hì suy luận ra điều này không có gì là quá khó. Bởi vì ở dưới kia, cũng có rất nhiều người có cùng suy nghĩ với cô.
-Nói rất hay. Ông ta đưa bản thật cho bác đó cháu gái xinh đẹp.
Ông Kha tái mặt, liếc nhìn gã luật sư họ Đào kia. Bà Trinh không giữ nổi bình tĩnh, bà sấn tới tát gã luật sư một cái, hùng hổ không cần biết bên dưới có bao nhiêu con mắt đang nhìn mình, bà thẳng tay đánh và chửi gã luật sư như một kẻ ở.
-Mày đưa bản thật cho chị ta khi nào? Dám lừa dối vợ chồng tao hả? Ở đâu ra mấy trăm triệu mà đưa cho mày rồi mày bán lại cái bản giả này hả?
-Haha. Bị lừa rồi.
Bà Kim đột nhiên cười to rồi làm bộ như một đứa trẻ. Có mấy ai hiểu được ý đồ của bà trong trò chơi này? Ông Kha càng lúc càng tái mặt, ông nhìn vợ mình bị bà chị dâu đưa vào tròng lúc nào không hay. Hưng buông thõng tay, gương mặt buồn bã nhìn ba mẹ mình đầy thất vọng.
-Bản di chúc này là giả. Chỉ vì số tài sản đó mà vợ chồng hai người nhẫn tâm giết chết mẹ và anh Lộc. – Bà Kim buông giọng nhẹ nhàng.
-Trời ơi, người đâu mà thất đức dữ vậy?
-Sao lại có loại người này chứ? Vì tiền mà giết cả mẹ và anh trai.
-Không thể tin được, lâu nay tôi tin tưởng họ mà đầu tư vào Lê Gia, thật không ngờ.
Bàn tán. Xôn xao. Đủ thứ nhận xét. Bà Kim dừng lại ngắm nhìn thành quả của mình vừa tạo dựng nên. Bấy nhiêu đó thôi vẫn chưa đủ. Hưng lùi lại dần, gương mặt anh đầy đau đớn và thất vọng cùng cực, Uyên đứng bên cạnh cũng không khỏi thắc mắc. Trân từ đầu đến giờ vẫn lặng yên, cô chỉ có thể quan sát và tiếp thu mọi chuyện. Ngoài việc đứng nhìn Duy như thế này, cô thật sự không biết phải làm gì nữa cả.
Duy thì sao? Gương mặt hờ hững và lãnh cảm, đôi mắt màu xanh biển không chút gợn sóng của giận dự hay phẫn nộ. Thoạt nhìn không ai biết được anh đang nghĩ gì. Không ngăn cản bà Kim cũng chẳng phụ họa giúp bà vạch trần tội lỗi của vợ chồng kia, Duy là con trai, là cháu trai đích tôn của họ Lê nhưng anh giống một người đứng ngoài cuộc hơn. Bà Kim cũng biết ý của con trai mình, Duy không lên tiếng bởi vì chưa đến lúc.
Lọt thỏm trong những tiếng bàn tán chỉ trích của khách khứa, có một chàng trai khẽ giơ tay lau đi vết đỏ trên mặt mình. Một nỗi đau, một nỗi thất vọng. Và một nỗi vui mừng.
-Haha. Chị điên rồi hả? Người làm trong nhà ai cũng thấy mẹ chết như thế nào. Người già ngủ một giấc rồi vĩnh viễn không trở dậy nữa. Như thế đâu có gì lạ đâu?
Ông Kha quát lên, lấy lại phong độ và biện minh cho vợ chồng mình. Cái chết của bà nội Duy đúng là quá nhẹ nhàng, bà vĩnh viễn ngủ yên chỉ sau một đêm. Người làm trong nhà nhìn vào sẽ nghĩ đó là chuyện quá đỗi bình thường nhưng đối với một bác sĩ đã tốt nghiệp loại giỏi thì không thể nào bình thường được.
