Son Tuý - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Polaroid

Son Tuý (xem 4036)

Son Tuý

, hoạt bát, dung nhan kiều mị nhưng lại không giấu được nét trẻ con. Có lẽ sau hai năm nữa, cô gái này sẽ càng thêm xinh đẹp động lòng người. Giờ phút này, trong đáy mắt của cô gái lại ẩn chứa sự ghen tỵ, chơi đùa với ngón tay, làm bộ lơ đãng, dùng khẩu khí trêu đùa để nói: “Nhị cô nương đang qua lại với Cửu thiếu đã được tháng nay rồi!”
“Cửu thiếu?”
“Chính là vị Cửu thiếu giết cha hại anh kia đó! Hiện tại người đó đang nắm giữ thiên hạ, hô phong hoán vũ!”
Bàn tay Lệ Vân mềm mại như không xương lướt trên chiếc dương cầm. Mười ngón tay nhẹ nhàng, móng tay sơn màu đỏ, nước da ngăm ngăm nhìn rất tinh tế, có vẻ xinh đẹp vô song.
Ngoài cửa sổ, ánh tuyết như phát quang chiếu lên người An An, nhưng cũng có hơi lạnh thấu xương
“Nhưng nghe nói hắn bình thường rất là….”
“Em cũng nghe nói sao?” Hoan Hoan nghiêng mặt, mắt phượng nhìn An An liếc một cái, khuôn mặt được trang điểm tinh tế vì thế cũng mất đi một phần sáng lạn.
“Đúng vậy! Cho dù là loại đàn ông nào, chỉ cần rơi vào tay nhị cô nương chúng ta thì đều điên đảo lên thôi!” Lệ Vân ôm lấy vòng eo của Hoan Hoan, lại bị Hoan Hoan đánh cho một cái, nhưng ý cười thì lại không ngừng rơi trên khóe môi.
An An thấy Hoan Hoan cười quyến rũ như hoa xuân, trên mặt lại nở ra sự thẹn thùng hiếm có. Vừa nhìn đã biết, Hoan Hoan yêu người đàn ông kia.
An An biết, giờ này phút này, trong lòng Hoan Hoan nhất định là hạnh phúc, khoái hoạt. Chính mình cũng không thể, cũng không đành lòng phá vỡ khoái hoạt mà Hoan Hoan khó khăn lắm mới có được.
Vì thế, áp chế sự bất ổn trong lòng, An An vẫn miễng cưỡng như cũ, trêu ghẹo nói: “Cũng phải! Nhân phẩm và nhan sắc của chị dù thế nào cũng là nổi bật nhất so với tất cả mọi người, vị Cửu thiếu kia tất nhiên cũng không thoát khỏi!”
Cố Hoan Hoan nghe vậy, xoay người ngồi lên ghế sô pha. Tuy là ngồi, nhưng sống lưng thẳng tắp, hai tay khoanh trước ngực, tay trái chống cằm, nàng lạnh lùng cười.
Cố Hoan Hoan cùng An An uyển chuyển, cảm xúc giống nhau như sơn thủy Giang Nam, nhưng vẻ đẹp lại bất đồng. Vẻ đẹp của Hoan Hoan mang theo một sự cao quý lắng đọng lại, khuôn mặt trái xoan, đường cong đưa đẩy, làn da trắng nõn tinh khiết, trán cao, cằm thon dài, đôi môi mỏng manh cao ngạo, ánh mắt luôn luôn phong tình vạn chủng nhưng lại phủ một tầng sương u buồn. Nhưng lúc Hoan Hoan muốn mở miệng, con ngươi đen sẫm cùng ánh mắt như đang cháy lên một ngọn lửa.
“Em cũng học theo mấy đứa nha đầu này mà vọng tưởng hay sao? Chúng có xuất thân như thế nào? Dễ nghe một chút thì là gái hồng lâu, không dễ nghe thì chính là kỹ nữ cao cấp thôi, làm sao dám hy vọng xa vời! Người ta đối với chúng ta mà nói cũng chỉ là chơi đùa thôi!”
An An cúi đầu, tay nắm thành quyền. Móng tay cắm sâu vào da, mặt có chút tái nhợt, thân thể khẽ run, giống lá khô sắp bị gió thổi.
Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua những đám mây dày, giống như ngày hè đứng dưới những tán cây nhìn ánh nắng chiếu qua thành bóng in trên mặt đất, có cảm giác mặt trời đang chiếu từng tia nắng xuống nhân gian. Tiếng gió bắc ào ào như tiếng khóc than vang bên tai mọi người. Buồn phiền, bất đắc dĩ, không cam lòng tựa như đám sương mù lẳng lặng phiêu đãng trong không gian phòng.
Các nàng yên lặng, thần sắc khác nhau, trong lòng khó nén được phiền muộn.
“Sáng sớm tụ tập ở đây làm gì? Hoan Hoan, con còn không mau trang điểm, xe của Cửu thiếu sắp đến đón rồi! An An cũng vậy! Tươi sáng lên một chút, Lâm tiên sinh đang chờ, còn không mau đi chuẩn bị!”
Giọng nói từ xa xa sang sảng truyền đến, Lệ Vân và Yên Hồng sợ đến mức lập tức đứng thẳng người.
