giường rồi ôm tôi vào lòng. Anh chẳng nói gì nên tôi cũng im lặng. Anh cứ vậy ôm tôi rất lâu, tôi tò mò hỏi anh:
- Sao vậy anh?
- Không có gì, Lam Anh về Việt Nam với anh được không? Anh không muốn xa em. – Tôi nghe trong giọng anh có một chút lo lắng, nhưng đến tột cùng là anh lo lắng cái gì tôi thực sự không biết.
- Em sẽ không xa anh! Dậy thôi, chúng ta ăn sáng rồi đi thăm bà Génie nào anh. – Tôi bật dậy đẩy anh vào nhà tắm.
Sau đó tôi theo anh xuống nhà ăn của khách sạn. Khách sạn ở đây phục vụ ăn sáng theo kiểu buffet nên có rất nhiều món ăn ngon để lựa chọn. Ăn sáng như thế này thực sự là quá hoành tráng.
Chúng tôi ăn xong thì đón taxi và đến địa chỉ của bà. Khi đến nơi thì không có ai ở nhà. Vẫn là một căn nhà màu trắng xung quanh được trồng rất nhiều hoa hồng trắng. Có lẽ nếu thêm một chiếc xích đu đủ màu nữa thì ngôi nhà này sẽ giống nhà ông Ryan. Điều khác biệt lớn nhất giữa vừa hoa của ông và vườn hoa ở đây là hoa ở đây toàn bộ héo tàn. Tôi không hiểu, nếu bà Génie đã trồng hoa thì chắc hẳn phải chăm sóc chúng. Chẳng lẽ bà đã đi đâu du lịch?
Thấy chúng tôi chuẩn bị rời đi thì một bà hàng xóm nhà bên cạnh chạy đến hỏi thăm.
- Anh chị tìm bà Génie à?
- Dạ, bà biết bà ấy đi đâu rồi không ạ?
- Bà ấy … – Người đó nhìn tôi ngập ngừng. – Bà ấy mất cách đây một tháng rồi, cô gái ạ!
Trên xe tôi chẳng thể nghĩ gì cả. Chỉ chăm chăm vào con đường mà xe đang chạy, Rue Saint Pierre. Có lẽ con đường này sẽ dẫn tôi đi đến gặp người bạn của tôi. Người phụ nữ người Pháp hiền hậu, người bà tặng tôi một chiếc váy màu hồng, người đã bảo tôi nhất định sẽ hạnh phúc. Và bây giờ, lúc này đây, tôi rất hạnh phúc thì bà đã không còn ở trên đời nữa. Tôi muốn đưa Long đến gặp bà, nói với bà rằng, “Thưa bà, anh ấy là hạnh phúc của cháu!”. Tôi càng đau lòng hơn khi biết được bà trước giờ chỉ sống có một mình. Bà không có chồng, cũng chẳng có con cái. Công việc của bà là chăm sóc và bán hoa. Bà hàng xóm còn nói cho tôi biết, bà kiếm tiền chỉ để làm từ thiện và lần vừa rồi và đã đi đến Melbourne du lịch.
Bà đã từng bảo với tôi là bà rất hạnh phúc, rất hài lòng với cuộc sống của bà. Có lẽ công việc của bà khiến bà hạnh phúc, có lẽ làm từ thiện khiến bà hạnh phúc dù bên cạnh bà chẳng có lấy một người thân. Bất giác tôi quay sang nhìn Long. Anh là hạnh phúc của tôi, nếu mất anh, liệu tôi còn hạnh phúc?
Tôi ôm chầm lấy anh và nước mắt bắt đầu giàn giụa.
- Long, em sợ. Nếu không có anh, em cũng sẽ không sống được, em sẽ chết mất. Đừng bỏ em được không?
- Ngốc ạ ! – Anh vuốt nhẹ lưng tôi. – Đừng khóc, anh sẽ luôn ở bên em. Nín nào!
- Génie bảo bà ấy rất hạnh phúc anh ạ. Em nghĩ bà đã tìm thấy hạnh phúc riêng cho cuộc đời cô đơn của mình. Ở St Kilda bà đã chúc em hạnh phúc, và em nghĩ em đã tìm được hạnh phúc của em rồi. Anh, anh chính là hạnh phúc của em! – Tôi khóc lớn hơn và ôm chặt lấy anh hơn.
