– Chị cũng dễ bị dọa nhỉ?
Tôi thèm vào đi chấp lời. Uống xong cốc nước me, tôi đẩy cái cốc rỗng về phía trước. Trong cái lớp học này, vốn dĩ không có sự công bằng cho một người cao tuổi, là tôi.
Tên cao to kia chưa phản ứng gì, thì giọng Khôi Vĩ đã văng vẳng bên tai.
– Khủng Long, làm tốt lắm. Ngồi xuống đi. Sắp vào lớp rồi đó.
Tức thì tên cao lớn phía trước đáp.
– Rõ. Đại ca.
Tôi vuốt mặt. Vuốt mặt. Lại vuốt mặt. Lũ chúng nó là là là là….là đồng bọn của nhau! Xem chừng lát nữa vào giờ học tôi có lăn kềnh ra vì tụt huyết áp thì cũng không có ai biết lí do là tại vì sao!
Ơn trời. Cốc nước me kia không có độc. Tôi vượt qua 3 tiết học một cách nhanh chóng. Rút kinh nghiệm từ buổi trước, buổi này tôi ghi chép rõ ràng. Kì thực thì kiến thức năm nhất tôi vẫn còn nhớ, nhất là môn tiếng Anh của giáo sư Đặng Hà, nhưng ngồi nghe lại kiến thức thì không tránh khỏi buồn chán.
Giờ giải lao giữa tiết thứ tư, tôi phi xuống căn-tin trường.
Vốn dĩ căn-tin trường tôi rất đông, lúc xuống mua đồ ăn cần phải xếp hàng mới tới lượt. Tôi chậm rãi đứng sau một dãy người, nhưng vừa đặt chân bước vào thì một loạt cái đầu quay xuống nhìn, rồi không ai bảo ai, tự động quay lại đứng phía sau tôi.
Tốt! Biết nhường người già thế là tốt. Bà chị này chẳng kiêng dè gì nữa. Tôi ngẩng cao đầu, lấy vài cái bánh và chọn chỗ ngồi gần cửa sổ.
Nhưng có phải bầu không khí ở chỗ này có vẻ khác thường so với mọi ngày không? Liếc mắt sang bên phải một vài đứa con gái năm nhất đang che miệng cười nói, vừa nhìn thấy tôi quay đầu ra thì đưa tay lên vẫy vẫy như thể thân thiết đã lâu. Hé mắt sang bên trái mấy tên con trai tóc xanh đỏ nhìn tôi với ánh mắt như thể tôi là một Super-Star. Quay người ra phía sau, một dáng người cao ráo đang rảo bước tới. Là là là là….tên cáo già đó – Khôi Vĩ!
Miếng bánh trong họng tôi không thể nuốt trôi, nén nghẹn, tôi hỏi.
– Cậu đến đây làm chi vậy?
Khôi Vĩ tỏ ra rất bất ngờ, quay sang phía tôi, lạnh lùng đáp.
– Ủa. Chị cũng đến đây ăn bánh sao? Vừa hay gặp nhau, ngồi chung bàn nhé.
Thế này có phải là mời cáo đến nhà chơi với đàn gà không? Tôi cự nự.
– Bàn này có người ngồi rồi. Cậu qua bàn khác đi.
Hắn ngoan cố.
– Ai vậy?
– Bạn tôi.
– Cùng khoa tiếng Anh với chị à?
– Đúng.
– Vậy hay quá. Vừa hay tôi có bài tiếng Anh cần hỏi.
Nếu có ngày tôi đối đáp lại được với tên Khôi Vĩ này, chắc ngày đó tôi đi bằng tay mất.
Tôi ăn đến cái bánh thứ 5 mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì gọi là hỏi bài của Khôi Vĩ, hết kiên nhẫn, tôi hỏi.
– Sao cậu nói hỏi bài tôi?
Khôi Vĩ trưng ra bộ mặt ngây thơ, đáp lại.
– Nãy giờ đợi bạn chị đó. Sao lâu tới vậy?
Tôi cứng họng, vờ vịt đáp.
– Bạn tôi lại không đến nữa rồi. Có bài gì cậu cứ hỏi tôi.
– Chỉ riêng tôi với chị?
– Ừ. – Tôi trả lời cho qua chuyện.
Khôi Vĩ chống tay lên bàn, giọng trầm hẳn xuống.
– Tôi muốn chị dịch hộ tôi ba chữ.
– Chữ gì – Tôi vừa nhai bánh, vừa hỏi.
Khôi Vĩ nghiêm túc nói.
– Chữ “I love you”, dịch ra tiếng Việt nghĩa là gì vậy?
