Son Tuý - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Old school Swatch Watches

Son Tuý (xem 4037)

Son Tuý

quấn lấy dây điện thoại, mắt nhắm lại, tiếp tục những lời chán muốn chết mãi mà không dứt của Lâm Hoán Sinh.
Mông mông lung lung, một thanh âm theo ống nghe truyền đến tựa hồ như là rất xa. Qua một hồi lâu, An An cảm thấy có điểm không bình thường, thân thể dần dần lạnh như băng. Một luồng khí lạnh đang thâm nhập vào tận xương của nàng, ở gần như muốn chết lặng rõ ràng như lúc trước.
“Cô làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?” Đó là giọng nói của một người đàn ông, mát lạnh mà thâm trầm.
An An đột nhiên mở mắt ra, ngẩng đầu lên nhìn. Một người đàn ông mặt áo khoác nhung xanh thẫm không biết đang ngồi trên ghế sofa từ bao giờ. Trẻ tuổi mà tuấn mỹ, nhưng ánh mắt kia giống như là đóng băng, con ngươi vô sắc thấu lạnh.
An An chấn động, khuôn mặt hơi nóng lên ngay tức thì.
Lệ Vân đứng phía sau ghế sô pha, ánh mắt vừa nhìn An An rồi vừa nói: “Cửu thiếu tự mình đến đón nhị tiểu thư sao?”
An An nhìn theo ánh mắt của Lệ Vân, lúc này mới phát hiện ra một tay mình vẫn còn đang cầm điện thoại, ống tay áo xô xuống đên tận khuỷu tay như những đám mây chồng chất lên nhau, để lộ cánh tay trắng nõn như ngọc.
Ánh mắt Hiên Viên Tư Cửu quá mức thâm thúy khiến cho tâm lý An An bất ổn phát hoảng. Theo bản năng, nàng muốn đứng dậy rời khỏi chỗ này thật nhanh. Nhưng thân mình vừa động thì lại nghe tiếng Lâm Hoán Sinh “A lô, A lô” trong điện thoại đè lại.
“Em biết rồi! Được, đi Mai Viên cũng tốt lắm!”
Bầu không khí trong phòng yên ắng đến đáng sợ, ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Mà tiếng An An trả lời tựa hồ giống như hòn đá ném vào mặt hồ lặng yên không gợn sóng, khiến cho tất cả mọi người đếu nghe thấy rõ ràng.
An An quẫn bách, xấu hổ, muốn bốc hơi ngay khỏi chỗ này, nhưng không có biện pháp, chỉ có thể nhanh chóng ngắt điện thoại. Muốn đứng lên đi ngay tức khắc thì Hiên Viên Tư Cửu lại mở miệng ngăn cản động tác của nàng.
“Cô tên An An ư?”
“Dạ.”
Toàn thân An An như đóng băng tại một chỗ, đi không được, chỉ có thể cứng nhắc cúi đầu.
“Hình như chưa từng gặp qua cô?”
“Cửu thiếu ngài nhiều năm ở bên ngoài tuất quân, mới trở về Hồ Đô, hai tháng trước Tam tiểu thư lại đo Dương Cổ tránh rét, cho nên mới không biết.” Lệ Vân cười khanh khách, cố ý ngăn cản nói: “Nhị tiểu thư thay trang phục một lát là xong, lập tức sẽ tới ngay!”
“Phải không? Uống trà đi” Đôi mắt sắc lạnh của Hiên Viên Tư Cửu lộ ra một tia trào phúng, khóe miệng nhếch lên cười mà như không cười. Hắn cầm lấy chén trà đưa đến chỗ An An, hành động giống như là chủ nhân nơi này còn hơn cả An An, “Vừa rồi trông cô không thoải mái, không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì…”
An An sửng sốt, ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt của Hiên Viên Tư Cửu. Đôi mắt hắn như có một lớp băng mỏng, lạnh lẽo âm u, nhưng lại mang theo một tia nóng bỏng nhìn chằm chằm vào nàng.
Mắt An An đỏ lên, nhưng vẫn duy trì vẻ trấn định như trước.
Trên bàn trà bằng gỗ lim, mỗi người một chén trà. Khay trà bằng sứ tráng men màu trắng, chén sứ trắng, bên trên có vẽ cánh sen hồng, sắc màu đa dạng. Bên cạnh, không biết từ lúc nào mà lại có cả bình mai. Hoa mai Ngạo Tuyết màu hồng đỏ rực kiều diễm, hương thơm tỏa ra. Nhưng mùi hương như vậy khiến An An cảm thấy choáng váng, từ lòng bàn tay đến cả cơ thể đều lạnh. Ánh mắt không che giấu kia của Hiên Viên Tư Cửu làm cho An An thấy bất an.
An An khẩn trương nhấp môi, theo bản năng muốn lui thân mình ra xa, tránh né một chút. Hai tròng mắt sâu kín trong suốt lại có nước mắt như đang muốn rơi ra ngoài. Nàng không ý thức được bộ dáng này của mình có bao nhiêu điềm đạm đáng yêu, lại giống như mật ngon dụ hoặc, vừa ngọt vừa nhuyễn, làm người ta tan chảy.
