Son Tuý - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Son Tuý (xem 4107)

Son Tuý

của nàng nhợt nhạt đi.
An An bị ánh mắt kia nhìn có chút chột dạ, rũ mắt xuống.
Ánh mặt trời đang cố nhích ra khỏi tầng mây rất nặng nhưng hình như nó vẫn còn chưa có sức lực. Những tia sáng mỏng mai lấm tấm xuyên qua màn mây cũng đủ chiếu sáng ngọc lục bảo, nàng liếc mắt nhìn một cái lại như hòn đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng.
Hiên Viên Tư Cửu im lặng trong một lát, suy nghĩ thay đổi, nói: “ Là có người tặng em sao?”
An An không ngờ hắn lại có thể đoán ra, nhất thời mở to mắt. Hiên Viên Tư Cửu ngồi chỗ kia khẽ cau mày nhìn nàng, thân hình chuyển dịch về phía trước một chút. Mườn ngón tay còn nóng vuốt ve sườn mặt của An An, hắn lộ ra bộ dạng vô cùng nghiêm túc. Mặc dù hắn vô sắc giận dữ nhưng nàng lại cảm thấy từng luồng khí lạnh đang chạy trong người mình.
An An sau một lúc lâu không nói gì mới mỉm cười. Nụ cười kia đương nhiên cũng không tươi tắn lắm.
“ Ừm….có người mang tới…”
Hiên Viên Tư Cửu cũng nở nụ cười tự đáy lòng, nói: “Khẳng định là có kẻ nào làm sai, chạy đến nhờ em cầu xin giúp!?”
Nói đến đây, hắn cũng không còn gì muốn nói thêm nữa, bởi vậy hai người đều im lặng. Sau một lúc lâu sau, An An mới cười cười rất xin lỗi, lại nói: “ Là ngũ phu nhân của Lý Nặc Thịnh sư trưởng đưa tới, buông cái này xuống sau đó nói thế nào cũng không chịu cầm về!”
“ Em thích thì cứ giữ.”Hiên Viên Tư Cửu cầm lấy chiếc khuyên tai kia, tinh tế đánh giá một hồi rồi rất hào khí nói.
“ Em làm thế liệu có tình là nhận hối lộ không?”
“ Anh nói không phải thì đương nhiên là không phải.”
Đầu ngón tay Hiên Viên Tư Cửu linh hoạt đến bên tai An An, hắn thấp giọng lẩm bẩm. Chiếc khuyên tai chậm rãi được đeo lên tai của nàng, ngọc xanh giữa nền ngọc trắng tựa như lộc non nhú lên giữa mảnh tuyết trắng, nổi bật mà nhu hòa.
“ Rất đẹp…”
Hắn ở rất gần An An, ngay cả hơi thở lẫn tiếng tóc ma sát vào nhau cũng đều nghe thấy rõ ràng. Đó là loại âm thanh như thế nào nhỉ? Rất nhẹ, rất nhẹ, thoáng qua khiến An An không tiếp nhận được.
Trong lòng đã có sẵn hoảng loạn, một cảm giác không tài nào nói lên lời, lời nói không cần nghĩ ngợi liền được nàng thốt ra: “ Trang sức có đẹp như thế nào thì cũng giống mấy bông hoa thôi!”
“ Sao lại nói như vậy?”
“ Hoa có kỳ, trang sức đẹp đẽ ở trên người cũng có kỳ hạn, chỉ có lúc tuổi trẻ mới thường được đeo, hồng nhan dịch lão (1)….Người nếu già đi thì độ sáng bóng của nó cũng giảm đi thôi.”
“ Yên tâm, em vĩnh viễn sẽ không bao giờ già, ít nhất trong lòng anh thì sẽ không bao giờ như vậy!” Nói xong, hắn liền cười cười An An.
Tình cảm ngọt ngào như vậy thực khó lắm mới phát ra từ miệng Hiên Viên Tư Cửu, An An giật mình mở tròn hai mắt.
Môi nàng giật giật, nàng muốn nói bản thân mới không sợ bị ghét bỏ, nhưng tâm tư vòng vo một hồi đã ổn định trở lại khiến nàng nuốt câu đó vào bụng, cười lại với hắn.
Cúi đầu mang theo ngượng ngùng, nhưng ánh mắt thì vẫn lạnh.
An An biết, vừa rồi hắn có hành vi như thế là do ác mộng, mà ác mộng này chắc chắn là việc chính hắn đã trải qua….Bởi vì mắt hắn hoảng hốt nhìn xuyên qua nàng, nghĩ nàng là một người khác. Mà nàng sở dĩ có thể ở trong sự ngạc nhiên của mọi người nhận được sủng ái vạn phần có lẽ cũng vì người kia…
Nghĩ ngợi, trên người nàng lại có chút gì đó không thoải mái, tay nắm lấy chiếc chăn. Chiếc chăn kia kiểu dáng Âu Tây, sờ thực mềm như nhung, mặt trên còn in vài đụn hoa nhỏ, màu sắc rực rỡ khiến người ta nhìn vào mà thấy hoa cả mắt.
Lúc môi của Hiên Viên Tư Cửu rơi xuống phủ lên môi của mình thì An An mới sực tỉnh, chỉ cảm thấy môi của hắn rất lạnh, có vị bạc hà lành lạnh.
