Có điều, cảm giác thất vọng trong lòng ta nhanh chóng tan biến, mà chuyển hết thành nộ khí xung thiên. Bởi lẽ ta đã trông thấy sói ác Lục. Hắn ngồi ngay ở bàn bên cạnh Thập Lục.
Hồ Ly chau mày, bỗng nhiên cũng cười, đôi mắt đen lấp lánh, mang theo vẻ đẹp mê hoặc khiến người khác không thể kháng cự. Nụ cười đó khiến những nữ nhân bên cạnh huynh ấy lập tức mê mẩn, nhưng ta lại bất hạnh nhận ra “ý tốt” trong nụ cười của huynh ấy. Ta không kìm được run lên, biết lần này Hồ Ly sẽ không buông tha cho mình. Thế nhưng, lần này bất luận thế nào ta cũng sẽ không lùi bước.
Đáng hận là, cái kẻ mà ta định tính sổ kia chỉ lạnh lùng liếc qua một cái, thần sắc không chút rung động.
Ta nheo mắt, trông thấy bàn của sói ác Lục và của Thập Lục ở cạnh nhau, bèn rẽ đám người ra, tiến về phía Thập Lục. Ta không tiện ra tay trực tiếp với sói ác Lục, chỉ đành bắt đầu từ phía Thập Lục, nhằm thu hút sự chú ý của hắn.
“Vị công tử này, để nô gia rót rượu cho chàng nhé!” Ta giơ tay bưng bình rượu lên, định rót vào chiếc chén trước mặt Thập Lục.
Thập Lục chậm rãi liếc nhìn ta, thần sắc có vẻ không vui, lúc này ta mới nhận ra, trong sảnh có vô số các cô gái ăn mặc sặc sỡ, chỉ riêng chỗ này của Thập Lục là chẳng có ai.
“Không cần!” Thập Lục lạnh nhạt nói, thanh âm có phần lạnh lẽo.
Ta ngẩn người, xưa nay đã quen với việc Thập Lục răm rắp nghe theo lời mình, lúc này lại thấy có phần không quen.
Ta vội mím môi cười, “Công tử, hãy để nô gia hầu hạ chàng đi!”
Ta nâng bình rượu lên định rót vào chén, không ngờ Thập Lục hoàn toàn không nể mặt, lại giơ tay ngăn lại, bình rượu trong tay ta chạm vào tay cậu ta, ta cố tình làm vẻ kinh sợ lùi ra sau vài bước, liền ngã ra đất. Bình vỡ, rượu bắn đầy mặt đất, vừa hay bắn lên vạt áo của sói ác Lục.
“Ôi, Phù Cừ cô nương, cô không sao chứ?”
“Tiểu tử này chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả!”
Tiếng nói ầm ĩ vang lên, có người chạy lại đỡ ta.
Ta không đứng dậy, cơ hội tốt để tiếp cận sói ác Lục thế này, ta đương nhiên sẽ không bỏ qua, ta rút từ trong tay áo ra một chiếc khăn tay, rồi lau rượu trên vạt áo cho sói ác Lục.
“Vị công tử này, thật xin lỗi, để nô gia lau áo cho chàng.” Ta khẽ nói.
“Thôi, cô đứng dậy đi!” Một bàn tay đưa về phía ta, giọng nói của sói ác Lục từ trên đỉnh đầu vọng tới, “Phiền Phù Cừ cô nương rót cho tại hạ một chén!”
Ta không ngờ cơ hội lại đến nhanh như vậy, bảo ta rót rượu cho hắn ư, ha ha ha…
Trong lòng còn đang tính toán xem nên cho hắn thứ thuốc gì, Thất Bộ Đảo, hay Đoạn Trường Hồng, hay là…
Ta mừng rỡ quá đỗi, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ đáng thương, khiến ta phải giả vờ đến mức khó chịu.
Ta mỉm cười tỏ vẻ xin lỗi sói ác Lục, nói: “Công tử, một vị khách quen của nô gia vừa gọi, dể nô gia qua đó xem xem, nô gia không dám đắc tội với người này.”
Sói ác Lục gật gật đầu nói: “Được rồi, cô đi đi.”
Ta xoay mình chậm rãi đi đến bên bàn Hồ Ly, mỉm cười nói: “Công tử, không biết có gì dặn dò?”
Hồ Ly cười xấu giơ tay ra, véo má ta nói: “Cô em, sao trông thấy bản công tử mà không qua chào hỏi?”
Ta giận đến mức chỉ muốn gạt phăng cánh tay sàm sỡ đó ra, nghĩ bụng: bản công chúa hiện giờ đã là đại cô nương rồi, sao vẫn còn véo má người ta như vậy?
Có điều, với thân phận hiện giờ, ta không thể thất lễ với khách. Ta hầm hầm nhẫn nhịn, ngoài mặt cười nói: “Nô gia mắt kém, vừa rồi không nhìn rõ công tử, xin cáo lỗi với công tử.” Nổi đoạn, ta liền rót rượu đưa đến trước mặt Hồ Ly.
