Sắc Cầu Vồng Thứ Tám - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Sắc Cầu Vồng Thứ Tám (xem 3216)

Sắc Cầu Vồng Thứ Tám

an trôi như tên bắn, loáng một cái đã ngần ấy năm đi qua. Nó quá ngắn để thực hiện những ước mơ và kì vọng. Và cũng chưa đủ dài để làm những mất mát và đau thương nguôi ngoai. Thời gian chỉ phủ lên vết thương một lớp bụi mờ, nếu vô tình chạm vào lớp bụi ấy sẽ bị phủi trôi đi và đau đớn ngày xưa vẫn nằm lại đó chưa bao giờ phai nhạt. Cánh đồng lau thủy chung cùng năm tháng vẫn là một màu trắng tinh khôi và yên ả. Điểm nhấn là ngôi nhà nhỏ đã bị thời gian và nắng mưa nhuộm màu, gần đó là tán cây bạch đàn xanh ngắt. Cơn gió đầu mùa mang hơi nóng nhấn chìm cả cánh đồng. Hoàng hôn một màu tím đẫm. Hai cây bạch đàn già cằn cỗi vươn tán lá rộng cả một khoảng cánh đồng và che chở cho cây bạch đàn nhỏ bên cạnh. Từ bảy năm trước, nơi đây đã có thêm một cây xanh và bây giờ nó sinh sôi nảy nở trở nên xanh tốt bạt ngàn. Có thêm một người nữa đã về với cõi vĩnh hằng. Ba đóa hoa hồng bạch được đặt dưới thân của mỗi cây bạch đàn. Chàng trai có mái tóc nâu trầm lặng lẽ quỳ xuống tấm thảm được dệt bằng cỏ lau mềm, bên cạnh anh là hai cô gái xinh đẹp. -Bác Hai, thứ lỗi vì ngày giỗ của bác con không về kịp. Ba mẹ con đều đã ăn năn hối hận với những gì họ gây ra, bây giờ họ đang chịu giày vò bởi những bệnh tật tuổi già. Bác Hai và cô Doanh nếu có linh thiêng hãy chứng cho lòng thành tâm của con và tha thứ cho lỗi lầm của đấng sinh thành. Hưng cúi đầu lạy tạ. Hai cô gái bên cạnh anh cũng đồng loạt cúi người theo. Ở tuổi hai lăm, bằng chính sức lực của mình, Hưng đã khôi phục lại sản nghiệp của nhà họ Lê. Trước đó nhờ sự giúp đỡ không ít của gia đình họ Đường Vũ mà anh đã hoàn thành được di nguyện của bà nội. Điều duy nhất khiến một doanh nhân trẻ tuổi như Hưng dằn vặt chính là cái chết bi thương của người nằm dưới cây bạch đàn nhỏ bên cạnh. Trân chạm nhẹ tay lên thân cây bạch đàn trước mặt cô, những ngón tay thon dài run run sờ vào chữ N được khắc y hệt như trên hai thân cây còn lại. Tốt nghiệp Đại học Sư Phạm, cô tiếp tục học cao hơn và lấy được tấm bằng thạc sĩ anh văn tại Mĩ. Một lần nữa trở lại Việt Nam và quyết định lập gia đình với người mà cô yêu thương. Ai cũng đã trưởng thành và có một cuộc sống riêng cho mình, sự ra đi của nhiều người trong mùa hè năm ấy đã khiến Trân nhận ra được nhiều điều. Cô hài lòng với những gì mình đã làm. Duy nhất chỉ có lời xin lỗi với Nam mà cô vẫn còn nợ, đến giờ cô học trò nhỏ ấy vẫn chưa được nghe. Vầng dương cuối trời tây mất dạng. Trời tối dần. Cơn gió nhẹ mang hơi mặn của biển thổi vào cánh đồng. Mùa thi đại học năm đó, Hưng đỗ Kinh Tế, theo học một khóa quản trị kinh doanh rồi ra trường lập nghiệp. Uyên theo con đường nghệ thuật, cô đăng kí một trung tâm văn hóa ở Hà Nội và trở thành một diễn viên múa ba lê. Khoảng thời gian dài ấy, Uyên và Hưng chỉ gặp nhau vài lần, thậm chí có thể đếm trên đầu ngón tay. Uyên không nghĩ rằng sẽ có lúc mình phải rời xa Hưng, anh chàng thanh mai trúc mã đã có hôn ước từ nhỏ với mình. Nhưng bảy năm qua, một mình cô sống ở thủ đô, trải qua bảy mùa đông không có gia đình và tình yêu, Uyên trưởng thành hơn và xinh đẹp diễm lệ hơn rất nhiều. -Chị Trân, Uyên, mình về thôi. -Khánh, về thôi con. -Mẹ ơi, chú xinh đẹp cho con kẹo nè. Mẹ có muốn ăn không? Một cậu nhóc tầm ba, bốn tuổi chạy thật nhanh đến chỗ Trân, giơ ra mấy cái kẹo mà cậu vừa được người là “chú xinh đẹp” cho mình. Trân đứng dậy nhìn quanh quẩn, không thấy ai ngoài vô vàn những bông lau đua nhau nghiêng ngả theo chiều gió. Cô xoa đầu đứa trẻ kháu khỉnh rồi nắm lấy tay cậu bé bước đi, ba cây bạch đàn rì rào như vẫy chào tạm biệt. Uyên và Hưng đi phía sau, hai người đã giữ khoảng cách với nhau cũng từ mùa hè năm đó. Một mùa hè với biết bao biến cố xảy ra làm đảo lộn cả cuộc đời của rất nhiều người. -Em khỏe chứ? -Em khỏe. Anh sao rồi? Công ty hoạt động tốt không? Những mẩu đối thoại nhỏ chừng vài ba câu hỏi rồi trả lời, Uyên đã thuộc nằm lòng chúng mỗi khi gặp Hưng. Trong thâm tâm cô biết rằng, trái tim của chàng trai này từ lâu đã không thuộc về mình. Và cô cũng đã học được cách chấp nhận điều đó. Uyên không mong ước, cũng chẳng mơ mộng về một hạnh phúc mang tên Hưng nữa, cô đang có một cuộc sống khá yên ổn, mặc dù nó thiếu thốn tình thương của rất nhiều người. -Đang đi vào quỹ đạo. Khi nào em ra Hà Nội? -Chắc là ngày mai, em về thăm ba mẹ với chị Hai rồi bay ra gấp, tuần sau em có buổi diễn không ở lại trong này lâu được. Uyên tự cảm thấy mình đã làm phiền Hưng rất nhiều, cô cứ đeo bám lấy anh thì cuộc sống của cả hai cũng chẳng tốt lên được. Vì thế mà cô đã chọn cách rời xa Hưng, đến một vùng đất mới với những sinh hoạt trái ngược hoàn toàn mảnh đất mà cô sinh ra để tiếp tục cuộc hành trình. Những tưởng khoảng cách sẽ khiến cho tình yêu mười mấy năm dành cho Hưng phai nhạt dần nhưng chỉ cần đứng trước mặt anh thôi, trái tim nhỏ bé của cô lại nồng cháy yêu anh như chưa hề có sự xa cách nào. -Em có vẻ rất bận rộn. Không dành cho anh được một ngày sao? -Anh cũng bận đâu thua kém gì em? Hưng cười, Uyên lại tìm cách trốn tránh anh, trốn tránh cả Sài Gòn thân yêu này. Hà Nội có gì níu chân cô mà lúc nào về đây là cô luôn tìm cách bay ra ngoài ấy nhanh nhất có thể? Hưng từng nghĩ, ngoài anh ra Uyên sẽ không thể yêu thương một chàng trai nào khác, anh biết tình cảm của cô dành cho mình, nhưng bây giờ có lẽ anh phải rút lại những suy nghĩ ấy. Hà Nội, chắc là có một anh chàng nào đó mang đến cho Uyên hạnh phúc thật sự của tình yêu. -Chị Trân nói anh đưa em về trước. Anh Duy sẽ đến đưa mẹ con chị ấy về sau. Hình như anh ấy có công tác ngoài này. -Em tự về được. Đâu còn nhỏ nữa đâu mà phải nhờ anh đưa về. Chị Hai thật là… -Tiện đường mà. -Anh có nghĩ rằng Nam sẽ tha thứ cho em không? -Cô ấy sẽ làm như vậy. Tha thứ cho tất cả chúng ta. Vì cô ấy luôn là con người nhân hậu và cao thượng. Uyên xoay đầu nhìn lại, cánh đồng lau nhỏ dần trong mắt cô. Thật ra, Uyên rất muốn trở lại Sài Gòn sống với ba mẹ cô và giúp Hưng điều hành công ty của anh như lời mời của nhiều năm trước khi Lê Gia thành lập. Nhưng cô ái ngại khi gặp lại Kỳ, trốn tránh Hưng đã là một chuyện, đối diện với Kỳ còn khó khăn hơn. Nhiều lúc Uyên tự hỏi, Kỳ đã tha thứ cho cô chưa? Nỗi đau mất đi một người thân yêu chắc chắn không dễ dàng nguôi