Một cái chết được chuẩn bị sẵn chỉ bằng viên thuốc ngủ bé xíu hòa với nước trong bình lọc mà bà nội hay uống, như thế đủ để tiễn bà về với cõi hư vô rồi. Một cái chết ma không biết quỷ không hay. Ông Kha và bà Trinh, dự tính như thần nhưng không ngờ rằng chính người trong nhà mình đã phát hiện ra điều đó.
-Nhưng mẹ chưa chết.
Phía dưới lại thêm một phen hoảng hồn vì lời nói của bà Kim. Hơn phân nửa số người có mặt ở đây đi viếng bà, ai cũng nhìn thấy linh cữu của bà được đưa vào hỏa táng. Nếu nói bà chưa chết vậy phải giải thích như thế nào đây?
-Dượng Lâm…
Kỳ thốt lên rồi lay lay Nam nhìn ra cửa kháng phòng, ông Lâm đang đẩy một chiếc xe lăn từ từ tiến vào. Và người ngồi trên chiếc xe lăn ấy không ai khác chính là bà nội của Hưng và Duy. Bà vẫn chưa chết, ngược lại còn rất khỏe mạnh, chỉ là sau cú sốc kinh khủng kia đôi chân của bà đã không còn linh hoạt như trước nữa.
-Giờ thì chú thím còn muốn nói gì nữa không? Tối hôm đó, nếu thằng Duy không tới thăm bà nội thì nó cũng không phát hiện trong ly lọc có chứa thuốc ngủ. Nếu không muốn người khác biết, trừ phi mình đừng làm, hiểu chứ?
Bà Trinh vịn vào cạnh bàn để không té ngã khi nhìn thấy người mẹ chồng đang từ từ lại gần mình. Ông Kha không dám tin, rõ ràng ông là người đã kiểm tra cơ thể bà, không thể có một dấu hiệu sống nào nữa.
Chẳng ai ngờ rằng, chính Duy đã phát hiện ra âm mưu thâm hiểm đó. Chính anh đã tạo ra một cái chết giả vô cùng hoàn hảo dành cho bà nội của mình, chỉ bằng một mũi tiêm thuốc chết lâm sàn tạm thời. Một ngày, đủ để mẹ anh tráo đổi thể xác của bà nội.
-Sao hai con lại làm như vậy? Cứ cho là người làm ở nhà sơ sẩy trong việc thuốc men cho mẹ đi. Thằng Duy phát hiện nên đưa mẹ tới chỗ mẹ nó. Còn ba thằng Duy, anh trai ruột của con mà Kha. Sao lại hại chết anh trai con?
-Anh Lộc chết vì tai nạn giao thông. Con không biết gì hết.
Người mẹ già mặt mũi đã lốm đốm vết đồi mồi, cuối cùng sau cái chết hụt của bản thân vẫn bao che cho con trai, tình thương bao la của mẹ là thế. Nhưng bà không thể bỏ qua sự thật đằng sau cái chết của một đứa con trai khác của mình.
-Khi đó, tập đoàn Lê Gia chỉ là một công ty kinh doanh nhỏ về nhà đất. Nhưng anh Lộc đã tìm được mối làm ăn ở nước ngoài và hợp tác thành công với bên đó. Chú thím ghen tị, sợ anh ấy được lòng tin của ba mẹ hơn nên đã thuê người gây ra tai nạn giao thông.
-Chị nói chắc ăn quá ha. Ai làm chứng chứ? Có giỏi thì mang ra đối chấp đi.
Bà Trinh đứng trước mặt bà Kim vẫn còn ngoan cố, người mẹ chồng đứng giữa hai cô con dâu có hai xuất thân trái ngược nhau và cho đến bây giờ bà mới ngỡ ngàng nhận ra khi xưa mình đã sai lầm như thế nào. Chính đứa con dâu mà bà đã từng hắt hủi chà đạp lại cứu mạng bà. Khẽ lau nước mắt, bà có hối hận cũng không biết đã kịp chưa.
-Con… làm chứng.
