dậy nhìn tôi lo lắng.
– Anh đấy, phản ứng dữ dội thế, em muốn không tin cũng không được! Cô ấy cũng chẳng nói gì cả. Cũng chỉ nói những gì cần nói để em không ở bên anh nữa thôi. Nhưng vấn đề thắc mắc của cô ấy là tại sao em không đi luôn, mà lại về nước sớm như thế.
– Thực sự là anh và cô ta không có gì cả. Rồi em trả lời thế nào?
– Anh muốn em về và … – Tôi nhún vai. – em bảo là em yêu anh. Chỉ có vậy!
– Anh cũng yêu em. – Anh nói xong lại hôn tôi.
– Này em có nói với anh đâu, em nói với …
– Anh yêu em. – Tiếp tục hôn tôi. – Anh mãi mãi yêu em.
– Được rồi, nghiêm túc nghe em hỏi. – Anh này hôn mãi tôi bịt môi mình lại.
– Hử?
– Anh nói gì với bố mẹ?
– Hì hì, anh nói gì đâu. Chỉ là anh đã từng xin bố mẹ một bữa cơm tối ấy mà.
Đại khái là anh đã đến nhà xin lỗi bố mẹ, rồi giải thích sơ qua chuyện tôi bỏ lễ cưới và sang Úc. Anh bảo chỉ là nói tôi sang đó nghỉ ngơi tịnh dưỡng rồi sẽ về. Và tất nhiên anh giấu nhẹm vụ xảy thai của tôi.
– Lam Anh?
– Dạ?
– Sinh cho anh một đứa đi! – Anh nỉ non vào tai tôi.
– Không vượt rào trước kết hôn! – Tôi nghiêm túc trả lời anh.
– Vậy thì kết hôn! – Anh dứt khoác trả lời.
Chương 23: Yêu từ trước
- Anh … – Tôi cứng họng, tên này cũng quá ngang ngược đi.
– Sao nào? – Anh dụi đầu vào tóc tôi. – Không yêu anh nữa à?
– … – tên này học đâu ra cái kiểu trẻ con làm nũng thế kia.
– Nếu em bảo em không yêu anh nữa thì sao? – Tôi chớp chớp vô tội nhìn tên kia.
– Em …
– Sao nào? – Tôi vuốt nhẹ tóc anh. – Không yêu em nữa à?
– Lam Anh, dạo này em giỏi lắm! – Anh đưa tay bắt đầu cù lét tôi.
Chúng tôi cứ như vậy lăn qua lăn lại trên giường, tôi cười đến chảy nước mắt. Một lát sau anh ngừng lại, rồi chằm chằm nhìn tôi. Anh hôn trán tôi và nhẹ nhàng hỏi tôi.
– Vì sao vẫn chưa muốn kết hôn?
– Hì, em bảo rồi mà. Em chưa đủ dũng cảm để đối mặt với quá khứ. Với cả … Quân vừa mất chưa được một năm. Để đủ một năm rồi chúng ta kết hôn được không anh? Sau đó em sẽ sinh con cho anh.
– Nhưng anh đợi không được! Lỡ ai cướp mất em thì sao?
– Ngốc ạ! Ai thèm cướp em. Người sợ phải là em, đúng không?
– Anh với Hải Linh thực sự không có gì cả, cô ngốc ạ! Con bé chơi với anh từ nhỏ, hai nhà cũng thân nhau!
– Anh biết cô ấy thích anh đúng không?
– Ừ, anh biết. Nhưng cũng chẳng thay đổi được gì cả. Người anh yêu là em! – Anh vội đặt môi lên trán tôi thật lâu.
– …
– Lam Anh?
– Long à, em biết là mình có chút ích kỉ. Nhưng em muốn, em muốn thoải mái mà yêu anh, được không? Em muốn như thời gian chúng ta ở Úc, em yêu anh mà không phải ái ngại ai cả. Em yêu anh, và em sẽ nghiêm túc với chuyện đã quyết. Em trả lời anh … dù bây giờ có Nguyên Quân em vẫn yêu anh. Em chỉ hy vọng anh cũng vậy, có thể giải quyết mọi vướng bận mà yêu em, được không?
– Anh … – Mắt anh hiện lên tia sung sướng và tự hào. – Hãy tin anh, được không?
– Em chưa bao giờ không tin anh. Bây giờ cũng vậy mà sau này cũng vậy. Nhưng em mong anh, đừng giấu em bất cứ điều gì, được không?
– Tất nhiên, chúng ta là vợ chồng. Anh sẽ không giấu em điều gì cả. Lam Anh à, anh cũng vậy, cũng tin em. Bây giờ và mãi mãi.
