Son Tuý - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Son Tuý (xem 4035)

Son Tuý

khiến cho chén trà trong tay nàng rơi xuống phía dưới.
“Ôi, á!” Một tiếng hét, may mà ở dưới lót một tấm thảm, chén không vỡ. Chỉ là bị đổ một chén trà nóng.
Hà Phong Hiều liền hỏi ngay: “Có sao không?”
An An khom người, thong dong nhặt chén trà lên, cười nói: “Không có gì….”
Hà Phong Hiểu nhìn nàng hồi lâu, trên mặt cười nhẹ, nhưng ý cười kia lại có phần buồn buồn: “Được rồi! Em không nói, anh sẽ không hỏi.”
Một lát sau, tiếng còi hơi nước kéo dài vang lên, báo hiệu xe lửa đã tiến vào ga Hồ Đô. Từ cửa kính xe nhìn ra, những con phố sạch đẹp kiến trúc đông tây kết hợp, hồ nước đóng băng, một vài nhà thờ nhiều màu theo kiểu Berlin… Toàn bộ cảnh vật Hồ Đô đều bị bao phủ bởi một màu tuyết trắng xóa.
Xuống xe, nhưng không giống như bình thường, không hề có tiếng náo nhiệt, ầm ĩ như những nhà ga bình thường. Tất cả mọi người đều bị dồn ra cùng một nơi, không thể di chuyển.
Một tốp binh lính được trang bị súng đạn đầy đủ bao vây cả nhà ga. Súng ống đen ngòm làm cho ánh sáng đèn điện bên trong đột nhiên ảm đạm, ngay cả không khí bên trong cũng lạnh lẽo đi nhiều.
Mọi người đều lo lắng, đề phòng, khẩn trương.
“Làm sao vậy?” Đợi hồi lâu, nhịn không được An An lên tiếng hỏi. Nàng khoác bên ngoài một chiếc áo nỉ dài đến bắp chân, còn lại để lộ một mảnh vạt áo sườn xám bằng gấm, tương ứng dưới chân là một đôi giày da cao gót màu đen. Trang phục như vậy đẹp thì có đẹp thật, nhưng cũng không thể tránh được gió rét.
An An cắn bờ môi đã trắng bệch, hận không thể ngay lập tức co cả chân lên mà ngồi.
“Hình như đang bắt người?”
Một toán binh lính kéo lên chiếc xe lửa sắp khởi hành, một hồi tiếng động lớn ồn ào kéo dài, sau đó mới nhìn thấy đám lính kéo một người đàn ông từ trên xe lửa xuống dưới, áp giải đến trước một chiếc xe ô tô. Cửa xe được binh lính mở ra, một người đàn ông mặc quân phục chậm rãi bước xuống xe. Từ xa không nhìn rõ mặt, chỉ giống như một bóng ma hiện ra trong đêm, mơ mơ hồ hồ, nhưng có thể cảm giác được sát khí tỏa ra từ người đó.
Lạnh, cảm giác rất lạnh, cho dù đứng cách xa cũng có thể cảm giác được nhiệt độ đủ để đóng băng một khối hỏa diễm. Rét lạnh xuyên thấu da thịt, giống như lưỡi dao đâm đến tận xương tủy. Không có chỗ trốn, Cố An An chỉ có thể đứng im như tượng nhìn.
“Hiên Viên Tư Cửu!” Hà Phong Hiểu thì thầm bên tai nàng, nói cho nàng nghe về thân phận của nam tử kia. Nhưng Cố An An giống như cái gì cũng không nghe rõ, lại giống như cái gì cũng nghe rõ.
Tựa hồ cảm giác được điều gì, tầm mắt Hiên Viên Tư Cửu quét về phía Hà Phong Hiểu và An An.
Chỉ là thoáng qua, nhưng lãnh ý khiến nàng sợ hãi cực độ, giống như trăm ngàn con kiến đang cắn lên thân thể. Nhưng, tầm mắt nàng lại không thể nào di động được.
Nàng thấy rất lạnh, lạnh đến toàn thân đều run lên, thẳng cho đến khi Hiên Viên Tư Cửu dời tầm mắt đi. Lãnh ý như vậy khiến người ta run run, hồn vía như bay đi mất một nửa.
Tiếng gió, tựa hồ gươm giáo xa xưa, trong không gian không ngừng hỗn chiến.
Xa xa, có thể thấy Hiên Viên Tư Cửu đang nói với người đàn ông bị bắt kia điều gì đó, mà tên kia thì run run trả lời lại.
Cố An An đứng ở nơi đó, hô hấp như ngừng lại chờ đợi. Nàng dự cảm sắp có chuyện gì đó không tốt xảy ra. Một chuyện cực kì đáng sợ.
“An An, đừng nhìn!”
Tiếng Hà Phong Hiểu ở phía sau nàng vang lên, sáp lại gần, sau đó nhanh như cắt, bàn tay lạnh của hắn che phủ đôi mắt nàng.
Nhìn không thấy, lại càng nghe rõ tiếng tim đập nhanh hơn, mỏng manh mà thong thả, sợ hãi giống như nước hồ tràn ra trong cơn lũ lụt, ào ào cuốn trôi mọi thứ, xông phá mọi ngõ ngách trong cơ thể nàng. Lặng lẽ chờ, sau đó, nghe được một tiếng súng vang.
Hà Phong Hiểu buông nàng ra. Trên nền tuyết trắng có thêm một thi thể còn đang đổ máu.
