– Không để ý hay không muốn giúp không biết.
Trời ơi mấy cái đứa này, chuyện bé thôi mà, làm quá rồi đó.
Đã vậy thì…
Tôi tươi cười:
– Thông cảm cho chị nha. Chị hơi vô tâm tí. Thông cảm nhé, chị đang đánh lại bài để thầy chấm nên không thấy, em không biết chứ đứa chó rảnh tay nào đó xóa mất bài chị rồi.
Tôi nhấn mạnh từ “đứa chó” một cách tự nhiên và vui vẻ.
Em Kiều trợn mắt.
Em kia níu tay em ấy lại như sợ em ấy xông lên. Tôi nghĩ vậy.
Tôi nhìn thấy mà muốn bật cười.
– Chị thật sự bực mình lắm, cái chị làm suốt buổi, không biết sao nó mất vui tính ghê lắm, nãy tụi em thấy ai đụng vào bàn máy chị ngồi không?
– Tụi em không thấy, không thấy ai hết.
– Ờ, mắt mấy em cũng đâu bị mù đâu, ngồi kế bên mà không thấy ai thì chắc do chị xui.
Tôi không nhớ sau đó sao nữa, chỉ biết là mấy đứa kia “trìu mến” nhìn tôi như tôi là một con người không thuộc thế giới của tụi nó. Tụi nó được thầy chấm bài xong ngoắt mông đi về.
Não nề là vậy, tôi liền gọi điện cho Nguyên Anh mếu máo mách tụi kia ức hiếp tôi.
Nguyên Anh còn cười hề hề an ủi: “Mai tao xử cho, đứa nào?”
Tôi hùng hồn: “Kiều Anh và 2 đứa bạn của nó đó.”
Nguyên Anh còn giả vờ tỏ vẻ giận dữ: “tụi này thật, không dạy là không nên người mà.”
Đó mách tí vậy thôi mà nhẹ hết cả người bực tức cũng theo lời xàm xàm đó mà cũng dần quên.
Nhưng mà xui xẻo với việc bị ghét nó thường tác động qua lại lẫn nhau ghê lắm. Tôi bị ghét, bị người ta nói khinh người, bị xóa bài không dấu tích.
Và hôm nay đây, chìa khóa quên ở xe, vào học có 5 phút giật mình chạy ra lấy cũng không thấy đâu. Thế là quái gì?
Đã vậy vào lại lớp thì bị người khác cười khinh.
Ra về tôi đã tìm khắp nơi, xung quanh cũng không có, gần đó cũng không có. Nguyên Anh lại không có ở đây, gọi thì lại không bắt máy, tôi chẳng biết làm sao cả. Không quen ai, cho nên cũng chẳng dám nhờ.
– Chị sao vậy chị?
Mấy con bé này lại đến nữa rồi.
– À chị bị mất chìa khóa.
– Vậy chị ở lại tìm nhé, tụi em về trước nha.
Đó thái độ vậy đó, mấy đứa này cư xử cứ như mấy đứa cấp 1 vậy, mà không, mấy em cấp 1 nay còn người lớn hơn mấy em này.
Còn cách gọi điện cho anh hai lấy chìa khóa dự phòng giúp, ba mẹ đi đám cưới xa rồi, không nhờ được.
Tôi lủi thủi dắt xe vào phòng chú Trung bảo vệ gửi, lát anh đến chạy về.
Đi bộ. Thôi kệ, đi tập thể dục buổi chiều cho mau cao cũng được. Mà có cao không ta? Nghi quá.
2 cây số, đi bộ nó xa lắm bà con ơi.
– Hân…
Giọng nam từ đàng sau gọi Hân, hình như tôi tên Hân. Tôi quay lại…bạn Khoa ngừng xe nhìn tôi…
– Hân đi đâu vậy, sao lại đi bộ?
Sau mấy phút hỏi thăm tình hình, mấy phút đắn đo, gọi lại cho Nguyên Anh mấy cuộc cũng không được tôi quyết định ngồi ké xe Khoa về nhà…một quyết định không biết có sáng suốt không nữa.
– Hôm nay Hân đi học một mình hả?
Tôi giật mình nhìn lại hả một cái rõ to rồi cũng ngơ ngơ nói lại.
– Ừ, Hân đi một mình.
– Sao không đi nhờ xe ai mà lại đi bộ vậy?
– À không phải, do Hân bị mất chìa khóa xe…nên gửi xe ở chú bảo vệ rồi.
