Trong đình được một phen náo nhiệt.
Ta ôm bụng cười ha hả, những phiền não vừa rồi lập tức mất hút.
Mẫu hậu giẫm lên con cá đang tung tăng dưới đất, quay đầu nhìn ta mỉm cười nói: “Sơ nhi vui như vậy, xem ra đã biết lần này quay về là để chọn chồng cho con rồi hả?”
Ta toát mồ hôi lạnh! Không biết rốt cuộc mẫu hậu nghĩ như thế nào.
Ta lập tức chu môi nói: “Mẫu hậu sai rồi! Sơ nhi vui mừng vì sắp được ăn món cá ngon.” Trong những tình huống thông thường, chỉ cần mẫu hậu đích thân câu cá, sau đó chắc chắn phụoàng sẽ xuống bếp nấu canh cá.
Phụ hoàng nghe thấy thế, ngước mắt nhìn ta cười nói: “Xem ra Sơ nhi ở bên ngoài phải chịu khổ không ít, đến cả món cá do mẫu hậu con làm cũng trở thành món ngon rồi!” Ta sững người, chẳng lẽ lát nữa mẫu hậu sẽ xuống bếp sao? Vậy thì đáng sợ quá.
Mẫu hậu quay đầu tươi cười nói: “Sơ nhi nói như thế, mẫu hậu rất vui. Sơ nhi muốn ăn cá hấp, cá kho, hay là…”
Hồ Ly còn lo lắng hơn ta, vội nói: “Mẫu hậu, người câu cá cả ngày nhất định đã mệt, để phụ hoàng làm đi. Nếu không thì để ngự trù nấu cũng được.”
Mẫu hậu nheo mắt cười nói: “Đã lâu như vậy các con mới về, bây giờ Doanh nhi lại đưa A Cẩm đến, mẫu hậu nhất định phải đích thân xuống bếp mới được.” Vừa dứt lời, bà lại câu thêm một con cá lớn.
Tối hôm đó, cả nhà ta ngồi bên chiếc bàn đá trong đình, ăn một bữa canh và cá nướng “ngon lành”.
Trong bữa cơm, mẫu hậu nói: “Sơ nhi đã trở về, qua vài ngày nữa, Bắc Đế sẽ dẫn đệ đệ của huynh ấy đến cầu thân. Nghe nói, Tiêu Lục là một nam nhi tốt, tài mạo đều xuất chúng, Sơ nhi đi gặp thử xem sao.”
Ta còn chưa kịp nói, phụ hoàng đã nheo mắt, cười nói: “Nói cũng phải, có điều nam nhi tốt đâu phải chỉ có mình Tiêu Lục, phụ hoàng cũng đã tìm cho con vài người, đến lúc đó Sơ nhi gặp cả xem.”
Mẫu hậu sững người, hiển nhiên không ngờ phụ hoàng cũng tìm người cho ta.
“Chàng định để cho Sơ nhi gặp ai?” Mẫu hậu vừa gỡ xương cá vừa hỏi.
“Nàng yên tâm, đều là những nam nhi tốt không kém gì Tiêu Lục. Bắc Triều có gì hay ho đâu, cứ đến mùa đông là rét căm căm, ta không nỡ để Sơ nhi của chúng ta đến đó chịu khổ.” Phụ hoàng uống một ngụm canh cá, từ tốn nói.
Mặt mẫu hậu sa sầm, lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Ồ… thì ra chàng cũng biết Bắc Triều mùa đông rét căm căm kia à!”
Phụ hoàng lập tức toát mồ hôi hột. Ta cũng biết, năm xưa phụ hoàng đã từng để mẫu hậu đến Bắc Triều hòa thân.
Tối hôm đó ta ăn uống cực kì vui vẻ. Mấy hôm sau, ngày trọng đại của ta đã đến. Đó chính là ngày chọn chồng.
Tuy đã lâu ta không ở trong kinh thành, nhưng danh tiếng hiền đức của ta thì vẫn lan truyền rộng rãi ra bên ngoài. Ta nghĩ có lẽ là do mẫu hậu ngầm sai người truyền tin, nếu không ta vốn dĩ không ở trong cung, lấy đâu ra nhiều mỹ danh như thế. Ví dụ như: hoa nhường nguyệt thẹn, am tường sách vở, dịu dàng hiền thục, tài hoa xuất chúng…
Có lẽ do mẫu hậu lan truyền danh tiếng của ta quá mức, cho nên ngày chọn chồng hôm nay, người đến ứng tuyển đông như kiến. Ta có phần ngạc nhiên, làm Cơ bà bà nhiều năm, bị người ta chê già chê xấu bao năm, giờ bỗng nhiên được yêu thích thế này, trái tim nhỏ bé của ta quả thực có phần không chịu đựng nổi.
Sau cùng phụ hoàng và mẫu hậu ra mặt, lựa chọn một vòng, chỉ còn lại chừng mười người cho ta chọn.
Trong số mười người này có con trai của trọng thần trong triều, cũng có hoàng tử của các nước khác. Trong đó có Tiêu Lục, điều đó đương nhiên khỏi phải nói. Nghe nói, một người nữa là Đẩu Sách, hoàng thái tử Đông Yên.
