Tha Cho Em Được Không? - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Tha Cho Em Được Không? (xem 4794)

Tha Cho Em Được Không?

a sim Việt nên chưa gọi anh được.
– Ừ nếu biết em muốn về sớm anh đã đặt vé cho em về cùng anh rồi! Nhớ em chết được Lam Anh ạ.
– Thì vì anh không đặt mà, nếu anh đặt cũng chẳng có ý kiến gì cả. Anh chưa giải quyết hết việc sao để em về được?
– Ừ, dạo này anh bận bù đầu bù cổ! Không có em, anh chẳng tài nào tập trung làm việc được! – Anh thực sự không hiểu câu nói của tôi sao.
– Thôi anh ở lại làm việc em về nhà bố mẹ trước nhé?
– Anh đưa anh về!
– Thôi không cần đâu anh, em quay về thăm bố mẹ, thăm Lan, Quỳnh nữa. Anh giải quyết xong công việc cả đi, rồi mai đưa người ta đi chơi.
Anh đang tính cầm áo và chìa khóa xe đưa tôi về nghe câu này thì dừng lại nhìn tôi. Ngốc thật, tôi đúng là phụ nữ. Dù muốn để anh tự nói nhưng vẫn xấu tính như vậy.
– Khi nãy em nghe được gì?
– Có gì cho em nghe hả anh? – Tôi chớp mắt nhìn anh. – Mai anh không tính đưa em đi chơi à?
– À … Có chứ! Anh làm việc vì ai? Chỉ để cả ngày mai rãnh đi cùng em thôi.
– Dạ, vậy anh làm đi rồi mai đưa em đi. Phải làm cho xong đấy, mai em không muốn đợi anh tan làm đâu!
– Để anh đưa về!
– Thôi không cần đâu mà, em về được mà. Em đi bốn tháng chứ phải bốn năm đâu, em nhớ đường mà. Em về thăm bố mẹ trước rồi đi chơi cùng Lan, Quỳnh nữa mà.
– Chơi cái gì mà chơi, em mới đi xa về nên lo mà đi nghỉ đi! – Anh đến bên tôi, hôn trán tôi.
– Dạ, tối nay em ngủ nhà bố mẹ nhé. – Tôi nhìn anh lo ngại. – Lâu rồi em không gặp ông bà, có lẽ có rất nhiều việc để kể với ông bà.
– Ừ được rồi, có vợ cũng vẫn phải ngủ một mình. – Anh không vui vẻ nói. – Anh không biết đâu, mai là phải về nhà, ngủ với anh!
– Được rồi mà! – Nhìn anh như vậy tôi có chút buồn cười, liền đưa tay lên xoa đầu anh.
– Dám xoa đầu anh hả? – Anh gõ nhẹ vào đầu tôi.
Ngay sau đó tôi nhón chân lên hôn anh. Tôi hy vọng nụ hôn này giúp tôi lấy lại cảm giác bình ổn khi ở bên anh như lúc trước. Ngay lập tức anh đáp lại tôi một nụ hôn thật sâu.
Kì kèo mãi mới ra được khỏi công ty anh. Anh còn xuống tiễn tôi tận cửa. Anh như vậy làm tôi nhớ đến những ngày tháng chúng tôi ở Melbourne. Nhưng có lẽ những tháng ngày yêu nhau vô lo vô âu thế kia sẽ chẳng còn nữa. Nhìn cô gái đứng ở bên kia đường tôi cười khổ. Chẳng lẽ tình yêu nào cũng phải gặp sóng gió sao?
– Anh ấy cũng thường gọi Yogurt giống như cô vậy!
– Vậy sao? – Nhìn cốc Yogurt trên bàn tôi cảm thấy buồn cười.
– Sao cô về sớm vậy? Tôi còn tưởng cô muốn đi luôn.
– Hình như tôi không biết cô?
– Ừ, làm sao mà cô biết được. Chúng tôi ở bên nhau cô cũng có biết đâu.
Nhìn nụ cười đắc ý của cô ta, tuy chưa bao giờ gặp cô ta trước đây nhưng nụ cười này thì quen quá. Có lẽ kiểu cười kia được tả quá chi tiết trong những cuốn sách tình yêu tôi đọc. Chủ ngữ “chúng tôi” trong câu nói của cô ta tôi cũng chẳng muốn biết là gồm những ai. Không phải tôi không tin cô ấy, mà là tôi tin Long.
– Chuyện của cô và bạn trai cô tất nhiên tôi không thể nào biết được rồi! Cô tìm gặp tôi có việc gì không?
– Tôi chỉ thắc mắc một số chuyện và muốn thông báo cho cô một vài chuyện thôi.
– Chuyện cô thắc mắc nếu có liên quan đến tôi thì nể tình cô là bạn của chồng tôi tôi có thể giúp cô giải đáp. Còn chuyện cô muốn thông báo, xin lỗi, tôi thực sự không muốn nghe.
– Cô không muốn nghe, hay là không dám nghe? – Cô ta nhìn tôi với ánh mắt thách thức.
– Tùy cô nghĩ sao cũng được. Cô có thắc mắc gì?
– Sao cô lại về nước sớm vậy?
– À! Anh ấy muốn tôi về!
– Lam Anh! Cô đã quên lí do cô bỏ chạy khỏi đám cưới rồi à?
Chương 22: Tin tưởng