Vài năm về sau, khi nhớ về câu nói hiện tại của anh tôi lại vô cùng thất vọng. Nếu anh biết có ngày đó, anh có nói như vậy với tôi hay không.
Trời sập tối, bố cũng đi làm về. Nhìn thấy sự xót xa trong mắt ông tôi thấy mình là một đứa con bất hiếu. Bố mẹ thương tôi biết bao nhiêu, thế mà tôi bỏ nhà đi gần một năm mà không hề thông báo cụ thể cho ông bà. Lần cuối ông bà thấy tôi có lẽ là ở hôn lễ, nhưng bây giờ tôi lại thấy bố già đi nhiều. Ông chắc hẳn rất lo lắng cho tôi, và đã một mình thay tôi chăm sóc mẹ. Tôi nhìn ông không nói gì chỉ mỉm cười rồi đến ôm ông. Ông nhìn thấy Long cũng không nói gì nhiều, gật đầu chào anh rồi đi vào nhà.
Thấy Long khép nép khi đứng trước mặt bố, tôi cảm thấy buồn cười. Khi nãy còn đùa với mẹ, nịnh hót ghê lắm cơ. Vậy mà giờ đây, chẳng khác nào con hổ giấy. Tôi nhìn một lượt gia đình tôi, bố mẹ, anh và tôi. Hạnh phúc đơn giản chỉ có vậy. Những người tôi yêu đều ở bên cạnh tôi như bây giờ.
Một lát sau, hai cô bạn Lan và Quỳnh cũng đến nhà. Bọn này đúng là, vừa đến cửa thấy tôi đã hét ầm ĩ lên. Ôm chặt tôi đến mức không thở được, lại còn diễn trò mếu máo trước mặt bố mẹ tôi.
– Được rồi, nhớ tớ thế thì tối ở nhà ngủ với tớ! tha hồ mà tám đến sáng! – Tôi đẩy hai đứa ra và nói.
– Không được! Còn anh? – Giọng nói sau lưng vang lên.
Cả bọn đang ồn ào nghe được âm thanh này thì im bặt. Hai đứa trố mắt nhìn người sau lưng tôi. Tôi lắc đầu thở dài, tên này học đâu ra cái kiểu này, lại còn bày trò hơn cả hai đứa trước mắt. Nhìn bọn kia mắt càng ngày càng to, mồm càng ngày càng rộng, tôi lại càng thở dài. Tên kia cũng biết áp dụng đúng trò đúng người ghê. Lan kéo tôi lại gần hỏi nhỏ, đủ để ba đứa nghe được.
– Chú rể lần trước của cậu?
– … – Tôi không trả lời chỉ mỉm cười gật đầu.
Hai đứa ngạc nhiên là đúng thôi. Tôi ở bên anh ba năm nhưng chưa lần nào cho chúng biết chuyện của tôi và anh. Hôm gần đám cưới tôi và anh ra mắt gia đình hai bên. Tôi tiện thể kéo anh đi ra mắt Lan và Quỳnh, giới thiệu quoa loa, thế nên bây giờ chúng không có chắc chắn. Hoặc có thể chúng không chắc chắn khi thấy anh ở bên tôi lúc này.
– Chào hai em! Anh là chồng Lam Anh, chúng ta đã gặp nhau! – Anh hồ hởi ra cửa, đòi bắt tay từng người.
– Chào … chào anh! – Thấy hai đứa ngơ ngác bắt tay lại tôi cảm thấy buồn cười.
– Xin lỗi các em, tối nay Lam Anh không ngủ cùng hai em được! Và tối nào cũng vậy! Các anh thông cảm! – Xì, còn cười nham hiểm. Tôi lườm anh.
– Á á … bọn em hiểu, khi nãy Anh nó đùa thôi anh ạ! – Cái bà Lan chưa gì đã bán đứng bạn bè. – Anh cứ ở cùng cậu ấy! He he.
– Cu Huy đâu rồi hả Quỳnh? – Tôi mặc kệ hai người không trong sáng kia.
– À thằng bé bố nó trông rồi. Nằng nặc đòi đi tớ xém tét mông nó!
– Cậu cũng thật là! Hạnh phúc thế còn ra vẻ … – Tôi liếc Quỳnh.
– Em muốn hạnh phúc thì cũng cho anh một đứa đi! – Lại nữa, tên này hôm nay bị gì rồi. Tự nhiên tôi nhớ Long lạnh lùng, bá đạo quá.
– Vào nhà! – Tôi lườm anh.
Tôi hùng hổ bước vào nhà trong ánh mắt đầy ngạc nhiên của hai đứa bạn. Tên Long kia thì c