Khụ! Miếng bánh như mắc nghẹn trong cổ họng. Rốt cuộc là đầu nó có vấn đề thật hay đang có ý cho tôi vào tròng vậy? Ba cái từ thuộc dang kinh điển trong tiếng Anh, ngay cả một đứa con nít chưa học tiếng Anh cũng biết nghĩa. Vậy mà nó…
Tôi nghi ngờ.
– Cậu không biết thật hay đang có ý đồ gì?
Giọng Khôi Vĩ thành thật.
– Không biết thật mà.
Tôi cố nuốt trôi miếng bánh trong họng, chậm rãi nói.
– Ba chữ ” I love you” nghĩa là : Tôi thích bạn.
Khôi Vĩ nhíu mày, rướn người lên phía trước.
– Là gì cơ. Tôi nghe không rõ.
– Là : Tôi thích bạn. – Tôi kiên nhẫn nói lại lần thứ hai.
– Vẫn chưa hiểu.
Tôi la lên.
– Là tôi thích bạn.
– Ầy. Chị cứ đùa.
Đến lúc này, tôi không thể nhịn được nữa. Tôi đập bàn cái “bốp” một cái, đứng dậy quát lớn.
– Là : Tôi thích bạn. Đầu cậu có vấn đề hay tai cậu không được bình thường nên cậu không hiểu thế?
– Hiểu. Vậy là hiểu rồi.
Đến lúc này, thì không phải chỉ có tên cà chớn đó đã hiểu, mà cả một đống sinh viên trong căn-tin này đều hiểu. Ngay cả cô bán đồ ăn trong căn-tin trường bị chứng lãng tai khi nghe thấy khẩu khí của tôi cũng ngừng rán bánh, ngẩng đầu lên nhìn tôi. Ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ.
Tôi chỉ còn nước ôm mặt chạy lên lớp.
CHƯƠNG 4. CHO CỪU ĂN.
***
Thời tiết khá hanh khô và oi bức.
Vừa trở về từ lớp học tôi nằm vật ra giường rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Đến khi Tuyết Mai gọi dậy tôi mới sực tỉnh.
– Du, mày không sao chứ?
Tôi vươn vai ngồi dậy, ngáp ngắn ngáp dài.
– Không sao.
– Nhìn mày không khác gì con cá mắm.
Tôi lườm nó rồi vỗ vỗ vào tay mình, vênh váo nói.
– Mày đã nhìn thấy con cá mắm nào khỏe khoắn như tao chưa? Tao vẫn nổi tiếng có sức khỏe tốt nhất cái phòng này mà.
Gần đó Phương Loan nghe tôi nói vậy thì gập chiếc Laptop, lắc đầu.
– Chỉ nhìn mày xoay như chong chóng hơn tuần nay tao đã thấy mệt rồi. Sao, lớp của Khôi Vĩ cũng học tăng ca à?
Tôi uể oải dời khỏi giường, đáp.
– Ừ. Cũng tăng ca.
– Sáng tăng ca. Chiều cũng tăng ca. Du, mày sắp thành siêu nhân rồi đấy.
Tôi cười gượng, mở cánh cửa phòng tắm. Cẩm Vân vừa đi học về, nhìn thấy tôi, nó hú ầm lên.
– Ma. Ma. Có ma chúng mày ạ.
Tuyết Mai và Phương Loan đang ngồi gần đó, nghe tiếng hú hét của Cẩm Vân thì vội chạy ra, mắt đứa nào đứa nấy long sòng sọc.
– Đâu. Ma đâu?
Cẩm Vân móc ngón tay chỉ sang tôi, thều thào nói.
– Đây nè chúng mày.
Tôi cười thảm hại.
– Thôi đi. Để tao vào nhà tắm đã.
Nhìn mình trong gương, suýt chút nữa thì mắt tôi lòi ra bên ngoài. Đúng là thảm hại thật.
Hai bên mắt thâm đen lại như bị ai đấm, da mặt nhợt nhạt, tóc tai rối bời. Tôi lắc đầu vài cái, xả nước vục lên mặt. Tuần vừa rồi lớp tôi học tăng ca, đến quá trưa mới tan. Về đến kí túc xá chỉ kịp bỏ sách vở rồi lại co giò chạy xuống phía giảng đường sinh viên năm nhất. Giảng viên của sinh viên năm nhất lại quá nhiệt tình, lần nào cũng dạy quá giờ. Cũng may rằng cái tên Khôi Vĩ kia biết điều hơn, nó không yêu cầu tôi chép lại bài, cũng không hỏi bài, nên là tôi cũng thầm cám ơn cuộc đời còn có những giây phút tươi sáng.
– Này, thời tiết oi bức thế này, không khéo vài hôm nữa lại mưa to chúng mày nhỉ?
–