Hồ Ly nào dám uống rượu ta rót, chỉ mỉm cười bưng chén, cúi xuống nói nhỏ bên tai ta: “Nha đầu thối, muội đang giở trò gì vậy hả, trông hắn có vẻ không dễ dây vào đâu.”
Ta cười híp mắt nói thầm với huynh ấy: “Muộn rồi, đã dây vào rồi.”
Hai người chúng ta nói năng thân mật như thế, nữ nhân ngồi bên cạnh Hồ Ly cuối cùng cũng vỗ bàn đứng dậy, lạnh lùng cười nói: “Chàng là con Hồ Ly xấu xa, đến đâu cũng gieo rắc nợ phong lưu!”
Kì thực, vừa rồi ta đã để ý đến nữ nhân này. Nàng ta chính là cô nương vừa rồi đạp cửa trong khách điếm, tuy dáng vẻ còn kém ta một chút, nhưng cũng có thể coi là một mỹ nhân hiếm thấy. Vừa rồi nàng ta to gan tìm kiếm Hồ ly như vậy, nhất định hai người họ có vấn đề.
Hiện giờ nhìn điệu bộ vỗ bàn của nàng ta, ta cảm thấy mình và nàng ta rất hợp nhau, vừa định giải thích, liền thấy Hồ Ly hạ giọng khẽ nói: “A Cẩm, không phải như nàng nghĩ đâu, nàng bớt giận, để ta rót rượu cho nàng.”
Lần này đến lượt ta phải trợn tròn mắt. Từ nhỏ, trước mặt ta Hồ Ly luôn uy phong hiển hách, ngạo khí ngập tràn, ra vẻ lạnh lùng, nói thực lòng, ta chưa từng trông thấy bộ dạng bợ đỡ như thế bao giờ.
Ta khâm phục cô gái tên “A Cẩm” này sát đất, lập tức sinh lòng đùa giỡn, cũng là do mấy năm nay ta đóng giả lão bà bà buồn chán quá rồi.
Ta quyết định trêu chọc Hồ Ly và A Cẩm.
Giơ tay đỡ cánh tay Hồ Ly, nước mắt ta lưng tròng, “Vô Tuyết ca ca, chúng ta không phải thế nào cơ? Chẳng phải chàng vẫn thường đến đây tìm thiếp hay sao? Chàng còn nói muốn chuộc thiếp ra, cho thiếp ở căn nhà đẹp nhất, ăn đồ ngon nhất, tìm thật nhiều a hoàn đến hầu hạ thiếp ư?”
Cơ mặt Hồ Ly khẽ giật, dùng ánh mắt cầu xin ta: Muội muội, tha cho ca ca đi!
Ta nháy mắt nói: Không chịu đấy, ai báo huynh véo má muội.
Hồ Ly: Ta quen tay thì véo thôi mà.
Vẻ mặt của hai chúng ta, trong mắt A Cẩm liền trở thành liếc mắt đưa tình.
Cơn ghen của A Cẩm sắp bùng nổ, liền nghe thấy có người kêu lên: “Các vị anh hùng, nghe nói Cơ bà bà ở Tây Giang Nguyệt thường xuyên cưỡng đoạt mỹ nam, lấy âm bổ dương. Ngần ấy tuổi đầu mà vẫn còn không biết xấu hổ như vậy, mọi người chúng ta cùng đi xem thế nào?”
Chúng ta vừa vào phòng ngồi xuống, liền thấy có người gõ cửa, sói ác Lục lạnh nhạt đáp một tiếng, một tay chơi bước vào, chắc là thuộc hạ của sói ác Lục. Hắn đi đến bên cạnh sói ác Lục rỉ tai nói vài câu, sắc mặt sói ác Lục tức thì thay đổi, lạnh lùng “hừ” một tiếng nói: “Mụ ta quả là giảo hoạt, sao có thể chạy thoát được? Thôi, ngươi lui ra đi!” Tên thuộc hạ kia nhanh chóng lui ra ngoài.
Trong lòng ta cười thầm, chẳng cần phải đoán, ta cũng biết nhất định hắn vừa nói trong phòng kia hoàn toàn không có Kê bà ba…
“Công tử, xảy ra chuyện gì vậy?” Ta cố tỏ vẻ hiếu kì hỏi.
Sói ác Lục xua tay nói: “Không việc gì.”
“Xem ra công tử dường như không có hứng nghe nhạc nữa rồi, vậy nô gia xin cáo lui.” Ta mỉm cười nói. Kể ra, thuốc cũng sắp phát tác rồi.
Quả nhiên, sói ác Lục dường như cũng cảm thấy khác lạ, khẽ nhấc cánh tay lên, nhưng chỉ e ta nhận ra điểm khác thường, khàn giọng nói: “Cũng được, cô nương lui xuống đi.”
Ta nhanh chóng ra khỏi phòng. Trên hành lang, vừa hay trông thấy Hồ Ly dẫn A Cẩm đi tới.
A Cẩm trông thấy ta, lần này không