âm cho ổng bị tật thôi ai nào đâu ổng chết luôn, đỡ tốn công tốn sức nuôi bệnh. Đợi mình lấy được tài sản rồi thì quẳng cho mẹ con thằng Duy ít tiền tống khứ đi. Tất cả sẽ thuộc về con trai mình.
-Con thật sự đau đớn khi biết người gây ra cái chết cho bác Hai là ba mẹ. Tại sao ba mẹ lại làm vậy? Hồi đó con với anh Duy rất thân nhau, chỉ vì ba mẹ mà bây giờ ngay cả gặp mặt anh con cũng thấy có lỗi. Con phải làm sao để chuộc lại lỗi lầm của ba mẹ đây?
Hưng đập cái máy thu âm xuống bàn, bà Trinh đầm đìa nước mắt nhìn anh không thốt ra lời nào nữa. Quá đau đớn, Hưng cảm nhận được nỗi đau mất đi người ba mà bao nhiêu năm qua Duy chịu đựng. Cuối cùng thì anh đã hiểu tại sao ánh mắt Duy nhìn mọi người luôn có một nửa là cô đơn và lãnh cảm. Vì nó đã đong đầy quá nhiều bi thương.
-Rõ ràng rồi nhỉ? Anh Lộc chết đi, tui và thằng Duy tự sống bằng chính sức lực của mình, trước sau không xin xỏ nhà họ Lê các người lấy nửa đồng bạc. Tại sao các người lại nhẫn tâm đến vậy hả? Lương tâm các người bị chó tha rồi sao? Lê Đình Kha, anh ấy là anh ruột của chú, cùng một mẹ sinh ra, tại sao chú lại sai người hãm hại anh ấy?
Không có ai trả lời bà Kim. Giọt nước mắt đau khổ gượng kìm nén bấy lâu giờ lăn dài trên gương mặt người phụ nữ phúc hậu. Duy bước tới ôm lấy đôi vai đau khổ của mẹ mình. Đôi mắt lạnh tanh không cảm xúc nhìn về phía gia đình ba người đầy nợ máu với anh.
-Một mình anh ấy chết thôi vẫn chưa đủ. Các người có biết trong tai nạn đó đã cướp đi sinh mạng và tương lai của những ai nữa không hả? Vì sự tham lam và ích kỉ của gia đình các người, bạn thân của tui đã chết. Một nửa yêu thương và một nửa tri kỉ của tui đã chết có biết không hả?
Bà Kim gào lên, nỗi đau bấy lâu dường như hôm nay dâng lên đỉnh điểm và bộc phát tất cả. Nếu không có Duy giữ bà lại, chắc chắn bà sẽ không ngần ngại mà nhào tới cấu xé đôi vợ chồng kia. Nước mắt không ngăn được mà tuôn như thác đổ, nỗi đau mất chồng ở đây có ai hiểu được giúp bà?
-Tại các người không chỉ một mà đến những hai gia đình tan vỡ. Tội giết người mà vợ chồng hai người đã gây ra đổ hết lên đầu đứa trẻ đó. Chỉ vì anh Lộc và Doanh đã cứu mạng nó, một khoảnh khắc dừng xe lại để bế đứa bé ấy thôi đã khiến hai người vĩnh viễn không thể mở mắt được nữa. Tại sao vậy hả? Quân giết người, tui hận vợ chồng hai người. Trả anh Lộc lại cho tui. Duy ơi… huhu…
Nãy giờ ai ai cũng chú tâm tới bà Kim và những người đứng trên sân khấu, một vở kịch dài mười tám năm đã đến lúc hạ màn. Cô gái nhỏ nhắn mà ai cũng nhận nhầm là con trai lững thững bước ra tấm thảm đỏ dẫn thẳng đến sân khấu lớn, cô đi trong vô thức. Đôi mắt đen ngập nước không chớp, mặc cho nước mắt muốn trào ra lúc nào cũng được.