Hưng run rẩy rút tay khỏi tay Uyên bước lên phía trước, đôi mắt đen ngập nước đau đớn thốt ra mấy chữ như cực hình. Ông Kha và bà Trinh đồng loạt quay lại nhìn con trai mình, nỗi thất vọng dâng lên cùng cực đằng sau màn nước kia. Hưng lấy trong túi quần ra một cái máy ghi âm và mở cho mọi người cùng nghe.
……
-Em lo quá anh ơi, bữa tiệc sắp tới mình nhắc tới việc chia tài sản, có khi nào mẹ con thằng Duy về đây là đòi chia tài sản không anh?
-Em giỏi lo xa quá. Thằng cha luật sư đã nhận tiền của mình rồi, không làm theo ý mình đi, anh sẽ san bằng cái văn phòng của hắn ta.
-Nhưng em vẫn thấy lo. Mấy năm rồi không gặp chị Hai, chị ta nhìn em gian gian thế nào. Cứ như là biết hết mọi chuyện mình làm rồi vậy.
-Mình ơi, chuyện gì mà mình sợ chị ta biết? Mẹ thì cũng chết rồi, ông Lộc cũng đâu còn nữa, chị ta chỉ là dâu thôi làm sao mà giành tài sản nhà mình được. Còn thằng Duy hả, nó sao so bì lại con trai mình?
-Mấy hôm giờ em cứ nôn nao lắm. Tự nhiên thằng con mình đồng ý đính hôn với con bé Uyên đã đành, thằng Duy hết lần này tới lần khác không muốn đính hôn với con bé Trân cũng đồng ý luôn. Anh không thấy mọi chuyện quá suôn sẻ hả?
-Ôi, mình ơi, em thích lo xa quá. Nếp nhăn hằn lên rồi này. Anh phải nói với em bao nhiêu lần nữa đây? Người chết thì không có khả năng đào mồ sống dậy, còn lũ trẻ thì chẳng biết gì về quá khứ hết. Cho nên những việc trước đây vợ chồng mình không nhắc tới thì ai mà biết hả? Ông Lộc chết cũng đáng thôi, mình kêu thằng Tài đ
-Nói rất hay. Ông ta đưa bản thật cho bác đó cháu gái xinh đẹp.
Ông Kha tái mặt, liếc nhìn gã luật sư họ Đào kia. Bà Trinh không giữ nổi bình tĩnh, bà sấn tới tát gã luật sư một cái, hùng hổ không cần biết bên dưới có bao nhiêu con mắt đang nhìn mình, bà thẳng tay đánh và chửi gã luật sư như một kẻ ở.
-Mày đưa bản thật cho chị ta khi nào? Dám lừa dối vợ chồng tao hả? Ở đâu ra mấy trăm triệu mà đưa cho mày rồi mày bán lại cái bản giả này hả?
-Haha. Bị lừa rồi.
Bà Kim đột nhiên cười to rồi làm bộ như một đứa trẻ. Có mấy ai hiểu được ý đồ của bà trong trò chơi này? Ông Kha càng lúc càng tái mặt, ông nhìn vợ mình bị bà chị dâu đưa vào tròng lúc nào không hay. Hưng buông thõng tay, gương mặt buồn bã nhìn ba mẹ mình đầy thất vọng.
-Bản di chúc này là giả. Chỉ vì số tài sản đó mà vợ chồng hai người nhẫn tâm giết chết mẹ và anh Lộc. – Bà Kim buông giọng nhẹ nhàng.
-Trời ơi, người đâu mà thất đức dữ vậy?
-Sao lại có loại người này chứ? Vì tiền mà giết cả mẹ và anh trai.
-Không thể tin được, lâu nay tôi tin tưởng họ mà đầu tư vào Lê Gia, thật không ngờ.