“Chờ lâu không? Ngài cũng không cùng người ta nói trước một tiếng, hại em luống cuống tay chân, cho nên lần tới…”
Bỗng nhiên, người chưa đến, nhưng tiếng chuông bạc lanh lảnh theo bước chân đã vang lên.
Cố Hoan Hoan đã thay một bộ sườn xám màu đỏ sậm, phấn son trang điểm, nhưng nhìn An An đang sửng sốt sợ hãi, thần sắc cũng lạnh đi vài phần.
An An thừa cơ đứng dậy, bắt lấy cánh tay Hoan Hoan, sát lại bên tai nàng ta nói: “Nhị tỷ, chúc đi chơi vui vẻ!” Nói xong liền trốn ngay ra khỏi phòng khách này, bỏ qua tầm mắt sáng quắc đang nhìn mình.
An An đứng trong phòng một hồi lâu, Lệ Vân mới dám mon men lại gần, nhìn sắc mặt của nàng rồi mới lắp bắp mở miệng: “Em không biết Tam tiểu thư người ở chỗ nào, cho nên mới dẫn Cửu thiếu vào đó, lúc rời đi thì đã muộn…”
“Quên đi, em đi xuống đi!”
Lệ Vân đi ra ngoài. Rét lạnh lại vô tình vô tích quất đến, đông lạnh cả tâm cốt.
An An đứng trước cửa sổ, những ngón tay thon dài trắng nõn gắt gao nắm chặt lấy khung cửa, tựa hồ đứng thẳng cũng không xong, loạng choạng.
Rất lạnh, thực sự rất lạnh….
Chương 2: Tịch Mịch Khai Vô Chủ
Mai viên cho đến tận bây giờ vẫn là hoa viên lớn nhất tại Hồ Đô. Dù là Xuân, Hạ, Thu, Đông thì nơi đây vẫn luôn luôn rực rỡ sắc màu. Lương đình tao nhã, lại có thêm tiểu lâu được xây bằng đá hoa càng thêm phần thanh tịnh. Đến tận bây giờ vẫn khiến cho những vị quan lớn, giai nhân nhà giàu mơ mơ mộng mộng, còn đối với người nghèo khó thì nơi đây vĩnh viễn là hy vọng xa vời, cả đời không bước tới được.
Mà Mai Viên nổi tiếng nhất là khi hoa mai vào đông.
Sân vườn được bày bố một cách hợp lý, cành lá vươn dài khai tán trải rộng nhưng tuyệt nhiên không có có nét rậm rạp. Những đóa hoa lung lay trong gió, nhẹ nhàng chọc người trìu mến, nhưng cũng rất kiên cường khiến người ta phải kinh ngạc. Muôn hình muôn vẻ, dù nhìn thế nào cũng thật hoa mắt.
An An theo chân một lão nhân, bước đi chậm rãi trên con đường nhỏ. Tiểu lâu nằm dưới một cây cổ thụ nghiêng nghiêng, mái gỗ màu son hơi nhạt đi theo thời gian, bên trên là những đóa hoa nở rộ. Sắc và hương của những bông hoa nhẹ nhàng khuếch tán, cẩn thận ôm lấy thân cây một cách tao nhã tự nhiên khiến người ta nhìn vào mà ngây ngốc.
“Tam cô nương, sao không đi tiếp nữa vậy? Thiếu gia nhà chúng tôi đang chờ.” Lão bộc dẫn đường lo lắng hỏi.
“Thúc giục cái gì, tiểu thư nhà tôi đi mệt nên nghỉ một lát cũng không được hay sao?” Yên Hồng ở phía sau, chống chiếc ô trù quyên vòng trúc màu hồng như mặt trời, không khách khí đáp lại.
“Được ạ… Được ạ….Nhưng mà…..” Gương mặt ông lão đáng thương, khúm núm mà khẩn cầu đi tiếp.
“Không sao đâu! Tôi chỉ là nhìn hoa mai này nở thật đẹp!” Nàng vô thức bước đến dưới tàng cây mai. Cây mai rất thấp, cô cầm chiếc ô trù quyên xòe ra mà đã cao ngang bằng nó.
Trên tiểu lâu, Hiên Viên Tư Cửu một thân quân phục nghiêm trang đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi thưởng thức chiếc bật lửa bằng bạc trong tay. Trên gương mặt tuấn mỹ không có biểu cảm gì, ánh mắt lạnh lùng không nhìn ra một tia nỗi lòng. Ánh sáng chiếu vào hắn như bị cắt ra tạo nên một vùng không gian độc đáo, sức dãn khác thường khếch tán ra xung quanh, tạo ra một loại cảm giác xa cách khiến mọi người khó có thể tiếp cận.
“Làm sao vậy? Thiên hạ đều đã là của ngài, còn có gì không vui sao?”
Tiếng nói mềm mại vang lên bên tai, mang theo mùi hương tao nhã, không quá nồng nàn cũng không quá phảng phất, không một chút khuyết điểm khiến hắn vốn cực kỳ chú ý đến mùi vị cũng không tìm r

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Nàng dâu khổ với bố chồng cay nghiệt

Bong bóng mùa hè

Truyện Bước Qua Yêu Thương Full

Tiết lộ 5 cung hoàng đạo may mắn nhất trong tuần này

Xem tử vi ngày 03/04/2017 Thứ Hai của 12 cung hoàng đạo