Nam vừa đi vừa quẹt nước mắt, nước mũi tèm lem. Đứa trẻ mà bà Kim vừa nói chính xác là cô. Chính vì cứu cô mà ông Lộc và bà Doanh mới bỏ mạng, bên tai cô luôn văng vẳng những lời của Duy. Một mực khẳng định cô giết người. Nam muốn ngã khụy, bước chân cô trở nên lảo đảo. Một vòng tay mạnh mẽ choàng qua eo đỡ cô vào trong lòng mình. Ngước mắt nhìn lên, Nam khẽ mỉm cười, bây giờ thì cô đã có đủ tự tin để nói với chàng trai ấy.
-Em không giết mẹ anh. Xin lỗi… anh Hai.
Bảo khóc. Cùng với Duy, anh là người tổn thương tình cảm của Nam nhiều không kể hết. Bảo ôm lấy đôi vai nhỏ của Nam dìu cô đi tới bên cạnh ông Lâm đang lo cho bà nội của Duy. Nam không uống thuốc cả ngày nay rồi và bây giờ cô thật sự rất mệt.
Nam ra hiệu cho Bảo biết mình ổn, anh buông cô ra để cô tự do với những ý định của riêng mình. Ngọc và Kỳ cũng tiến tới chỗ Bảo đứng, Thiên đã nhận ra dấu hiệu lạ của Nam nên anh lẻn ra ngoài gọi điện thoại cho ai đó.
-Bơ biết hết rồi. Mấy đứa không cần giấu nó nữa đâu.
Ông Lâm nói nhẹ nhàng. Không có bí mật nào là bí mật mãi mãi. Nam bước lên sân khấu, đi thẳng tới trước mặt Hưng, anh đang dìu mẹ mình, bên cạnh bà Trinh là ông Kha, cho đến phút cuối Uyên vẫn đứng phía sau Hưng luôn ủng hộ anh trong tất cả mọi chuyện. Một gia đình hạnh phúc nếu như không có sự ích kỉ và tham lam. Nam đưa tay quẹt mũi, máu lại chảy ra quyện cùng nước mắt. Sắc mặt cô trắng bệch trông thấy mà thương vô cùng.
-Tui là một đứa trẻ từ nhỏ đã sống thiếu tình thương của mẹ. Mới đây thôi, tui biết được mình còn không có ba. Thậm chí ba mẹ tui là ai tui cũng không biết. Nếu như không có tai nạn đó xảy ra, có lẽ tui và anh Bảo sẽ được sống hạnh phúc với tình thương của cả chú Lâm và cô Doanh. Vì cô chú mà tui đã gánh cái tội danh giết người mặc dù khi đó tui chỉ là một đứa trẻ chưa tròn một tháng tuổi.
Nam nói trong nước mắt, cô không biết có nên hận đôi vợ chồng này hay không. Vì họ đã cướp mất tình thương bao la của mẹ dành cho Bảo, đã khiến Nam phải gánh tội thay những mười tám năm trời. Cô có quyền hận họ giống như Bảo và Duy đã từng hận cô hay không?
Bảo mím môi, cố gắng là một người cứng rắn để làm chỗ dựa cho Ngọc cũng đang đỏ hoe mắt bên cạnh mình. Anh xiết chặt tay Ngọc hơn, nỗi đau mà Nam chịu, không biết bao nhiêu cơn thịnh nộ của anh. Một tiếng xin lỗi đến bao giờ anh mới nói được với cô?
-Số tiền này… mười lăm triệu mà tui đã nhận của cô chú để tránh xa Hưng, tui trả lại cho các người. Hưng xứng đáng với những gì cậu ấy có, tiền không mua được tình cảm con người. Và tui cũng muốn cô chú biết, tui không xứng với con trai cô chú.
-Nam… Hưng xin lỗi.
Chát. Nam tát Hưng. Đây là điều cuối cùng cô dành cho anh. Nam không yêu Hưng, nếu như anh thật sự yêu thương cô thì sẽ không vì mười lăm triệu kia mà rời bỏ cô, chưa hỏi rõ ràng gì cả đã vội vàng kết luận đánh giá con người cô. Cái tát đó, Nam muốn trả lại cho Hưng. Anh đã đánh cô lúc ở xưởng đá lạnh. Đau đến buốt người.