Thực ra ta có quen biết Đẩu Sách. Hồi ta khoảng năm sáu tuổi gì đó, hắn từng theo phụ hoàng đến Vũ Đô, từng bị ta bắt nạt.
Thực ra ta chỉ đem thuốc độc mới điều chế ra thí nghiệm hắn có một lần, bởi lẽ thí nghiệm lên ca ca quen rồi, nên ta cứ tưởng người khác cũng không để bụng giống như Hồ Ly ca ca.
Kết quả, lần đó ta khiến hắn rất thê thảm, ốm mãi mới khỏi. Ta cảm thấy cực kì áy náy, cũng không dám đi gặp hắn, chỉ e hắn gặp ta rồi báo thù, cho nên ngày nào cũng sai tiểu cung nữ của ta ngấm ngầm tặng hoa cho hắn.
Bao năm nay, ta đã quên bộ dạng của hắn từ lâu, ấn tượng duy nhất còn lưu lại trong trí óc là khi hắn bị độc phát, khuôn mặt vừa đen vừa sưng.
Hắn cũng đến cầu thân ư? Ta chống má suy nghĩ, chẳng lẽ không sợ ta hạ độc chết sao?
Ta mỉm cười, xem ra, hắn vẫn chưa quên ta.
Tiêu Lục nhìn ta, kinh ngạc hỏi: “Cô là… Phù Cừ?”
Ta cúi mắt nhìn rượu trong chén, mỉm cườói: “Phù Cừ là ai?”
Tiêu Lục nheo mắt, trong mắt lóe lên vẻ không hiểu, lại nhìn ta một lượt, yên lặng rồi hỏi: “Thì ra hôm đó cô nương lấy tại hạ ra làm trò đùa.”
Ta cúi đầu mân mê tay áo, chậm rãi nói: “Công tử cũng từng đùa giỡn ta đấy chứ, một cước của chàng khiến ngực ta đến giờ vẫn đau.”
Lời nói này khiến Tiêu Lục có phần không hiểu, có điều, hắn nhanh chóng trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn ta, thần sắc trên mặt thay đổi. Lần đầu tiên ta trông thấy nhiều vẻ mặt phong phú phức tạp như thế trên khuôn mặt lạnh lùng hiểm độc của hắn, trong lòng cực kì thích thú, kế đó từ tốn nói: “Nước thơm từ trên trời giáng xuống, hương hoa thơm ngát, mời chàng hưởng dụng, thứ này…”
Ta còn chưa nói hết, Tiêu Lục đã run tay, rượu trong chén đổ cả ra bàn. Phen này, hắn đã hoàn toàn hiểu ra ta chính là Kê bà bà, Kê bà bà chính là ta.
Sở dĩ ta nói cho Tiêu Lục biết chuyện này, là vì muốn dọa cho hắn bỏ đi. Thử nghĩ xem, ai lại bằng lòng lấy một nữ nhân cả ngày đóng giả làm bà lão kia chứ, huống hồ, giữa ta và hắn còn có bao thù oán như vậy.
“Cô… cô…” Hắn chỉ tay vào ta nói không nên lời.
Ta thở dài một tiếng, “Tiêu công tử, có những chuyện tốt nhất đừng nên nói ra, nếu không, chuyện nước thơm kia…” Ta chậm rãi nói hết, rồi không thèm quan tâm đến sự kinh ngạc của hắn nữa, cầm chén rượu rời khỏi đại điện.
Chà, không khí trong điện không thoải mái chút nào, bên ngoài đại điện có một cây đại thụ, ta cầm chén rượu trèo lên cây hít thở không khí trong lành.
Cái cây này đã rất già, cành lá chĩa ra, khiến cho đầu cạnh dài một trượng, rộng một trượng, vừa hay có thể nằm lên.
Khi còn nhỏ ta thường cùng ca ca trốn lên cái cây này. Vốn định lên ngọn cây nằm ngắm sao một lát, nhưng ta không ngờ chỗ này đã bị người khác nhanh chân chiếm mất rồi.
Người đó là Thập Lục.
Thời gian trong khoảnh khắc như ngừng lại, tựa như muốn khắc ghi giây phút này đến vĩnh hằng.
“A Sơ, chọn ta được không?”
Ta sững người.
Phụ hoàng và mẫu hậu đều quen gọi ta là Sơ nhi, không hề gọi là A Sơ. Nhưng cách xưng hô này với ta không hề xa lạ. Từ trước đây rất lâu, hình như từng có người gọi ta như thế.
“Cậu…” Ta sững sờ hồi lâu, lẩm bẩm nói: “Cậu là…? Cậu là Đẩu Sách.”
“Cuối cùng nàng cũng nhận ra ta rồi hả?” Chàng khẽ nói.
Thì ra chàng chính là Đẩu Sách. Bao năm nay, người ở bên cạnh bảo vệ ta, là chàng.
Chàng đã biết ta là ai từ lâu. Nhưng ta lại không hề biết về chàng, không biết chàng võ cô