Tha Cho Em Được Không? - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
80s toys - Atari. I still have

Tha Cho Em Được Không? (xem 4791)

Tha Cho Em Được Không?

sơ mi màu xanh lá nhạt. Anh thì mặc sơ mi thì đẹp khỏi phải chê. Tôi chưa tặng anh cái áo nào cả nên bây giờ nhất định phải mua cho anh. Đưa cho anh rồi tôi liền giục anh vào thay.
Đến khi anh ra thì tôi hối hận quá mức. Hối hận mình không để giành nhiều tiền hơn để mua cho anh, hối hận không mua sớm cho anh.
- Đẹp lắm anh! Em mua cho anh! He he.
- Chắc không? Anh thấy, giá không rẻ với em nhé! – Anh sờ cằm nhìn tôi nghi hoặc.
- Thật á? Em chưa xem! Đâu đưa em xem! – Nói xong tôi cầm mác ở phía trước áo anh. – Oái! Dữ vậy!
- Anh bảo rồi, em thấy anh mặc đẹp à? Vậy để anh thanh toán.
- Không được, để em, em trả được. Đồng hồ mắc tiền kia em còn mua được, cái này … cũng không mắc lắm. – Tôi nặn ra nụ cười đau khổ.
- Để anh thanh toán cho! – Anh lại xoa đầu tôi.
- Không được, em muốn mua áo cho chồng em, anh không chịu em giận thật đấy! – Tôi nguýt người kia.
- Hả? Em … em nói gì? Anh muốn nghe lại … – Anh sửng sốt nhìn tôi.
- Cởi mau ra nào, em đi thanh toán! – Tôi đẩy anh lại phòng thay quần áo.
Từ lúc anh ra khỏi phòng thay đồ thì cứ cười như một tên ngốc vậy. Nhưng thấy anh vậy lòng tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Giờ phút này tôi thực sự cảm thấy rằng, nếu anh hạnh phúc thì tôi cũng sẽ hạnh phúc. Anh hy sinh vì tôi quá nhiều, nếu tôi còn ngang bướng nữa thì có lẽ sẽ khiến anh thêm đau khổ.
- Anh cũng muốn mua cho em! – Anh nắm tay tôi ra khỏi cửa hàng.
- Không cần mà, ở nhà em có đầy, anh mua cũng nhiều lắm rồi! – Tôi thấy rất lãng phí, chẳng lẽ mỗi lần anh vui lại phung phí như vậy.
- Anh muốn mua áo cho vợ em, em không chịu anh giận thật đấy! – Anh liền nguýt tôi.
Tôi phì cười, béo má anh.
- Ai cho anh bắt chước em!
- Ai cấp anh bắt chước vợ mình nào? – Anh đưa tay cầm lấy hai tay tôi ở trên mặt anh. – Anh yêu em, Lam Anh! – Rồi anh đưa tay tôi lên môi anh và hôn.
- Em cũng yêu anh! … Long ruồi! – Nói xong, tôi vội bỏ chạy vào cửa hàng thời trang nữ.
- Em dám gọi anh như vậy sao, em chết chắc rồi! –Anh đuổi theo tôi vào trong.
Vào trong tôi ngồi ạch lên bộ salon trong cửa hàng, rồi lựa vài tờ báo để đọc. Tôi chẳng muốn quấy rầy công việc lựa chọn của anh, vì tôi thừa biết người này rất có mắt thẩm mỹ. Chẳng biết người này lựa được gì không mà tôi đọc cả quyển rồi vẫn chưa thấy anh quay lại. Đang định đặt báo xuống rồi qua chỗ anh, thì thấy anh đã xách trên tay một chồng váy áo.
- Thử hết cho anh! – anh chỉ vào chỗ áo quần trên tay.
- Gì ạ? Một đống này luôn á?
- Ừ, anh nghĩ hợp với em, nên lấy tất cả. – anh thản nhiên nói.
- Ối, em lười lắm, anh chọn một cái thôi, mấy cái này cũng chẳng rẻ đâu.
- Không sao, em mau vào thay đi.
- Thôi mà, em mệt thật ý, nãy giờ toàn đi bộ, em lười lắm. Anh chọn một cái đi … Ở Việt Nam cũng có mấy kiểu này, rẻ hơn nhiều anh ạ! – Tôi ghé sát tai anh nói nhỏ.
- Nhưng anh thấy ….
- Thôi mà anh, em năn nỉ, giờ em lười thay hết chỗ này lắm lắm. Anh chọn một cái đi! Hì hì!
- Được rồi, cái này! Cái này anh thích nhất, nhưng anh cũng thích mấy cái kia nữa. – Biết ngay anh sẽ lấy ra cái váy màu trắng kia mà.
- Được rồi, em thay ngay đây! – Vọt lẹ chứ không anh này lại mè nheo.
Phải công nhận là anh chọn áo quần rất đẹp, và rất hợp với tôi. Nhưng sao lại cứ phải màu trắng?
- Sao hả em? Anh thấy rất đẹp mà? – Anh ở đâu ra đứng ngay sau gương.
- Không, đẹp ạ. Nhưng sao lại màu trắng hả anh? Anh toàn chọn váy trắng cho em, ở Maldives cũng vậy.
- Thì em mặc váy trắng rất đẹp mà.
- Váy màu cũng đẹp vậy ạ! – Tôi bĩu môi.
- Nhưng lần đầu tiên gặp em là em đang mang váy trắng!
- Dạ! – Tôi hôn lên má anh. Vậy mà tôi quên mất, quên rằng anh đã yêu tôi bảy năm.