Bàn tán. Xôn xao. Đủ thứ nhận xét. Bà Kim dừng lại ngắm nhìn thành quả của mình vừa tạo dựng nên. Bấy nhiêu đó thôi vẫn chưa đủ. Hưng lùi lại dần, gương mặt anh đầy đau đớn và thất vọng cùng cực, Uyên đứng bên cạnh cũng không khỏi thắc mắc. Trân từ đầu đến giờ vẫn lặng yên, cô chỉ có thể quan sát và tiếp thu mọi chuyện. Ngoài việc đứng nhìn Duy như thế này, cô thật sự không biết phải làm gì nữa cả.
Duy thì sao? Gương mặt hờ hững và lãnh cảm, đôi mắt màu xanh biển không chút gợn sóng của giận dự hay phẫn nộ. Thoạt nhìn không ai biết được anh đang nghĩ gì. Không ngăn cản bà Kim cũng chẳng phụ họa giúp bà vạch trần tội lỗi của vợ chồng kia, Duy là con trai, là cháu trai đích tôn của họ Lê nhưng anh giống một người đứng ngoài cuộc hơn. Bà Kim cũng biết ý của con trai mình, Duy không lên tiếng bởi vì chưa đến lúc.
Lọt thỏm trong những tiếng bàn tán chỉ trích của khách khứa, có một chàng trai khẽ giơ tay lau đi vết đỏ trên mặt mình. Một nỗi đau, một nỗi thất vọng. Và một nỗi vui mừng.
-Haha. Chị điên rồi hả? Người làm trong nhà ai cũng thấy mẹ chết như thế nào. Người già ngủ một giấc rồi vĩnh viễn không trở dậy nữa. Như thế đâu có gì lạ đâu?
Ông Kha quát lên, lấy lại phong độ và biện minh cho vợ chồng mình. Cái chết của bà nội Duy đúng là quá nhẹ nhàng, bà vĩnh viễn ngủ yên chỉ sau một đêm. Người làm trong nhà nhìn vào sẽ nghĩ đó là chuyện quá đỗi bình thường nhưng đối với một bác sĩ đã tốt nghiệp loại giỏi thì không thể nào bình thường được.
Một cái chết được chuẩn bị sẵn chỉ bằng viên thuốc ngủ bé xíu hòa với nước trong bình lọc mà bà nội hay uống, như thế đủ để tiễn bà về với cõi hư vô rồi. Một cái chết ma không biết quỷ không hay. Ông Kha và bà Trinh, dự tính như thần nhưng không ngờ rằng chính người trong nhà mình đã phát hiện ra điều đó.
-Nhưng mẹ chưa chết.
Phía dưới lại thêm một phen hoảng hồn vì lời nói của bà Kim. Hơn phân nửa số người có mặt ở đây đi viếng bà, ai cũng nhìn thấy linh cữu của bà được đưa vào hỏa táng. Nếu nói bà chưa chết vậy phải giải thích như thế nào đây?
-Dượng Lâm…
Kỳ thốt lên rồi lay lay Nam nhìn ra cửa kháng phòng, ông Lâm đang đẩy một chiếc xe lăn từ từ tiến vào. Và người ngồi trên chiếc xe lăn ấy không ai khác chính là bà nội của Hưng và Duy. Bà vẫn chưa chết, ngược lại còn rất khỏe mạnh, chỉ là sau cú sốc kinh khủng kia đôi chân của bà đã không còn linh hoạt như trước nữa.
-Giờ thì chú thím còn muốn nói gì nữa không? Tối hôm đó, nếu thằng Duy không tới thăm bà nội thì nó cũng không phát hiện trong ly lọc có chứa thuốc ngủ. Nếu không muốn người khác biết, trừ phi mình đừng làm, hiểu chứ?
Bà Trinh vịn vào cạnh bàn để không té ngã khi nhìn thấy người mẹ chồng đang từ từ lại gần mình. Ông Kha không dám tin, rõ ràng ông là người đã kiểm tra cơ thể bà, không thể có một dấu hiệu sống nào nữa.
Chẳng ai ngờ rằng, chính Duy đã phát hiện ra âm mưu thâm hiểm đó. Chính anh đã tạo ra một cái chết giả vô cùng hoàn hảo dành cho bà nội của mình, chỉ bằng một mũi tiêm thuốc chết lâm sàn tạm thời. Một ngày, đủ để mẹ anh tráo đổi thể xác của bà nội.