Hiên Viên Tư Cửu hôn càng lúc càng sâu, bàn tay nhanh chóng giữ chặt lấy nàng. Nhanh đến mức khiến An An không thở nổi. Nàng nhìn không thấy biểu tình trên mặt hắn, nhưng có thể cảm giác được hơi thở dồn dập của hắn, có thể nghe được tiếng tim hắn đang đập cuồng loạn.
An An nghĩ chính mình vốn không có cảm giác với hắn, nhưng giờ đây nàng chỉ cảm thấy ấm áp. Ấm áp đó là từ nhiệt độ cơ thể của Hiên Viên Tư Cửu truyền sang, giống như một ngọn lửa bình thường.
Né ra đi! Hãy tránh xa người đàn ông này! Trước khi ngọn lửa kia lan truyền sang mi, hãy mau thoát ra!~ Trong lòng An An có tiếng nói vang lên như thế. Nhưng mà, nàng không thể di động.
Hiên Viên Tư Cửu này ôm này chặt như thế, nàng hoàn toàn không giãy thoát được.
Tiếng tí tách đột nhiên vang lên, giống như thủy triều hùng dũng bao vây lấy cả căn phòng.
Đông đi xuân đến, Lý Nặc Thịnh sau một cuộc điều tra tham ô rốt cuộc vẫn bình yên vô sự, không bao lâu sau dược phục chức như ban đầu, Tịch Hồng Ngọc vui sướng hoan hỉ vô cùng, dần dần cũng đến làm khách ở Tây viên nhiều hơn. Mà An An thì giống như nữ chủ nhân chân chính, cho bố trí lại. Hoa cúc đặt bên ghế dựa, tranh sơn dầu treo tường, kể cả thảm trải nhà phải trải như thế nào nàng cũng một tay chỉ huy để người hầu làm theo. Nàng cười tiếp đãi từng vị khách đến chơi, dùng nhiều cách khác nhau để nói chuyện với mỗi người, điều tiết cảm xúc, đón hùa theo ý người khác. Nàng còn muốn thường xuyên tổ chức tiệc đón khách mới, liên hoan, dạ hội khiêu vũ….. Chẳng bao lâu, Tây viên đã trở thành nơi náo nhiệt nhất của Hồ Đô.
Cả một vườn đầy hoa mai giờ đây chỉ còn phân nửa gốc mai thay vào đó trồng oải hương trên mặt cỏ xanh biếc, mặt trên đình viện thẳng dài hướng ra phía hoa viên, hoa viên lại thông với tòa nhà sau hồ nước. Vừa mở cửa cổ là có thể nhìn thấy thảm cỏ xanh biếc cùng với màu tím ngọt ngào mang hơi thở nước Pháp, điểm sắc vài bông hoa hồng cùng đón xuân.
An An khoác tay Hiên Viên Tư Cửu tươi cười đón tiếp từng vị khác, bộ dạng tự tin giống như chủ nhân chân chính.
Dần dần tất cả mọi người đều biết Tam tiểu thư Cố gia ở bên cạnh Hiên Viên Tư Cửu là một cô gái xinh đẹp, có giáo dục. hiểu biết lý lẽ. Ai ai cũng chạy đến trước mặt nàng tranh thủ làm quen, khen lấy khen để, vẻ mặt vô cùng hâm mộ nhưng đến khi quay mặt đi đến một chỗ khác, bọn họ đều thở dài khinh bỉ xuất thân hèn mọn của nàng.
An An không phải không biết nhưng trước mặt những người đó vẫn tươi cười hớn hở.
Nhưng có đôi khi, nhìn biệt thự đầy khách nhân, nàng lại cảm thấy trong lòng trống trơn, giống như vực sâu không đáy, cho dù làm như thế nào cũng vẫn cảm thấy trong lòng có điểm không thoải mái.
oOo
Một ngày kia, An An ra khỏi Tây viên. Đến trước cửa bách hóa, nàng đuổi lái xe về trước, sau đó gọi một chiếc xe kéo, đi đến Tễ An đường ở cách đó một dãy phố.
Đó là một tứ hợp viện được thiết kế khéo léo, kiến trúc hài hòa. Trong viên, nơi hành lang gấp khúc còn có chỗ nuôi một con vẹt xanh biếc. Vừa thấy An An tiến vào, nó liền vỗ cánh phành phạch, hót lên một câu: “An An! An An!”
Đại thẩm đang ở trong bếp nấu thuốc nghe thấy liền đi ra, cúi đầu làm động tác tay với An An
An An cũng không thèm để ý, ngày đó cũng bởi vì sợ lộ tin tức nên đã mướn một người bị câm đến đây làm việc. Nàng xốc rèm cửa quen thuộc đi vào, bên trong phòng có một cỗ sương mù mông lung tản ra, mỗi đồ vật đều tao nhã tinh xảo ẩn hiện giữa lớp sương mù.
Ở giữa là một nhuyễn tháp bằng gỗ lim, hai bên là hai chiếc ghế bành cũng bằng

lim. Trên giưởng chăn đệm trắng bống bềnh như mây lại có một bộ đèn

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Con gái còn trẻ còn lắm ước mơ

Không Phải Là Cổ Tích

Chuyện Bựa Thời Đi Học Full

Xin lỗi em chỉ là con đĩ

“Con xin mẹ đừng miệt thị vợ con nữa, cô ấy là người đã nuôi cả gia đình mình đấy!”