Khi chúng tôi về nhà thì đã trưa lắm rồi. Có lẽ ông đã cùng bà đi chợ thế nên chẳng có ai ở nhà cả. Tôi ngồi bệt ngay sau nhà, ngắm vườn hoa của ông. Đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì có người ngồi ngay sau và vươn tay ôm lấy tôi.
- Không ngủ trưa à? Ngồi đây nắng! – Người đó nhẹ nhàng nói với tôi.
- Em chưa muốn ngủ. Anh không đi ngủ đi. Tối nay có phải làm gì không ạ?
- Không em, tối nay anh muốn mở tiệc, mời cả John. Thông báo cho ông bà chuyện chúng ta nhé?
- Dạ! – Tôi mỉm cười, cầm tay trái mang nhẫn của anh lên rồi hôn vào chiếc nhẫn.
- …
- Long à, có lẽ khi sáng em làm anh buồn, nhưng em vẫn chưa tin được. Mọi chuyện cứ như mơ vậy. Thực sự không phải là em từ chối chỉ là em chưa thể dễ dàng chấp nhận được. Chỉ mới bốn tháng, em không tự tin. Em vẫn chưa thể quên được chuyện con chúng ta …
- Anh xin lỗi. – Anh ôm chặt tôi hơn, và đưa một tay xoa bụng tôi.
- Không phải lỗi tại anh! Nghe em nói này! – Tôi xoay người lại và cầm tay anh. – Dù gì thì em cũng chỉ yêu anh, nên đừng thúc giục chuyện kết hôn được không? Dù kết hôn hay không chúng ta vẫn yêu nhau, phải không anh?
- Anh biết anh không nên hối em, nhưng anh sợ. Anh sợ một ngày nào đó em lại rời bỏ anh. Anh … – Anh chưa nói hết câu, tôi đã đặt nhẹ môi mình lên bờ môi anh.
- Em sẽ không thế, em hứa với anh, được không? Hãy cho em thời gian, để em sẵn sàng, được không anh? Tay em vẫn mang chiếc nhẫn này mà!
- Được rồi! Đừng bỏ anh, chỉ cần đừng xa anh. – Anh vội ôm chặt lấy tôi.
Tôi mỉm cười rồi ôm anh. Tôi không hiểu mình có sức hút gì mà khiến anh một người luôn tự tin và thành công trong mọi chuyện lại như thế này. Một người mạnh mẽ như anh lại luôn run rẫy khi đối mặt với tôi. Chắc chắn chẳng thể nói anh hãy yêu tôi ít đi một ít, mà phải yêu anh nhiều hơn anh yêu tôi kia mới có thể cho anh cảm giác an toàn, để anh biết rằng trên đời này chẳng ai, chẳng có gì có thể khiến tôi rời khỏi anh cả.
- Về Việt Nam với anh được không? – Anh vuốt lưng nhẹ nhàng hỏi tôi.
Chương 20: TRỞ VỀ
- Về nước với anh đi?
- Oa … em buồn ngủ quá! – Tôi giả vờ ngáp rồi hôn má anh một cái. – Em đi ngủ đây! Ngủ trưa rất quan trọng!
- Không được tránh anh! – Anh kéo tay tôi về, đặt tôi ngồi vào trong lòng anh. – Vì sao em không muốn về?
- …
- Chúng ta không còn gì vướng bận nữa, em không cần phải trốn anh nữa. – Anh vuốt tóc tôi hôn nhẹ.
- Không phải là chuyện của chúng ta. – Tôi nhỏ giọng.
- … – Anh im lặng.
- Anh biết mà, em chưa sẵn sàng, ở Việt Nam, còn có anh ấy. – giọng tôi mỗi lúc một nhỏ.
- Lam Anh, em có tin anh không?
Em tin, em biết chuyện của Quân không liên quan đến anh. – Tôi tin Long sẽ không làm gì có lỗi với Quân. Tôi chắc chắn điều đó. – Nhưng mà … thực sự em không thể thoải mái được, em có lỗi với anh ấy.
- Cô bé ngốc, em phải hạnh phúc cậu ta mới vui vẻ được. Lam Anh …
- Dạ?
- Nếu Quân còn sống em có yêu anh không?
Thực sự với câu của anh tôi đã có câu trả lời trong lòng. Người tôi yêu từ lúc đầu đã là anh, dù anh không biết, dù đã có lúc có lẽ tôi yêu Quân, nhưng sau cùng người tôi yêu vẫn là anh. Với Quân tôi cảm thấy bản thân mình thật có lỗi, anh dùng một đời người để yêu tôi. Nhưng hơn ba năm chúng tôi quen nhau, tôi chỉ … yêu anh trong vài tháng. Nhưng cái chính là anh không tự tin và điều này khiến tôi có chút đau lòng.
- Hì ! – Tôi xoa đầu anh. – Em không biết, tùy anh nghĩ. Anh muốn thế nào sẽ thế ấy, em đi ngủ đây!
Dứt câu tôi thẳng vào phòng mình. Vừa xoay người đang định đóng cửa th

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Ước Thành Thằng Khốn Nạn Full

Bà xã, anh yêu em

Tử vi tuần mới của 12 cung hoàng đạo từ 03/04 – 09/04/2017

Chuyện bán hàng

Vì tình một đêm mà đánh mất tình yêu đích thực