-Từ nay chúng ta không ai nợ ai.
Bước sang phải hai bước chân, Nam chĩa cái nhìn đau thương đầy nước cho Uyên. Một cô gái vì tình yêu mà làm tất cả, hơn ai hết Nam biết Uyên yêu Hưng tới cỡ nào. Cô mỉm cười, có nên tặng Uyên vài cái tát không nhỉ?
-Mày hơn tao tất cả. Mày có một gia đình hạnh phúc. Giàu có, quyền lực và xinh đẹp. Tao không thể so sánh với mày. Đó là điều mày nên hãnh diện. Nhưng tao luôn tự hào vì tao có cái đầu đỉnh hơn mày. Thế nhé, nhớ yêu thương gia đình của mình và cả người đó nữa.
Nam sắp ngã rồi, Uyên vội đỡ cô lại. Nam mỉm cười, Uyên đang khóc. Không rõ vì ai. Nhưng có lẽ đây là lần cuối cùng hai đứa đấu đá với nhau vì một chàng trai là Hưng. Lấy lại thăng bằng, Nam đi tiếp qua chỗ Trân và ba mẹ cô đang đứng. Gương mặt Nam chia làm hai màu, một trắng bệch, một đỏ do máu. Cô cười mà nước mắt cứ rơi. Hôm nay là hạn cuối rồi.
-Xin lỗi vì tui lại phá hoại tình yêu của chị. Tui rất muốn đánh trả chị và con nhỏ em gái đỏng đảnh của chị nữa. Hai người quá tự cao nhưng mà tui hết sức rồi. Tui muốn cám ơn chị, vì cú đánh nhớ đời để lại sẹo đây này.
Nam chỉ tay lên trán, chỗ vết sưng vẫn chưa tan hết máu bầm mặc dù đã hai tuần trôi qua. Trân đứng như tượng, cô thua rồi. Thua một cách tâm phục khẩu phục. Đính hôn gì chứ, thứ hình thức ép buộc tình cảm của con người. Lúc cô nhìn thấy người đó đứng
Chương 8
Thời gi
-Con thật sự đau đớn khi biết người gây ra cái chết cho bác Hai là ba mẹ. Tại sao ba mẹ lại làm vậy? Hồi đó con với anh Duy rất thân nhau, chỉ vì ba mẹ mà bây giờ ngay cả gặp mặt anh con cũng thấy có lỗi. Con phải làm sao để chuộc lại lỗi lầm của ba mẹ đây?
Hưng đập cái máy thu âm xuống bàn, bà Trinh đầm đìa nước mắt nhìn anh không thốt ra lời nào nữa. Quá đau đớn, Hưng cảm nhận được nỗi đau mất đi người ba mà bao nhiêu năm qua Duy chịu đựng. Cuối cùng thì anh đã hiểu tại sao ánh mắt Duy nhìn mọi người luôn có một nửa là cô đơn và lãnh cảm. Vì nó đã đong đầy quá nhiều bi thương.
-Rõ ràng rồi nhỉ? Anh Lộc chết đi, tui và thằng Duy tự sống bằng chính sức lực của mình, trước sau không xin xỏ nhà họ Lê các người lấy nửa đồng bạc. Tại sao các người lại nhẫn tâm đến vậy hả? Lương tâm các người bị chó tha rồi sao? Lê Đình Kha, anh ấy là anh ruột của chú, cùng một mẹ sinh ra, tại sao chú lại sai người hãm hại anh ấy?
Không có ai trả lời bà Kim. Giọt nước mắt đau khổ gượng kìm nén bấy lâu giờ lăn dài trên gương mặt người phụ nữ phúc hậu. Duy bước tới ôm lấy đôi vai đau khổ của mẹ mình. Đôi mắt lạnh tanh không cảm xúc nhìn về phía gia đình ba người đầy nợ máu với anh.
