bàn tay của Phong Hiểu, nhuộm cả lên quần áo của anh, ánh mắt của anh trong khoảnh khắc trở nên vô cùng thống khổ. Tiếng nói giật giật ở nơi hầu kết thoát ra tạo thành những tiếng rên rỉ: “Thầy thuốc! Gọi thày thuốc mau lên! Xin các người mau gọi thầy thuốc!”
Mọi người chấn kinh, chỉ có Tô Vĩ Dạ đang bị trói trên cột khàn khàn kêu lên: “ Tôi chính là thầy thuốc!”
Lính cai ngục vội vàng đi tới cởi dây trói, Tô Vĩ Dạ bất chấp thân mình đang đau xót, bước lên phía trước nắm lấy cổ tay Cố Nam Nam.
Kinh ngạc trong chốc lát, sau đó hoảng hốt ngẩng đầu, không dám nhìn thẳng vào gương mặt thê lương của Hà Phong Hiểu, thong thả lắc lắc đầu.
“ Thân thể của cô ấy lúc trước bị trọng thương đến suýt chết, vốn đã không tốt. Mấy năm nay, cô ấy lại hút quá nhiều thuốc nha phiến, ngày thường lại ít dùng thuốc chống lại, dĩ nhiên là sa cơ lỡ vận. May mà chỉ bị ngoại thương, mừng rỡ hóa bi ai…..Tự nhiên sẽ như đèn cạn dầu mà tắt…”
Hà Phong Hiểu không dám tin nhìn Tô Vĩ Dạ, Tô Vĩ Dạ không dám nhìn thẳng vào mắt của anh. Giống như một đứa trẻ bị lạc đường, anh đưa ánh mắt cầu xin nhìn về những người khác.
Đôi mắt quá mức thảm thiết kia khiến ai nhìn vào cũng phải né tránh, An An chống đỡ không được, tê liệt ngã vào trong lòng Hiên Viên Tư Cửu.
Mà Hiên Viên Tư Cửu bình tĩnh nhìn Hà Phong Hiểu, trong mắt mơ hồ hiện lên tia đồng cảm.
Hà Phong Hiểu lại một lần nữa cúi đầu nhìn Cố Nam Nam, hô hấp nhanh chóng trầm xuống. Anh lắc đầu, lắc đầu một cách không khống chế nổi, cái gì cũng không nói.
Nam Nam lại cười, giống như đã lường trước được kết cục như thế này. Mắt của cô đã mơ hồ, dưới ánh sáng nhàn nhạt, gương mặt Hà Phong Hiểu hiện lên không quá rõ ràng. Nhưng cô biết rõ, vẫn luôn biết, mãi mãi biết rằng, trong mắt của Phong Hiểu chỉ có mình cô thôi….
Môi Nam Nam rung lên, tiếng nói rất thấp không thể nghe rõ ràng: “ Phong Hiểu, em tuy rằng không thể được như Hồng Phất, nhưng dù sao em cũng rất hạnh phúc…..Bởi vì, anh yêu em, yêu vẫn chưa bao giờ thay đổi…..Đáng tiếc…đã quá muộn….”
Hà Phong Hiểu nhìn, yên lặng nhìn cô. Tiếng nói của Cố Nam Nam dần dần biến mất, ánh đèn lay động lắc lư trên khuôn mặt của cô, có thể nhìn thấy rõ nụ cười, gương mặt nhợt nhạt nhuộm một tầng đỏ ửng, giống như trong khoảnh khắc Nam Nam đã trở lại là cô gái kinh hoa mãn danh năm nào.Tay vô lực buông xuống, tựa hồ như không có gì bám trụ mà rơi xuống. Cuối cùng, cánh tay cũng dừng lại, hơi thở của cô cũng không còn nữa. Mắt của cô hơi hơi khép hở, giống như đang ngủ mơ.
Hà Phong Hiểu gắt gao ôm chặt lấy Cố Nam Nam, cắn chặt môi, nhưng máu tươi không hề chảy ra. Thật lâu sau, hai giọt nước mắt trong suốt mới từ khóe mắt của anh rơi xuống, ướt đẫm hai má. Anh cẩn thận hôn lên đôi môi của Cố Nam Nam.