Cũng đã rất lâu kể từ lần đầu tiên tôi đến nơi này. Lần này thì mọi chuyện có lẽ dễ dàng chấp nhận hơn. Quang cảnh xung quanh cũng không đáng sợ như lần đầu tôi đến.
Đặt một bó hoa xuống phần mộ của anh và lau sạch bụi trên tấm ảnh của anh.
“Anh có khỏe không? Em là Lam Anh đây. Xin lỗi đã lâu rồi em không đến thăm anh. Em đã từng nghĩ ông trời rất không công bằng với em. Em đã làm gì sai để em mất anh và mất cả tình yêu của mình. Em từng nghĩ mình không sai khi vì anh đồng ý với Long. Nhưng em không biết được từ giờ phút em đồng ý đó có bao nhiêu người đau khổ. Em từng nghĩ chỉ cần em hy sinh thì anh sẽ được bình an nhưng có lẽ không phải vậy, đúng không anh?
Xin lỗi anh, em đã yêu Long, em không thể khống chế tình cảm của mình. Ở bên anh ấy em cảm thấy được hạnh phúc. Nhưng càng ở bên anh ấy em lại càng thấy bất an. Có lẽ em ích kỉ nhưng em thực sự sợ mất Long. Cứ tưởng rằng tình yêu của em cuối cùng cũng thành toàn nhưng tất cả chỉ là mới bất đầu, đúng không anh?
Xin hãy phù hộ em, cho em niềm tin, sự mạnh mẽ để em có thể tiếp tục tình yêu mình!”
Nhìn khuôn mặt hiền lành của anh trên tấm kia lạnh lẽo kia, tôi nhớ đến một người con trai đã cùng đợi tôi trước cổng trường suốt gần một năm, người con trai ngày nào cũng xuất hiện trong khoa chúng tôi nhưng thực chất lại là sinh viên khoa khác. Người con trai suốt ngày bảo tôi ngốc nghếch vậy mà luôn làm những điều ngốc nghếch cho tôi. Vậy mà giờ đây anh không còn nữa, không phải tôi hy sinh cho anh, mà anh hy sinh vì tôi.
Nhớ tới những gì Hải Linh nói khi nãy, tim tôi thắt lại. Tôi nhớ Long, nhớ anh sợ hãi khi đối mặt tình yêu của mình, nhớ anh run rẫy khi đối mặt với tình yêu của tôi, nhớ anh ân cần lo lắng cho tôi từng chút một. Mặc dù khi nãy mới gặp anh nhưng sao lúc này tôi nhớ anh quá?!
– Cô quên lý do cô rời khỏi tiệc cưới rồi sao?
– Ý cô là gì? Cô có thể nói thẳng.
– Nếu tôi không nhầm thì tiệc cưới cô rời đi không phải vì nghe thông tin liên quan đến Nguyên Quân sao?
– Cô quen anh ấy sao?
– Không, nhưng tôi biết mọi chuyện liên quan đến cái chết của người đó.
– Tôi nói rồi, cô có thể nói thẳng. Tôi còn có việc.
– Cô bình tĩnh nghe tôi nói nào. Nếu cô nghe xong dù bận việc gì cũng không muốn đi nữa đâu.
– …
– Cô rời khỏi tiệc cưới vì nghe chuyện anh Long liên quan đến Quân của cô sao.
Cũng thật tài tình, tôi cứ ngỡ chuyện này chỉ có ba người, tôi, Long, Huy – trợ lý của anh biết. Vậy mà giờ đây người này nói cứ như là cô ấy ở đó chứng kiến vậy. Anh Long, Quân của cô. Cô gái này cũng thật biết dùng từ.
– Vì lý do đó, cô đã bỏ đi, sao bây giờ lại về? Sao cô không ở bên đó luôn đi? – thấy tôi không nói gì, cô ta tiếp tục và lớn tiếng hơn. Điều này khiến tôi buồn cười.
– Vậy tại sao cô không muốn tôi trở về? Tôi thấy hình như việc tôi trở về khiến cô lo lắng? Với cả, việc ở đó luôn hay không là chuyện của tôi? Cô có chu cấp tiền cho tôi ở bên đó luôn được không?
– Nếu tôi cho cô tiền ở bên đó, cô có ở không?
– Nếu cô nói những lời này với tôi sớm thì có lẽ đồng ý, vì bây giờ chồng tôi đã lo mọi thứ cho tôi rồi.
Đột nhiên tôi cảm thấy mình rất giỏi ăn nói, thầm cảm ơn những bộ tiểu thuyết k

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Em Đã Là Thiên Thần

Thương một người không nhất thiết phải chung đường. Chỉ cần người vẫn ổn là đã đủ…

Tôi có gột rửa thế nào cũng không sạch hết được sự u mê cuồng điên của mình đêm đó

“Mày không phải con tao, tao không có loại con hư hỏng như mày” ai ngờ đứa con 18 tuổi tỉnh bơ: “Ít ra con có bầu còn biết cha đứa bé là ai, mẹ có biết cha của con là ai không?”

Bố dượng tao đấy, chả có máu mủ gì nên kệ lão