-Một mình anh ấy chết thôi vẫn chưa đủ. Các người có biết trong tai nạn đó đã cướp đi sinh mạng và tương lai của những ai nữa không hả? Vì sự tham lam và ích kỉ của gia đình các người, bạn thân của tui đã chết. Một nửa yêu thương và một nửa tri kỉ của tui đã chết có biết không hả?
Bà Kim gào lên, nỗi đau bấy lâu dường như hôm nay dâng lên đỉnh điểm và bộc phát tất cả. Nếu không có Duy giữ bà lại, chắc chắn bà sẽ không ngần ngại mà nhào tới cấu xé đôi vợ chồng kia. Nước mắt không ngăn được mà tuôn như thác đổ, nỗi đau mất chồng ở đây có ai hiểu được giúp bà?
-Tại các người không chỉ một mà đến những hai gia đình tan vỡ. Tội giết người mà vợ chồng hai người đã gây ra đổ hết lên đầu đứa trẻ đó. Chỉ vì anh Lộc và Doanh đã cứu mạng nó, một khoảnh khắc dừng xe lại để bế đứa bé ấy thôi đã khiến hai người vĩnh viễn không thể mở mắt được nữa. Tại sao vậy hả? Quân giết người, tui hận vợ chồng hai người. Trả anh Lộc lại cho tui. Duy ơi… huhu…
Nãy giờ ai ai cũng chú tâm tới bà Kim và những người đứng trên sân khấu, một vở kịch dài mười tám năm đã đến lúc hạ màn. Cô gái nhỏ nhắn mà ai cũng nhận nhầm là con trai lững thững bước ra tấm thảm đỏ dẫn thẳng đến sân khấu lớn, cô đi trong vô thức. Đôi mắt đen ngập nước không chớp, mặc cho nước mắt muốn trào ra lúc nào cũng được.
Nam vừa đi vừa quẹt nước mắt, nước mũi tèm lem. Đứa trẻ mà bà Kim vừa nói chính xác là cô. Chính vì cứu cô mà ông Lộc và bà Doanh mới bỏ mạng, bên tai cô luôn văng vẳng những lời của Duy. Một mực khẳng định cô giết người. Nam muốn ngã khụy, bước chân cô trở nên lảo đảo. Một vòng tay mạnh mẽ choàng qua eo đỡ cô vào trong lòng mình. Ngước mắt nhìn lên, Nam khẽ mỉm cười, bây giờ thì cô đã có đủ tự tin để nói với chàng trai ấy.
-Em không giết mẹ anh. Xin lỗi… anh Hai.
Bảo khóc. Cùng với Duy, anh là người tổn thương tình cảm của Nam nhiều không kể hết. Bảo ôm lấy đôi vai nhỏ của Nam dìu cô đi tới bên cạnh ông Lâm đang lo cho bà nội của Duy. Nam không uống thuốc cả ngày nay rồi và bây giờ cô thật sự rất mệt.
Nam ra hiệu cho Bảo biết mình ổn, anh buông cô ra để cô tự do với những ý định của riêng mình. Ngọc và Kỳ cũng tiến tới chỗ Bảo đứng, Thiên đã nhận ra dấu hiệu lạ của Nam nên anh lẻn ra ngoài gọi điện thoại cho ai đó.
-Bơ biết hết rồi. Mấy đứa không cần giấu nó nữa đâu.
Ông Lâm nói nhẹ nhàng. Không có bí mật nào là bí mật mãi mãi. Nam bước lên sân khấu, đi thẳng tới trước mặt Hưng, anh đang dìu mẹ mình, bên cạnh bà Trinh là ông Kha, cho đến phút cuối Uyên vẫn đứng phía sau Hưng luôn ủng hộ anh trong tất cả mọi chuyện. Một gia đình hạnh phúc nếu như không có sự ích kỉ và tham lam. Nam đưa tay quẹt mũi, máu lại chảy ra quyện cùng nước mắt. Sắc mặt cô trắng bệch trông thấy mà thương vô cùng.
