– Chào ông, chúng tôi là cảnh sát giao thông. Mời ông về đồn vì tội vượt đèn đỏ, đi quá tốc độ và đi vào đường ngược chiều. – Ba người cảnh sát giao thông giơ tay chào, nghiêm mặt nói.
– Hả? Nhầm rồi, không phải tôi lái xe. Là cô gái kia. Là cô ấy – Ông chỉ về hướng nó đang đi.
– Ông là tài xế. Lẽ nào để khách chở. Mời ông theo chúng tôi về đồn.
– Không đâu. Tôi không ….
– Chuyện – gì? – Nó gằn giọng, bực bội xen ngang cuộc nói chuyện.
– Đó. Chính cô tiểu thư này là người lái xe. – Ông tài xế hốt hoảng chỉ nó.
– Cô là người lái xe phải không? – Một ông cảnh sát da ngăm đen hỏi cô.
– Rồi sao? – Nó hiên ngang khoanh tay trước ngực, chả tỏ vẻ gì sợ hãi.
– Cô đã vi phạm luật giao thông. Yêu cầu cô về đồn.
Môi nó cong lên thành nụ cười khinh thường. Nó chìa tay trước mặt ông tài.
– Điện thoại?
– Cô muốn mượn điện thoại sao? – Ông tài run sợ vội vã lấy chiếc điện thoại của mình đưa cho cô với ánh mắt cầu cứu. Mong sao cô có quan hệ gì với cấp trên, để cả hai được bình an.
Nó nheo mắt, chẹp miệng ấn số gọi cho ai đó. Vài phút sau, nó quay lại, trả điện thoại cho ông tài, khinh khỉnh nhìn cảnh sát.
– Nếu cô không đi. Chúng tôi buộc phải bắt cô đi. – Tên cảnh sát trừng mắt tiến đến.
Reng …. Reng …. Reng …..
Đột nhiên, một tên cảnh sát có điện thoại, hắn hắng giọng, lễ phép, cười nói với đầu dây bên kia rồi e dè đứng trước mặt nó.
– À, thật xin lỗi tiểu thư. Chúng tôi không biết. Mong cô bỏ qua.
– Đúng vậy, chúng tôi thật sự không biết chỉ thi hành nhiệm vụ thôi.
– Vâng vâng. Có gì cô hãy cho qua. Chúng tôi làm vậy cũng vì an toàn người tham gia giao thông.
– Mà hai người có thể đi được rồi. Chúng tôi xin phép.
Nó phẩy tay, chán nản chẳng thèm liếc.
– Haizz, cảm ơn cô. Tôi cũng phải đi rồi – Bác tài cúi đầu, vào trong xe chạy đi.
Nó mệt nhọc nhìn đồng hồ. Đúng là sui sẻo, trễ mất hơn chục phút rồi. Bây giờ biết hắn ở đâu mà tìm đây. Điện thoại thì không có, mà có thì số hắn nó cũng chẳng nhớ nổi.
Nó mở túi, lấy kính đeo vào, đội mũ lên để tránh gây sự chú ý, rồi bắt đầu tìm hắn.
Tất cả là tại thằng anh trai đáng ghét. Từ ngày về Việt Nam, tính tình thất thường, thời tiết, thế này giống về để trả thù lắm sao?
– Này, Jasmin – Là tiếng của hắn, nó xoay người lại, nhìn hắn đang vẫy vẫy trước hàng ghế đợi.
– Sao giờ em mới tới vậy? Chuyến bay bị trễ mất rồi. – Hắn nhún vai, thở dài nói.
Nó gật gù , ngồi cạnh hắn, kéo sụp chiếc xuống. Giờ không có điện thoại, danh bạ cũng mất, không thể liên lạc với chủ tịch tập đoàn hàng không được.
Nó vòng tay qua eo hắn làm hắn bất ngờ tim đập rộn lên. Nó móc túi lấy điện thoại hắn ra bấm số gọi cho ba. Cuộc sống khi không có điện thoại và máy tính thì nhạt nhẽo hơn cả bánh bột không nhân.
– Alo – giọng đầu dây bên kia vang lên quyền uy.
– Ba – nó não nề gọi
– Jasmin hả? Sao con lại dùng số này. Máy điện thoại con đâu? – Nghe thấy tiếng nó, ông liền vui mừng hỏi.
– Tại – anh – Kai – nó gằn giọng khó chụi.
– Được rồi. Ba sẽ trừng trị, không thể để anh bắt nạt con được ha ha. Ở bên Việt Nam có gì vui không con? Mà con dùng máy ai vậy?
– Con bị trễ chuyến bay – Nó không trả lời câu hỏi của anh, nhanh chóng vào vấn đề chính.