Trên mặt Nam Nam vẫn còn lưu lại nụ cười.
Hơi thở của Hà Phong Hiểu cơ hồ đã biến mất. Tim cơ hồ như muốn ngừng đập. Đau đến hít thở không thông, đau đến cứng ngắc, đau đến…..sắp chết.
Hà Phong Hiểu đột nhiên điên cuồng cười ha hả: “ An An! An An! Đây là số mệnh, em có thấy không? Không muốn tiếp nhận cũng phải nhận mệnh….”
Tiếng nói của Hà Phong Hiểu nghe qua thực sự âm trầm và khủng bố, giống như âm trầm nguyền rủa.
An An run run, muốn tiến lên nhưng lại bị một tiếng súng vang khiến nàng dừng bước.
Mùi thuốc súng qua đi là hương vị nồng nàn của nước mắt, là âm thanh của cái chết, tràn ngập trong không gian mờ nhạt.
Hà Phong Hiểu muốn đứng lên, nhưng thân thể run run không cách nào ngưng lại được. Súng lục bằng thép từ trong tay anh cùng với máu tươi đang trượt xuống, điểm hồng trên ngực dần dần nở rộ, dưới ngọn đèn vàng tiêu diễm vô cùng, truất mục kinh tâm.
Sau đó, anh ngã xuống bên người Cố Nam Nam, máu tươi không ngừng chảy ra, dọc theo quần áo, nhanh chóng hình thành những dấu vết không nhỏ.
Bên trong yên tĩnh một mảnh.
Giờ khắc này, An An chợt nghĩ đến, có một lần vào nửa đêm của ngày hè, ngoài cửa sổ, chim kêu khiến nàng không sao ngủ được. Rốt cuộc nhịn không được, nàng xỏ dép, đi đến bên cửa sổ.
Lúc này, tiếng chim kêu cũng ngừng.
Cửa sổ mở một cánh, gió mát đêm mùa hạ thổi bay tấm rèm cửa khẽ vuốt ve lên gò má của nàng. Ban công phòng của nàng thông với phòng Đại tỷ, mà Đại tỷ bây giờ chỉ mặc một kiện áo ngủ đứng ở ban công. Bóng hình Đại tỷ thản nhiên như gió mùa hạ, có hương hoa thơm thoang thoảng, bóng đêm che khuất một nửa khuôn mặt của Đại tỷ. Đại tỷ cười, nụ cười trong sáng thuần khiết như nước hòa tan cả đêm đen, không phải là nụ cười lạnh lùng, khách khí và cao ngạo trong mỗi lần đi xã giao ngày thường.
Nàng vụng trộm nhìn thì thấy Phong Hiểu đang đứng ở dưới ban công nhìn lên Đại tỷ, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ như ánh sao tỏa sáng trong đêm….Cây xanh âm u trong đêm tối, ngẫu nhiên lại có một trận gió nhẹ thổi qua khiến cây kinh động mà lay động những tán lá.
Đại tỷ và Phong Hiểu chưa ái nói câu nào, chỉ yên lặng nhìn nhau.
Mà lúc này, An An kinh ngạc nhìn máu tươi loang lổ trên mặt đất, vẻ mặt giống như chưa từng nhìn thấy máu bao giờ. Nhìn màu đỏ âm thuần chói mắt kia, nàng không khỏi cảm thấy ngực mình buốt đau như có mũi dao vừa đâm vào. Một cảm giác nặng trịch vô cùng.
Đó là sinh mệnh của Phong Hiểu và Đại tỷ.
“ Phong Hiểu…..Chị….” An An lẩm bẩm nghe không rõ tiếng, giống như tiếng rên rĩ trôi trong không khí.
An An muốn tiến lên nhưng Hiên Viên Tư Cửu giữ chặt lấy nàng. Nàng một chút cũng không động đậy được.
“ Buông tay!” An An như không nhìn thấy người trước mặt, chỉ cảm thấy ngực đau vô cùng, trái tim co thắt lại. Đột nhiên, nàng thét chói tai, thân mình mềm nhũn, hai tay ôm lấy mặt, lời nói đứt quãng: “ Buông ra….Tôi….tôi….chịu không nổi nữa rồi…..Tôi sắp phát điên rồi….Sắp điên rồi….Anh buông tôi ra…..Xin anh buông tôi ra….”