-Tui là một đứa trẻ từ nhỏ đã sống thiếu tình thương của mẹ. Mới đây thôi, tui biết được mình còn không có ba. Thậm chí ba mẹ tui là ai tui cũng không biết. Nếu như không có tai nạn đó xảy ra, có lẽ tui và anh Bảo sẽ được sống hạnh phúc với tình thương của cả chú Lâm và cô Doanh. Vì cô chú mà tui đã gánh cái tội danh giết người mặc dù khi đó tui chỉ là một đứa trẻ chưa tròn một tháng tuổi.
Nam nói trong nước mắt, cô không biết có nên hận đôi vợ chồng này hay không. Vì họ đã cướp mất tình thương bao la của mẹ dành cho Bảo, đã khiến Nam phải gánh tội thay những mười tám năm trời. Cô có quyền hận họ giống như Bảo và Duy đã từng hận cô hay không?
Bảo mím môi, cố gắng là một người cứng rắn để làm chỗ dựa cho Ngọc cũng đang đỏ hoe mắt bên cạnh mình. Anh xiết chặt tay Ngọc hơn, nỗi đau mà Nam chịu, không biết bao nhiêu cơn thịnh nộ của anh. Một tiếng xin lỗi đến bao giờ anh mới nói được với cô?
-Số tiền này… mười lăm triệu mà tui đã nhận của cô chú để tránh xa Hưng, tui trả lại cho các người. Hưng xứng đáng với những gì cậu ấy có, tiền không mua được tình cảm con người. Và tui cũng muốn cô chú biết, tui không xứng với con trai cô chú.
-Nam… Hưng xin lỗi.
Chát. Nam tát Hưng. Đây là điều cuối cùng cô dành cho anh. Nam không yêu Hưng, nếu như anh thật sự yêu thương cô thì sẽ không vì mười lăm triệu kia mà rời bỏ cô, chưa hỏi rõ ràng gì cả đã vội vàng kết luận đánh giá con người cô. Cái tát đó, Nam muốn trả lại cho Hưng. Anh đã đánh cô lúc ở xưởng đá lạnh. Đau đến buốt người.
-Từ nay chúng ta không ai nợ ai.
Bước sang phải hai bước chân, Nam chĩa cái nhìn đau thương đầy nước cho Uyên. Một cô gái vì tình yêu mà làm tất cả, hơn ai hết Nam biết Uyên yêu Hưng tới cỡ nào. Cô mỉm cười, có nên tặng Uyên vài cái tát không nhỉ?
-Mày hơn tao tất cả. Mày có một gia đình hạnh phúc. Giàu có, quyền lực và xinh đẹp. Tao không thể so sánh với mày. Đó là điều mày nên hãnh diện. Nhưng tao luôn tự hào vì tao có cái đầu đỉnh hơn mày. Thế nhé, nhớ yêu thương gia đình của mình và cả người đó nữa.
Nam sắp ngã rồi, Uyên vội đỡ cô lại. Nam mỉm cười, Uyên đang khóc. Không rõ vì ai. Nhưng có lẽ đây là lần cuối cùng hai đứa đấu đá với nhau vì một chàng trai là Hưng. Lấy lại thăng bằng, Nam đi tiếp qua chỗ Trân và ba mẹ cô đang đứng. Gương mặt Nam chia làm hai màu, một trắng bệch, một đỏ do máu. Cô cười mà nước mắt cứ rơi. Hôm nay là hạn cuối rồi.
-Xin lỗi vì tui lại phá hoại tình yêu của chị. Tui rất muốn đánh trả chị và con nhỏ em gái đỏng đảnh của chị nữa. Hai người quá tự cao nhưng mà tui hết sức rồi. Tui muốn cám ơn chị, vì cú đánh nhớ đời để lại sẹo đây này.
Nam chỉ tay lên trán, chỗ vết sưng vẫn chưa tan hết máu bầm mặc dù đã hai tuần trôi qua. Trân đứng như tượng, cô thua rồi. Thua một cách tâm phục khẩu phục. Đính hôn gì chứ, thứ hình thức ép buộc tình cảm của con người. Lúc cô nhìn thấy người đó đứng
Chương 8
Thời gi