ngoai với tất cả mọi người. -Em không dự đám cưới của Kỳ hả Uyên? Nhắc đến Uyên mới sực nhớ. Trong túi xách của cô, một phong thư màu đỏ còn nằm im lìm. Bảy năm không một lần gặp mặt, không thư từ hay điện thoại gì, vậy mà Kỳ vẫn tìm ra được địa chỉ của Uyên và gởi thiệp mời đám cưới của mình đến cho cô. Uyên khóc không thành tiếng, lễ cưới của Kỳ cũng chỉ còn vài ngày nữa thôi. -Anh cũng được mời hả? -Ừ. Kỳ nói là anh phải tìm phụ dâu cho cô ấy. Anh nghĩ em hợp với vị trí đó. -Vậy là sao? Em làm phụ dâu. Rồi anh làm phụ rể hả? -Tất nhiên rồi. Uyên ngả người ra sau ghế, điều hòa trong xe khiến cô phần nào thấy thoải mái hơn. Đường về Sài Gòn còn khá dài. Nghe Hưng nói xong là Uyên chẳng buồn cùng anh hàn huyên tiếp. Công sức bấy lâu nay cô trốn chạy, đè nén tình cảm của mình, chỉ một lời mời làm phụ dâu cùng với anh trong lễ cưới của Kỳ đủ khiến Uyên nhận ra mọi

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Chuyện Tình 5 Năm Trước Voz Full

Truyện Cao Thủ Học Đường

Không Phải Là Cổ Tích

Tá hỏa khi biết chồng lên giường với ‘osin’ đáng tuổi mẹ mình

Truyện Quá Khứ Lầm Lỗi Và Bài Học Cuộc Đời Voz