- Em cũng là hạnh phúc của anh! – Anh có hơi run run. – Chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau. Đừng khóc nữa! Ngoan, nghe anh nào!
Nghĩa trang Cimetière Israélite de la Timone. Đây là lần thứ hai tôi đến nghĩa trang. Tuy lần này đến viếng một người quen không lâu nhưng tôi lại có cảm giác rất thân thiết. Tôi run rẫy nắm chặt tay anh tiến vào trong. Tôi thầm cảm ơn những người đã giúp bà chôn cất, có lẽ bà không có một mình.
Đứng trước mộ bà, những hình ảnh về bà, những kí ức riêng của chúng tôi ở St Kilda lần lượt hiện bà. Một cụ bà vô cùng phúc hậu mỉm cười. Génie – tên của bà có nghĩa là thiên thần. Đúng vậy! Bà sẽ mãi là một thiên thần trong lòng tất cả mọi người.
Tôi chẳng nhớ anh đã
làm thế nào để đưa tôi ra khỏi nghĩa trang, nhưng tôi nhớ là mình đã gục trên mộ của bà mà khóc. Lúc đó, tôi đột nhiên nhớ đến bố mẹ, nhớ đến Quân, Lan, Quỳnh, gia đình Smith, nhớ bà Génie và tôi còn nhớ cả Long nữa. Mặc dù anh đứng ngay bên cạnh tôi, nắm chặt tay tôi để tôi yên lặng mà khóc nhưng tôi vẫn nhớ đến anh. Tim tôi bỗng đau nhói, tôi nhìn anh. Cảm giác không bình thường, một cảm giác bất an trỗi dậy trong lòng. Tôi siết chặt tay anh, tuy không biết đó là cảm giác gì nhưng tim tôi vô cùng đau đớn.
Ngồi trên xe tôi chẳng còn khóc nữa, chỉ ôm chặt anh, càng lúc càng chặt. Tôi khó chịu nhưng không biết xuất phát từ đâu. Có lẽ anh cũng cảm nhận được tôi run rẫy nên cũng ôm chặt lấy tôi mà không nói tiếng nào.Lúc gần về đến khách sạn, chợt anh hỏi tôi:
- Về nước với anh nhé?
- Dạ! Em sẽ về với anh.
Chương 21: Sóng gió
Biết chuyện của bà Génie tôi chẳng còn tâm trạng để tiếp tục du lịch ở Marsellie nữa. Từ lúc ở nghĩa trang về tôi chẳng nói một lời nào cả. Tôi chỉ lẳng lặng lên giường rồi nhắm mắt.
Nếu tôi kể cho anh về những gì chiều nay tôi lo lắng không biết anh có nghĩ gì không. Chắc anh lại bảo tôi nghĩ nhiều nên tôi cũng giữ kín trong lòng. Lúc này, có một cánh tay ôm qua bụng tôi từ phía sau.
– Không ăn tối hả em? – Anh vén tóc tôi sang một bên và hỏi.
– … – Tôi lắc đầu.
– Em sao vậy? – Anh xoay người tôi lại. – Còn buồn chuyện bà Génie à? Ai rồi cũng sẽ vậy mà em.
– … – Tôi gật đầu.
– Vì sao lại đồng ý về với anh?
– Vì sao anh lại muốn em về? – Tôi ngước lên nhìn anh và tất nhiên ánh mắt kia không tự nhiên.
– Trước giờ anh vẫn muốn em về mà? – Anh nhắm chặt mắt và siết chặt tôi hơn.
– Vì anh muốn nên em sẽ về. Em ngủ đây. Ngủ ngon! – Tôi hôn lên trán anh.
– Em không ăn tối thì anh cũng không ăn luôn. Thôi thì ngủ sớm nào! – Anh kéo chăn rồi ôm tôi vào lòng.