– Sao Hân không gọi cho ai đó hay nhờ ai đó về lấy chìa khóa…
– À tại anh Hân không có ở nhà…
– Nếu lần sau không gọi được cho ai nhớ gọi Khoa nhé…sự lựa chọn cuối nhưng rất hữu ích nha.
Tôi phì cười định đùa lại một câu thì giật mình nhìn phía trước. Nguyên Anh…Nguyên Anh chạy ở phía bên kia đường, nhìn tôi…thấy tôi chạy vụt qua…
Tôi ngoái đầu lại nhìn…Nguyên Anh đã dừng xe, đầu vẫn nhìn về phía tôi.
Tôi tim đập mạnh như thể mình đã gây ra lỗi lầm gì vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho hắn.
Hình như hắn cũng vừa móc điện thoại ra hay sao mà nghe máy rất nhanh…
– Định đi đâu vậy?
Tôi trả lời:
– Đang về nhà.
Nguyên Anh nhẹ nhàng tình cảm đáp lại:
– Nói bạn phía trước có gì đứng lại chờ tao đến rồi hẳn đi nhé, có điều tâm sự với bạn ấy…một chút.
Tôi sởn tóc gáy…
Nực cười, tôi nghe thấy nực cười quá thể đáng, nó đang nói quái gì đây không biết.
– Em à, em là con gái mà đúng chứ? Em xinh đẹp mà đúng chứ, nhưng thích ai em đều lo sợ vậy sao? Rằng họ chẳng thích em mãi mãi?
– Tôi…
– Còn nữa, chúng ta không có thắng thua, cơ bản là đây không phải cuộc thi…hiểu không em?
– Chị đừng tưởng…
– Không có gì là mãi mãi nhưng hiện tại là khởi đầu của tương lai đấy, hiểu không em?
Tôi muốn nói nhiều lắm, muốn nói cho em ấy hiểu thật rõ ra, rằng tôi đang ở hiện tại, tương lai thì sao chứ, mãi mãi là như nào chứ, chúng tôi còn nhỏ mà, sao cứ phải làm quá chuyện đó lên, chẳng hay ho gì hết…
– Sao chị cứ ảo tưởng…
– Chị không tưởng tượng gì hết, chị biết Nguyên Anh thích chị, và chị cũng thích Nguyên Anh, vậy thôi.
Tôi nói rồi cười một cái rõ tươi. Thật là tôi chỉ muốn cho mấy em này biết là tôi chẳng tranh giành gì với ai, tôi không phải người thứ 3, nên chẳng ai có tư cách gì nói tôi làm sai…
– Chị đừng quá tự tin, sao chị biết chắc được chứ.
Đến lượt mấy đứa bạn của nó nói, thật là không thể chịu nổi bọn này.
– Mà chị chắc là anh ấy thích chị không? Chị chắc không? – Thêm một em nói.
Chắc không hả? Chẳng ai có thể khẳng định được cảm xúc của một người với mình ra sao…
– Chị….
– Có cần anh trả lời không?
Một giọng nam vang lên, tôi đang hoang mang cũng phải giật mình nhìn về phía đó. Nguyên Anh đang đến gần tôi, không biết hắn đứng đó từ lúc nào nữa, nhìn hắn bước đến tự nhiên tôi lại tưởng tượng đến một bộ phim hàn quốc dài tập nào đó…vì hắn hiện tại đang đứng cạnh tôi như nam chính ngôn tình và sau đó sẽ che chở cho tôi trước nữ phụ xấu xa.
Tôi muốn tự đánh vào đầu mình quá, giờ còn suy nghĩ tào lao vậy.
– Sao em không hỏi anh?
Nguyên Anh đang nắm tay tôi rồi nhìn cô bạn của Kiều Anh mà hỏi. Lúc hắn bước đến cạnh tôi, tôi đã thấy không khí khác lạ rồi. Giờ thấy vẻ mặt của Kiều Anh…tôi nghĩ chắc nó chịu áp lực từ Nguyên Anh…nên mới trút cho tôi…tôi cũng không chắc. Nhưng chứ sao nó lại như thế, sao đùng một cái nó lại bực mình lên với tôi…
– Em…em…
Em nó ấp úng không nên lời, Kiều Anh thì hình như người hơi lùi lại.
Hiện tại thì tôi đang không phận sự, cũng chẳng ai hỏi tôi đâu, tôi như ngoài cuộc, chỉ đứng cạnh Nguyên Anh mà nhìn 3 em ấy trong lòng thì suy đoán lung tung vậy thôi.
– Nếu không tiện sa