Hiên Viên Tư Cửu bắt lấy hai tay của An An, giữ thật chặt giống như là sợ buông ra thì sẽ mất nàng ngay lập tức. Khoảng cách bọn họ gần như thế, hơi thở hòa vào nhau, ngọn đèn lắc lư chiếu trên khuôn mặt anh tuấn của hắn hình thành một vầng sáng nhu hòa. Con ngươi màu đen yên lặng nhìn An An, trong mắt có sự giằng co, bình tĩnh vào đôi mắt của An An, giống như tim kiếm được một con đường đi mãi không thôi.
“ Tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ buông tay em ra! Có có nghe thấy không?”
An An cũng nhìn Hiên Viên Tư Cửu. Chỉ nhìn hắn, cách lớp quần áo, nàng có thể cảm nhận trái tim hắn đang đập một cách điên cuồng, lòng nàng cũng nổi lên bão táp…
Ánh mắt An An dần dần hiện lên vẻ sợ hãi điên cuồng. Loại sợ hãi này cực kỳ mãnh liệt, vẻ mặt nàng thống khổ giống như bị xé rách, cảm giác giống như là….Quả thực giống như là….giống như là…Mất hết hi vọng.
Sau đó đau nhức truyền đến, chất lỏng nóng rực cuồn cuộn dâng lên trong cổ họng….An An loạng choạng che miệng lại, quỳ rạp xuống mặt đất. Những cảm xúc kia chẳng mấy chốc tuôn trào ra ngoài như nước tràn đê, máu rong ra ngoài khóe miệng, có vẻ không muốn ngừng.
“ An An!”
An An nghe thấy tiếng kêu kinh hoàng của Hiên Viên Tư Cửu, nhưng ánh mắt không tự chủ nổi mà cứ trợn lên, môi run run không ngừng, hắn nói tiếp gì sau đó nàng cũng không nghe thấy.
Cũng đắm chìm trong đau thương, Tô Vĩ Dạ nghe thấy tiếng của Hiên Viên Tư Cửu đầy hoảng
Mọi người chấn kinh, chỉ có Tô Vĩ Dạ đang bị trói trên cột khàn khàn kêu lên: “ Tôi chính là thầy thuốc!”
Lính cai ngục vội vàng đi tới cởi dây trói, Tô Vĩ Dạ bất chấp thân mình đang đau xót, bước lên phía trước nắm lấy cổ tay Cố Nam Nam.
Kinh ngạc trong chốc lát, sau đó hoảng hốt ngẩng đầu, không dám nhìn thẳng vào gương mặt thê lương của Hà Phong Hiểu, thong thả lắc lắc đầu.
“ Thân thể của cô ấy lúc trước bị trọng thương đến suýt chết, vốn đã không tốt. Mấy năm nay, cô ấy lại hút quá nhiều thuốc nha phiến, ngày thường lại ít dùng thuốc chống lại, dĩ nhiên là sa cơ lỡ vận. May mà chỉ bị ngoại thương, mừng rỡ hóa bi ai…..Tự nhiên sẽ như đèn cạn dầu mà tắt…”
Hà Phong Hiểu không dám tin nhìn Tô Vĩ Dạ, Tô Vĩ Dạ không dám nhìn thẳng vào mắt của anh. Giống như một đứa trẻ bị lạc đường, anh đưa ánh mắt cầu xin nhìn về những người khác.
Đôi mắt quá mức thảm thiết kia khiến ai nhìn vào cũng phải né tránh, An An chống đỡ không được, tê liệt ngã vào trong lòng Hiên Viên Tư Cửu.
Mà Hiên Viên Tư Cửu bình tĩnh nhìn Hà Phong Hiểu, trong mắt mơ hồ hiện lên tia đồng cảm.
Hà Phong Hiểu lại một lần nữa cúi đầu nhìn Cố Nam Nam, hô hấp nhanh chóng trầm xuống. Anh lắc đầu, lắc đầu một cách không khống chế nổi, cái gì cũng không nói.