-Sao hai con lại làm như vậy? Cứ cho là người làm ở nhà sơ sẩy trong việc thuốc men cho mẹ đi. Thằng Duy phát hiện nên đưa mẹ tới chỗ mẹ nó. Còn ba thằng Duy, anh trai ruột của con mà Kha. Sao lại hại chết anh trai con?
-Anh Lộc chết vì tai nạn giao thông. Con không biết gì hết.
Người mẹ già mặt mũi đã lốm đốm vết đồi mồi, cuối cùng sau cái chết hụt của bản thân vẫn bao che cho con trai, tình thương bao la của mẹ là thế. Nhưng bà không thể bỏ qua sự thật đằng sau cái chết của một đứa con trai khác của mình.
-Khi đó, tập đoàn Lê Gia chỉ là một công ty kinh doanh nhỏ về nhà đất. Nhưng anh Lộc đã tìm được mối làm ăn ở nước ngoài và hợp tác thành công với bên đó. Chú thím ghen tị, sợ anh ấy được lòng tin của ba mẹ hơn nên đã thuê người gây ra tai nạn giao thông.
-Chị nói chắc ăn quá ha. Ai làm chứng chứ? Có giỏi thì mang ra đối chấp đi.
Bà Trinh đứng trước mặt bà Kim vẫn còn ngoan cố, người mẹ chồng đứng giữa hai cô con dâu có hai xuất thân trái ngược nhau và cho đến bây giờ bà mới ngỡ ngàng nhận ra khi xưa mình đã sai lầm như thế nào. Chính đứa con dâu mà bà đã từng hắt hủi chà đạp lại cứu mạng bà. Khẽ lau nước mắt, bà có hối hận cũng không biết đã kịp chưa.
-Con… làm chứng.
Hưng run rẩy rút tay khỏi tay Uyên bước lên phía trước, đôi mắt đen ngập nước đau đớn thốt ra mấy chữ như cực hình. Ông Kha và bà Trinh đồng loạt quay lại nhìn con trai mình, nỗi thất vọng dâng lên cùng cực đằng sau màn nước kia. Hưng lấy trong túi quần ra một cái máy ghi âm và mở cho mọi người cùng nghe.
……
-Em lo quá anh ơi, bữa tiệc sắp tới mình nhắc tới việc chia tài sản, có khi nào mẹ con thằng Duy về đây là đòi chia tài sản không anh?
-Em giỏi lo xa quá. Thằng cha luật sư đã nhận tiền của mình rồi, không làm theo ý mình đi, anh sẽ san bằng cái văn phòng của hắn ta.
-Nhưng em vẫn thấy lo. Mấy năm rồi không gặp chị Hai, chị ta nhìn em gian gian thế nào. Cứ như là biết hết mọi chuyện mình làm rồi vậy.
-Mình ơi, chuyện gì mà mình sợ chị ta biết? Mẹ thì cũng chết rồi, ông Lộc cũng đâu còn nữa, chị ta chỉ là dâu thôi làm sao mà giành tài sản nhà mình được. Còn thằng Duy hả, nó sao so bì lại con trai mình?
-Mấy hôm giờ em cứ nôn nao lắm. Tự nhiên thằng con mình đồng ý đính hôn với con bé Uyên đã đành, thằng Duy hết lần này tới lần khác không muốn đính hôn với con bé Trân cũng đồng ý luôn. Anh không thấy mọi chuyện quá suôn sẻ hả?
-Ôi, mình ơi, em thích lo xa quá. Nếp nhăn hằn lên rồi này. Anh phải nói với em bao nhiêu lần nữa đây? Người chết thì không có khả năng đào mồ sống dậy, còn lũ trẻ thì chẳng biết gì về quá khứ hết. Cho nên những việc trước đây vợ chồng mình không nhắc tới thì ai mà biết hả? Ông Lộc chết cũng đáng thôi, mình kêu thằng Tài đ