“Đó là em trai cùng cha khác mẹ của hắn, cốt nhục tương tàn, xem ra Hồ Đô này lại không được yên ổn.”
Lệnh cấm được bãi bỏ sau khi kẻ kia chết, đám người bị kinh hãi vô thanh vô thức nối đuôi nhau mà ra, An An đi theo phía sau Hà Phong Hiểu. Khoảnh khắc sắp đi qua cánh cổng lan can sơn đỏ, đột nhiên, nàng dường như nhớ ra được điều gì đó, quay người hướng về phía Hiên Viên Tư Cửu nhìn lại. Mà trong nháy mắt này, suy nghĩ của hai người tựa như liên thông với nhau, Hiên Viên Tư Cửu cũng quay lại nhìn về phía nàng.
Trong lòng An An chấn động, bị hàn ý lạnh thấu xương đánh úp lại. Đột nhiên nàng cảm thấy như đất trời đảo lộn, mọi thứ trở nên mơ hồ đảo điên.
Ánh mắt hai người lần lượt thay đổi, sau đó thì phân tán.
Biệt thự Nam Sơn nằm trong một hoa viên hình chữ nhật đã bị tuyết bao phủ hoàn toàn chỉ sau một đêm. Những cây xanh hằng ngày được cắt tỉa gọn gàng cũng phủ một lớp tuyết, trông như chúng đang được đội chiếc mũ trắng bông. Nhóm người hầu dưới sự chỉ huy của quản gia, ai ai cũng khoác lên mình chiếc áo bông dày cộm làm việc, trên áo phủ tuyết.
Trong đại sảnh,có một bức bình phong, mặt trước vẽ cảnh Đường Đại Vũ trị thủy. Mặt sau thì ngược lại, trang trí theo kiểu Âu Tây, thảm len Ba Tư trắng tuyết, sô-pha da sang trọng, một bình hoa mẫu đơn đặt trên bàn gỗ lim, cạnh cửa sổ là một cây đàn dương cầm màu đen.
Cố An An thức dậy từ sớm, khoác một chiếc áo màu phấn trắng, trên tay áo có thêu những nụ hoa sơn trà, bên trong thì mặc một chiếc váy dài. Nàng đứng trước cửa sổ, nhìn ra hoa viên đầy tuyết.
An An luôn luôn chán ghét mùa đông, cho dù ở trong phòng lo lắng, buồn vui, hay nhu thuận cũng không nhịn được cảm giác chán ghét này dâng lên. Nàng nhớ rõ, đã rất lâu, lâu thật là lâu, cũng là một mùa đông giống như thế này, tuyết bay đầy trời, toàn bộ mặt đất đếu bị phủ bởi một tầng tuyết trắng kéo dài tận đến chân trời. Mẹ nói với nàng: “Con gái nhỏ! Đây là số mạng của con. Mẹ thực xin lỗi!” Tiếng khóc nức nở thảm thiết của mẹ, vẫn còn ám ảnh dù nàng đã bỏ đi xa rồi.
Trong lòng đau đớn nhưng lệ không rơi, từ nhỏ nàng đã bị dạy dỗ rằng nước mắt đáng giá ngàn vàng. Cho nên, không biết từ lúc nào, nàng đã không còn rơi lệ dù vì chính bản thân mình đi nữa.
Nhưng không rơi lệ không phải là sẽ không bi thương, mấy năm như vậy, thản nhiên như không, đau thương vẫn thấm sâu vào trong xương tủy. Bao nhiên ngày cũng giống như hôm nay, nàng đứng một mình nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, nhịn không được mà đau lòng, vì chính bản thân mình mà đau lòng.
“An An, làm sao vậy? Nghĩ đi đâu mà như người mất hồn vậy?”
Tiếng cười nói lên chủ nhân của nó đang có tâm trạng tốt, An An quay đầu lại. Cố Hoan Hoan một thân sườn xám màu đỏ thêu hoa mai, thần thái sáng lạn đang đứng trước cây đàn dương cầm. Đôi mắt yêu kiều, cánh môi quyến rũ, toàn thân như đang tỏa ra ánh sáng kiểu diễm.
Trong lòng hơi xôn xao, An An nhìn về phía trước, cánh môi anh đào cố gắng nở nụ cười, làm lộ ra hai lúm đồng tiền.
“Không có gì! Ngược lại là nhị tỷ đang vui mới đúng! Mới sáng sớm mà tâm tình đã tốt như vậy, có chuyện gì vui sao?”
Nha đầu Lệ Vân và Yên Hồng cũng đi đến. Rốt cuộc thì tuổi trẻ thích náo nhiệt, đem chiếc khay sơn mài đặt lên trên bàn, nở một nụ cười.
“Tam cô nương ra ngoài cho nên không biết rồi!”
Yên Hồng vuốt vuốt bím tóc đuôi sam của mình, tựa vào chiếc ghế sô pha màu da mận. Đôi mắt cô gái tràn ngập tinh thần phấn chấn

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Em đã không vượt qua được trò thử tai quái của người yêu, vì thế em mất anh mãi mãi

Đổ vỡ

Vợ vượt giới hạn với rất nhiều người có quyền, chức

Kính Vạn Hoa: Hoạ Mi Một Mình – Nguyễn Nhật Ánh

Cô gái ấy là vợ của Tổng giám đốc tôi!