Tôi thực sự cũng không biết mình đang lo lắng cái gì và buồn bã chuyện gì. Chuyện bà Génie mất cũng không thực sự ảnh hưởng tới tôi lắm nhưng tôi vui vẻ như thường được. Thực sự không muốn anh bỏ ăn tối, nhưng tôi không tài nào ăn được, mà anh thì lại rất cố chấp thì tôi đành để anh nhịn vậy.
Tôi không tin vào giác quan thứ sáu của mình lắm nhưng lần này không hiểu sao tôi lại cảm giác được rõ ràng như vậy. Nhìn anh nhắm mắt nhưng vẫn ôm chặt tôi thế này tôi chợt mỉm cười. Có lẽ tôi nên tin rằng, dù gì xảy ra thì anh sẽ vẫn đứng về phía tôi và bảo vệ tôi.
Vì chuyến đi đã bị thay đổi ngoài ý muốn nên khi về nhà, ông bà Smith rất ngạc nhiên. Tôi thấy ông bà liền chạy đến ôm hai người. Tôi không thân với bà Génie lắm nhưng khi biết bà mất tôi lại vô cùng xót xa. Tôi không dám nghĩ đến một ngày nào đó không được gặp ông bà nữa.
Trước khi gặp lại Long tôi đã có ý định định cư ở đây, sống với ông bà, và làm việc ở đây. Nếu có thể được đưa bố mẹ qua cùng, nhưng tôi biết mình không đủ khả năng, nên cũng đã tính việc hằng năm về thăm bố mẹ. Nhưng tôi đã đồng ý với Long rằng sẽ về nước với anh và điều đó đồng nghĩ tôi sẽ xa rời ông bà, xa rời gia đình thứ hai của mình.
– Cháu sẽ về Việt Nam bà ạ! – Tôi kéo bà ra xích đu và tựa đầu lên vai bà.
– Cháu suy nghĩ kĩ rồi à?
– Bà ạ, cháu sẽ sang đây thăm bà và cả nhà ta thường xuyên bà ạ. Nếu có dịp bà cũng sang thăm cháu và gia đình cháu đi ạ. Nhất định bà sẽ thích bố mẹ cháu!
– Ừ, bà cứ tưởng đến tết âm lịch cháu mới về chứ?
– Dạ, Long muốn cháu về với
- Sao vậy anh?
- Không có gì, Lam Anh về Việt Nam với anh được không? Anh không muốn xa em. – Tôi nghe trong giọng anh có một chút lo lắng, nhưng đến tột cùng là anh lo lắng cái gì tôi thực sự không biết.
- Em sẽ không xa anh! Dậy thôi, chúng ta ăn sáng rồi đi thăm bà Génie nào anh. – Tôi bật dậy đẩy anh vào nhà tắm.
Sau đó tôi theo anh xuống nhà ăn của khách sạn. Khách sạn ở đây phục vụ ăn sáng theo kiểu buffet nên có rất nhiều món ăn ngon để lựa chọn. Ăn sáng như thế này thực sự là quá hoành tráng.
Chúng tôi ăn xong thì đón taxi và đến địa chỉ của bà. Khi đến nơi thì không có ai ở nhà. Vẫn là một căn nhà màu trắng xung quanh được trồng rất nhiều hoa hồng trắng. Có lẽ nếu thêm một chiếc xích đu đủ màu nữa thì ngôi nhà này sẽ giống nhà ông Ryan. Điều khác biệt lớn nhất giữa vừa hoa của ông và vườn hoa ở đây là hoa ở đây toàn bộ héo tàn. Tôi không hiểu, nếu bà Génie đã trồng hoa thì chắc hẳn phải chăm sóc chúng. Chẳng lẽ bà đã đi đâu du lịch?
Thấy chúng tôi chuẩn bị rời đi thì một bà hàng xóm nhà bên cạnh chạy đến hỏi thăm.
- Anh chị tìm bà Génie à?
- Dạ, bà biết bà ấy đi đâu rồi không ạ?
- Bà ấy … – Người đó nhìn tôi ngập ngừng. – Bà ấy mất cách đây một tháng rồi, cô gái ạ!