Nam Nam lại cười, giống như đã lường trước được kết cục như thế này. Mắt của cô đã mơ hồ, dưới ánh sáng nhàn nhạt, gương mặt Hà Phong Hiểu hiện lên không quá rõ ràng. Nhưng cô biết rõ, vẫn luôn biết, mãi mãi biết rằng, trong mắt của Phong Hiểu chỉ có mình cô thôi….
Môi Nam Nam rung lên, tiếng nói rất thấp không thể nghe rõ ràng: “ Phong Hiểu, em tuy rằng không thể được như Hồng Phất, nhưng dù sao em cũng rất hạnh phúc…..Bởi vì, anh yêu em, yêu vẫn chưa bao giờ thay đổi…..Đáng tiếc…đã quá muộn….”
Hà Phong Hiểu nhìn, yên lặng nhìn cô. Tiếng nói của Cố Nam Nam dần dần biến mất, ánh đèn lay động lắc lư trên khuôn mặt của cô, có thể nhìn thấy rõ nụ cười, gương mặt nhợt nhạt nhuộm một tầng đỏ ửng, giống như trong khoảnh khắc Nam Nam đã trở lại là cô gái kinh hoa mãn danh năm nào.Tay vô lực buông xuống, tựa hồ như không có gì bám trụ mà rơi xuống. Cuối cùng, cánh tay cũng dừng lại, hơi thở của cô cũng không còn nữa. Mắt của cô hơi hơi khép hở, giống như đang ngủ mơ.
Hà Phong Hiểu gắt gao ôm chặt lấy Cố Nam Nam, cắn chặt môi, nhưng máu tươi không hề chảy ra. Thật lâu sau, hai giọt nước mắt trong suốt mới từ khóe mắt của anh rơi xuống, ướt đẫm hai má. Anh cẩn thận hôn lên đôi môi của Cố Nam Nam.
Trên mặt Nam Nam vẫn còn lưu lại nụ cười.
Hơi thở của Hà Phong Hiểu cơ hồ đã biến mất. Tim cơ hồ như muốn ngừng đập. Đau đến hít thở không thông, đau đến cứng ngắc, đau đến…..sắp chết.
Hà Phong Hiểu đột nhiên điên cuồng cười ha hả: “ An An! An An! Đây là số mệnh, em có thấy không? Không muốn tiếp nhận cũng phải nhận mệnh….”
Tiếng nói của Hà Phong Hiểu nghe qua thực sự âm trầm và khủng bố, giống như âm trầm nguyền rủa.
An An run run, muốn tiến lên nhưng lại bị một tiếng súng vang khiến nàng dừng bước.
Mùi thuốc súng qua đi là hương vị nồng nàn của nước mắt, là âm thanh của cái chết, tràn ngập trong không gian mờ nhạt.
Hà Phong Hiểu muốn đứng lên, nhưng thân thể run run không cách nào ngưng lại được. Súng lục bằng thép từ trong tay anh cùng với máu tươi đang trượt xuống, điểm hồng trên ngực dần dần nở rộ, dưới ngọn đèn vàng tiêu diễm vô cùng, truất mục kinh tâm.
Sau đó, anh ngã xuống bên người Cố Nam Nam, máu tươi không ngừng chảy ra, dọc theo quần áo, nhanh chóng hình thành những dấu vết không nhỏ.
Bên trong yên tĩnh một mảnh.
Giờ khắc này, An An chợt nghĩ đến, có một lần vào nửa đêm của ngày hè, ngoài cửa sổ, chim kêu khiến nàng không sao ngủ được. Rốt cuộc nhịn không được, nàng xỏ dép, đi đến bên cửa sổ.
Lúc này, tiếng chim kêu cũng ngừng.