– Vậy à? Con định đi đâu?
– Tokyo.
– Con đang ở sân bay nào?
– Nội Bài.
– Được rồi. Ba sẽ lập tức cho chuyến bay khác. Con đợi vài phút nữa nhé.
– Ừ. – Nó mệt mỏi , gật gù.
– Cái đứa con này, không cảm ơn ba sao? Ăn nói với ba hãy đầy đủ chủ vị vào đi. – Ông khẽ gắt rồi tắt máy, bó tay trước đứa con bất trị.
Nó đưa trả máy cho hắn, rồi khoanh chân tự nhiên chẳng quan tâm đến ai.
– Em cũng thú vị thật đấy! – Hắn mỉm cười nhìn nó
– Sao em cứ đội mũ hoài vậy? chẳng trông thấy mặt mũi đâu hết – Hắn định kéo mũ nó thì nó nhanh chóng vặn tay hắn đẩy ra. Đang mong người ta không nhìn thấy.
– Em còn bạo lực nữa.
Còn phải nói sao? Không bạo lực thì sao có thể ngang nhiên, chễm trệ ngồi trên chiếc ghế bang chủ.
– Thưa cô, cô có phải là tiểu thư Jasmin? – Một cô nhân viên cùng hai người bảo vệ đứng đối diện nó hỏi.
Quái lạ, che thế này rồi còn nhìn thấy sao?
Nó gật đầu khó hiểu.
– Chúng tôi đã tìm định vị nhờ vào điện thoại của tiểu thư. Mời tiểu thư và thiếu gia theo tôi.
– Chúng tôi đã chuẩn bị xong rồi.
– Đi thôi – Hắn khoác eo nó đi theo cô nhân viên.
Chương 43: Bang Tam Cây
Trên máy bay, chỉ có nó , hắn, nhân viên phục vụ, vệ sĩ và phi công.
– Này, sao em lại chọn cái này. Hãy lấy cái này đi – Hắn cau có nhấn mạnh vào Ipad.
– Đồ ngu – Nó nhăn mặt chọn cái đối diện.
– Cái gì .. gì? Em bảo ai ngu? – Hắn đơ mặt khi nghe người đầu tiên nói hắn là đồ ngu.
– Aaa Ngu chết được!! – Nó không thèm quan tâm đến cách biểu lộ cảm xúc của hắn, vừa quát vừa tiếp tục lướt phím chọn hết cái này đến khác.
– Hả? – hắn rớt cằm xuống đất nhìn nó.
Nó vẫn thờ ơ, không trả lời hắn. Chỉ hí hoáy vào cái Ipad làm hắn tức điên lên. Sao lại có thể loại con gái thế chứ?
– Đủ rồi – Hắn tặc lưỡi, chán nản giật Ipad ném ra ghế sau.
– Không nghịch nữa. Ngồi trên máy bay không được dùng cái đó. – Hắn nghiêm mặt, khoanh tay trước ngực thản nhiên nói.
Nó liếc xéo hắn rồi quay đi. Tên nào lấy ra nghịch trước, đã ngu mà còn không biết tiếp thu. Nó chống tay lên thành cửa nhìn ra ngoài, lơ hắn một cách trắng trợn.
– Này… – Hắn chọc chọc vào người nó.
Ở đâu ra cái tên vô duyên này không biết. Nó không quay lại, dùng một tay bẻ tay hắn răng rắc.
– Này… Giận rồi hả?
– Tôi đùa chút thôi mà – Hắn nhìn nó hối lỗi , kéo nó vào lòng mình.
– Anh em nhà em thật giống nhau đấy. Đùa chút thôi mà đã giận rồi – Hắn vừa nói vừa siết chặt nó vào lòng mình.
– Cút ra. – Nó vùng vằng, trừng mắt lườm hắn.
– Đáng yêu thật đấy.! Em cứ phản kháng tiếp đi. – Hắn bật cười thích thú, khiêu khích nhìn xoáy vào đôi mắt nó.
– Bỏ – ra – ngay – Nó véo mạnh vào tay hắn, gằn giọng ra lệnh.
– Thích thì cứ véo đi – Hắn ngông nghênh nói.
Người ở thế bị động là nó. Không thể phản kháng, càng không thể chống trả. Chỉ còn cách duy nhất, cũng là cách bỉ ổi nhất. CẮN.
Nó chuẩn bị cúi xuống cắn hắn thì miệng hắn đã nhanh nhảu chặn ngang,
– Em cắn thử xem.
– Không – phải – thách – nó nghiến răng ken két.
– Tôi lại thích thách – Hắn giữ chặt người nó vặn ra đằng