Trên xe tôi chẳng thể nghĩ gì cả. Chỉ chăm chăm vào con đường mà xe đang chạy, Rue Saint Pierre. Có lẽ con đường này sẽ dẫn tôi đi đến gặp người bạn của tôi. Người phụ nữ người Pháp hiền hậu, người bà tặng tôi một chiếc váy màu hồng, người đã bảo tôi nhất định sẽ hạnh phúc. Và bây giờ, lúc này đây, tôi rất hạnh phúc thì bà đã không còn ở trên đời nữa. Tôi muốn đưa Long đến gặp bà, nói với bà rằng, “Thưa bà, anh ấy là hạnh phúc của cháu!”. Tôi càng đau lòng hơn khi biết được bà trước giờ chỉ sống có một mình. Bà không có chồng, cũng chẳng có con cái. Công việc của bà là chăm sóc và bán hoa. Bà hàng xóm còn nói cho tôi biết, bà kiếm tiền chỉ để làm từ thiện và lần vừa rồi và đã đi đến Melbourne du lịch.
Bà đã từng bảo với tôi là bà rất hạnh phúc, rất hài lòng với cuộc sống của bà. Có lẽ công việc của bà khiến bà hạnh phúc, có lẽ làm từ thiện khiến bà hạnh phúc dù bên cạnh bà chẳng có lấy một người thân. Bất giác tôi quay sang nhìn Long. Anh là hạnh phúc của tôi, nếu mất anh, liệu tôi còn hạnh phúc?
Tôi ôm chầm lấy anh và nước mắt bắt đầu giàn giụa.
- Long, em sợ. Nếu không có anh, em cũng sẽ không sống được, em sẽ chết mất. Đừng bỏ em được không?
- Ngốc ạ ! – Anh vuốt nhẹ lưng tôi. – Đừng khóc, anh sẽ luôn ở bên em. Nín nào!
- Génie bảo bà ấy rất hạnh phúc anh ạ. Em nghĩ bà đã tìm thấy hạnh phúc riêng cho cuộc đời cô đơn của mình. Ở St Kilda bà đã chúc em hạnh phúc, và em nghĩ em đã tìm được hạnh phúc của em rồi. Anh, anh chính là hạnh phúc của em! – Tôi khóc lớn hơn và ôm chặt lấy anh hơn.
- Em cũng là hạnh phúc của anh! – Anh có hơi run run. – Chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau. Đừng khóc nữa! Ngoan, nghe anh nào!
Nghĩa trang Cimetière Israélite de la Timone. Đây là lần thứ hai tôi đến nghĩa trang. Tuy lần này đến viếng một người quen không lâu nhưng tôi lại có cảm giác rất thân thiết. Tôi run rẫy nắm chặt tay anh tiến vào trong. Tôi thầm cảm ơn những người đã giúp bà chôn cất, có lẽ bà không có một mình.
Đứng trước mộ bà, những hình ảnh về bà, những kí ức riêng của chúng tôi ở St Kilda lần lượt hiện bà. Một cụ bà vô cùng phúc hậu mỉm cười. Génie – tên của bà có nghĩa là thiên thần. Đúng vậy! Bà sẽ mãi là một thiên thần trong lòng tất cả mọi người.
Tôi chẳng nhớ anh đã
làm thế nào để đưa tôi ra khỏi nghĩa trang, nhưng tôi nhớ là mình đã gục trên mộ của bà mà khóc. Lúc đó, tôi đột nhiên nhớ đến bố mẹ, nhớ đến Quân, Lan, Quỳnh, gia đình Smith, nhớ bà Génie và tôi còn nhớ cả Long nữa. Mặc dù anh đứng ngay bên cạnh tôi, nắm chặt tay tôi để tôi yên lặng mà khóc nhưng tôi vẫn nhớ đến anh. Tim tôi bỗng đau nhói, tôi nhìn anh. Cảm giác không bình thường, một cảm giác bất an trỗi dậy trong lòng. Tôi siết chặt tay anh, tuy không biết đó là cảm giác gì nhưng tim tôi vô cùng đau đớn.