Cửa sổ mở một cánh, gió mát đêm mùa hạ thổi bay tấm rèm cửa khẽ vuốt ve lên gò má của nàng. Ban công phòng của nàng thông với phòng Đại tỷ, mà Đại tỷ bây giờ chỉ mặc một kiện áo ngủ đứng ở ban công. Bóng hình Đại tỷ thản nhiên như gió mùa hạ, có hương hoa thơm thoang thoảng, bóng đêm che khuất một nửa khuôn mặt của Đại tỷ. Đại tỷ cười, nụ cười trong sáng thuần khiết như nước hòa tan cả đêm đen, không phải là nụ cười lạnh lùng, khách khí và cao ngạo trong mỗi lần đi xã giao ngày thường.
Nàng vụng trộm nhìn thì thấy Phong Hiểu đang đứng ở dưới ban công nhìn lên Đại tỷ, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ như ánh sao tỏa sáng trong đêm….Cây xanh âm u trong đêm tối, ngẫu nhiên lại có một trận gió nhẹ thổi qua khiến cây kinh động mà lay động những tán lá.
Đại tỷ và Phong Hiểu chưa ái nói câu nào, chỉ yên lặng nhìn nhau.
Mà lúc này, An An kinh ngạc nhìn máu tươi loang lổ trên mặt đất, vẻ mặt giống như chưa từng nhìn thấy máu bao giờ. Nhìn màu đỏ âm thuần chói mắt kia, nàng không khỏi cảm thấy ngực mình buốt đau như có mũi dao vừa đâm vào. Một cảm giác nặng trịch vô cùng.
Đó là sinh mệnh của Phong Hiểu và Đại tỷ.
“ Phong Hiểu…..Chị….” An An lẩm bẩm nghe không rõ tiếng, giống như tiếng rên rĩ trôi trong không khí.
An An muốn tiến lên nhưng Hiên Viên Tư Cửu giữ chặt lấy nàng. Nàng một chút cũng không động đậy được.
“ Buông tay!” An An như không nhìn thấy người trước mặt, chỉ cảm thấy ngực đau vô cùng, trái tim co thắt lại. Đột nhiên, nàng thét chói tai, thân mình mềm nhũn, hai tay ôm lấy mặt, lời nói đứt quãng: “ Buông ra….Tôi….tôi….chịu không nổi nữa rồi…..Tôi sắp phát điên rồi….Sắp điên rồi….Anh buông tôi ra…..Xin anh buông tôi ra….”
Hiên Viên Tư Cửu bắt lấy hai tay của An An, giữ thật chặt giống như là sợ buông ra thì sẽ mất nàng ngay lập tức. Khoảng cách bọn họ gần như thế, hơi thở hòa vào nhau, ngọn đèn lắc lư chiếu trên khuôn mặt anh tuấn của hắn hình thành một vầng sáng nhu hòa. Con ngươi màu đen yên lặng nhìn An An, trong mắt có sự giằng co, bình tĩnh vào đôi mắt của An An, giống như tim kiếm được một con đường đi mãi không thôi.
“ Tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ buông tay em ra! Có có nghe thấy không?”
An An cũng nhìn Hiên Viên Tư Cửu. Chỉ nhìn hắn, cách lớp quần áo, nàng có thể cảm nhận trái tim hắn đang đập một cách điên cuồng, lòng nàng cũng nổi lên bão táp…
Ánh mắt An An dần dần hiện lên vẻ sợ hãi điên cuồng. Loại sợ hãi này cực kỳ mãnh liệt, vẻ mặt nàng thống khổ giống như bị xé rách, cảm giác giống như là….Quả thực giống như là….giống như là…Mất hết hi vọng.
Sau đó đau nhức truyền đến, chất lỏng nóng rực cuồn cuộn dâng lên trong cổ họng….An An loạng choạng che miệng lại, quỳ rạp xuống mặt đất. Những cảm xúc kia chẳng mấy chốc tuôn trào ra ngoài như nước tràn đê, máu rong ra ngoài khóe miệng, có vẻ không muốn ngừng.
“ An An!”
An An nghe thấy tiếng kêu kinh hoàng của Hiên Viên Tư Cửu, nhưng ánh mắt không tự chủ nổi mà cứ trợn lên, môi run run không ngừng, hắn nói tiếp gì sau đó nàng cũng không nghe thấy.
Cũng đắm chìm trong đau thương, Tô Vĩ Dạ nghe thấy tiếng của Hiên Viên Tư Cửu đầy hoảng