Cố Tích Niên tao nhã đi đến, có vẻ như mới từ bên ngoài trở về, toàn thân ăn mặc gọn gàng, tóc đen búi lớn ở phía sau đầu. Mặc dù đã qua tuổi bốn mươi, nhưng da bà vẫn mịn màng, chiếc cằm thon dài. Lúc này, bà mặc một bộ sườn xám màu xanh đen, áo khoác lông cửu trắng như tuyết ở bên ngoài, ánh mắt có phần tức giận nheo lại, vẫn có vẻ xinh đẹp, bước đi vội vàng mang theo chút sát khí đằng đằng.
Nghe nói, lúc còn trẻ, Cố Tích Niên là cô gái hồng lâu nổi tiếng nhất Hồ Đô, cho nên hương vị phong trần đến nay vẫn không hề tiêu tan, coi bộ đã thấm nhuần vào trong xương tủy.
“Thúc giục cái gì? Trễ một chút cũng đâu có sao, lát nữa mẹ cũng không được thiếu mặt đâu nhé! Hôm qua đánh bài lại thua rồi sao? Bây giờ bắt chúng con bù vào sao?”
Cố Hoan Hoan tỏ vẻ không sợ gì, đôi mắt đen thẫn thờ nhìn về Cố Tích Niên ở đắng trước, giống như mắt mèo thăm dò tràn đầy vẻ khinh bỉ, xoay người thướt tha rời đi.
Cố Tích Niên nghẹn một hơi trong ngực, cả người run lên một trận nhỏ, lòng tràn đầy lửa giận nhưng không có cách nào phát tác, chỉ có thể chuyển hướng sang Yên Hồng và Lệ Vân, mày liễu đổ dựng lên, trách mắng: “Các ngươi định đứng ở đây làm gì? Còn không mau đi hỗ trợ!”
Yên Hồng và Lệ Vân nhìn nhau, thưa dạ rồi lui xuống.
Sau đó Cố Tích Niên mới quay sang nhìn An An, áp chế tức giận, có gắng nở nụ cười cực tươi: “An An, con còn không mau đi chuẩn bị? Đừng để Lâm Hoán Sinh Lâm thiếu gia đợi lâu trong Mai Viên!!”
Nắng ban mai dần dần sáng ngời, khuôn mặt An An trơn bóng như phủ một tầng ánh sáng mong manh, tựa như viên dạ minh châu. Không giống như Cố Hoan Hoan phất tay áo rời đi, An An chỉ yên lặng cúi đầu nói: “Mẹ, bây giờ vẫn còn sớm, sẽ kịp!” Dứt lời, xoay người lại nhìn về phía cửa sổ, để mặc Cố Tích Niên cô độc đứng đó.
Ngoài cửa sổ, từng khỏa băng tuyết trắng bạc nối tiếp nhau kéo dài đến tận chân trời. Băng tuyết ở đấy giống như không nhìn thấy ánh nắng mặt trời.
An An ăn điểm tâm xong thì có điện thoại của Lâm Hoán Sinh gọi đến, nói có chút việc trì hoãn, cho nên trễ mới đến gặp nàng được. Vốn chẳng có chuyện gì nhưng hắn ta lại nói liên miên không chịu treo điện thoại, An An chỉ có thể tựa lên ghế số pha, kiên nhẫn lắng nghe.
Trời rất lạnh, trong phòng đốt lò sưởi, ánh lửa bập bùng cũng không thể xua hết khí lạnh. Hơi lạnh cứ kéo dài mãi, từng đợt như rót vào trong cơ thể người.
Nói chuyện qua điện thoại cho nên Lâm Hoán Sinh không biết được tinh thần An An không tập trung, hắn vẫn hưng phấn nói như trước, nói đến khi hết chuyện để nói thì thôi.
Hắn nói, hai người bọn họ nên đi đến ra quán uống thứ gì đó, ở cửa phía đông thành có một quán cà phê mới mở, nghe nói hương vị rất thuần chất. Sau đó bọn họ sẽ đi rạp chiếu phim, có một bộ phim nói về lừa đảo đang ăn khách. Nhưng ngay sau đó hắn lại nói không nên, vẫn là đi Mai Viên tốt hơn cả. Bên kia hoa mai đang nở, nhưng lập tức lại nghĩ đến An An sợ lạnh nên hắn hỏi nàng có hứng thú muốn đi không. Nói một hồi rồi lại quay về điểm ban đầu.
An An ngồi trên ghế sô pha, tay cầm điện thoại, thân thể lạnh như băng, cảm giác trong lòng cũng đã sớm loạn, không còn kiên nhẫn lắng nghe. Nhưng Lâm Hoán Sinh là công tử của nghị viên, Lâm gia nhiều thế hệ đều là chính khách. Tuy rằng hiện này người cầm quyền thay đổi, nhưng gia tộc họ vẫn có nền tảng vững chắc, nên không thể không cho Lâm Hoán Sinh chút thể diện, nàng chỉ có thể nhẫn nại đáp lời.
Cách ống nghe, tiếng chuông cửa chợt vang lên, sau đó có chút động tĩnh, An An cũng chẳng thèm để ý. Cố gia mỗi ngày đều có người đến người đi. Một tay nàng

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Cậu Ơi Làm Gà Bông Của Tớ Nhé Full

Anh tốt đến mức đưa cả bạn thân em đi phá thai hả chồng

Ám ảnh lo sợ khi gặp lại tình một đêm

“Được thôi, cho tôi 200 ngàn tôi sang phòng ô sin giải quyết”

Chết cười chuyện vợ bị chồng cho ‘ăn quả lừa’ suốt 1 năm