Ngồi trên xe tôi chẳng còn khóc nữa, chỉ ôm chặt anh, càng lúc càng chặt. Tôi khó chịu nhưng không biết xuất phát từ đâu. Có lẽ anh cũng cảm nhận được tôi run rẫy nên cũng ôm chặt lấy tôi mà không nói tiếng nào.Lúc gần về đến khách sạn, chợt anh hỏi tôi:
- Về nước với anh nhé?
- Dạ! Em sẽ về với anh.
Chương 21: Sóng gió
Biết chuyện của bà Génie tôi chẳng còn tâm trạng để tiếp tục du lịch ở Marsellie nữa. Từ lúc ở nghĩa trang về tôi chẳng nói một lời nào cả. Tôi chỉ lẳng lặng lên giường rồi nhắm mắt.
Nếu tôi kể cho anh về những gì chiều nay tôi lo lắng không biết anh có nghĩ gì không. Chắc anh lại bảo tôi nghĩ nhiều nên tôi cũng giữ kín trong lòng. Lúc này, có một cánh tay ôm qua bụng tôi từ phía sau.
– Không ăn tối hả em? – Anh vén tóc tôi sang một bên và hỏi.
– … – Tôi lắc đầu.
– Em sao vậy? – Anh xoay người tôi lại. – Còn buồn chuyện bà Génie à? Ai rồi cũng sẽ vậy mà em.
– … – Tôi gật đầu.
– Vì sao lại đồng ý về với anh?
– Vì sao anh lại muốn em về? – Tôi ngước lên nhìn anh và tất nhiên ánh mắt kia không tự nhiên.
– Trước giờ anh vẫn muốn em về mà? – Anh nhắm chặt mắt và siết chặt tôi hơn.
– Vì anh muốn nên em sẽ về. Em ngủ đây. Ngủ ngon! – Tôi hôn lên trán anh.
– Em không ăn tối thì anh cũng không ăn luôn. Thôi thì ngủ sớm nào! – Anh kéo chăn rồi ôm tôi vào lòng.
Tôi thực sự cũng không biết mình đang lo lắng cái gì và buồn bã chuyện gì. Chuyện bà Génie mất cũng không thực sự ảnh hưởng tới tôi lắm nhưng tôi vui vẻ như thường được. Thực sự không muốn anh bỏ ăn tối, nhưng tôi không tài nào ăn được, mà anh thì lại rất cố chấp thì tôi đành để anh nhịn vậy.
Tôi không tin vào giác quan thứ sáu của mình lắm nhưng lần này không hiểu sao tôi lại cảm giác được rõ ràng như vậy. Nhìn anh nhắm mắt nhưng vẫn ôm chặt tôi thế này tôi chợt mỉm cười. Có lẽ tôi nên tin rằng, dù gì xảy ra thì anh sẽ vẫn đứng về phía tôi và bảo vệ tôi.
Vì chuyến đi đã bị thay đổi ngoài ý muốn nên khi về nhà, ông bà Smith rất ngạc nhiên. Tôi thấy ông bà liền chạy đến ôm hai người. Tôi không thân với bà Génie lắm nhưng khi biết bà mất tôi lại vô cùng xót xa. Tôi không dám nghĩ đến một ngày nào đó không được gặp ông bà nữa.
Trước khi gặp lại Long tôi đã có ý định định cư ở đây, sống với ông bà, và làm việc ở đây. Nếu có thể được đưa bố mẹ qua cùng, nhưng tôi biết mình không đủ khả năng, nên cũng đã tính việc hằng năm về thăm bố mẹ. Nhưng tôi đã đồng ý với Long rằng sẽ về nước với anh và điều đó đồng nghĩ tôi sẽ xa rời ông bà, xa rời gia đình thứ hai của mình.
– Cháu sẽ về Việt Nam bà ạ! – Tôi kéo bà ra xích đu và tựa đầu lên vai bà.
– Cháu suy nghĩ kĩ rồi à?
– Bà ạ, cháu sẽ sang đây thăm bà và cả nhà ta thường xuyên bà ạ. Nếu có dịp bà cũng sang thăm cháu và gia đình cháu đi ạ. Nhất định bà sẽ thích bố mẹ cháu!
– Ừ, bà cứ tưởng đến tết âm lịch cháu mới về chứ?
– Dạ, Long muốn cháu về với