Nếu Anh Muốn, Tôi Sẽ Là Của Anh - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Nếu Anh Muốn, Tôi Sẽ Là Của Anh (xem 3638)

Nếu Anh Muốn, Tôi Sẽ Là Của Anh

. Hỏi:
- Anh đuổi theo em à?.
- À… ừhm.
- Chi thế?.
- Anh sợ em bị gì!.
- Hơ, yêu em thế à?.
- Tất nhiên rồi .
- Cô nàng hôn thê anh đâu .
- Ơ, em biết chuyện à?.
- Nô nô, chưa biết gì cả.
- Biết hết rồi còn gì. Cô ta là vị hôn thê của anh, nhưng anh yêu mỗi em thôi .
- Giỏi nịnh. – Nó khoanh tay, lắc đầu.
- Xì, yêu thôi – Hắn dùng vai đẩy đẩy người nó.
“Jun đáng yêu thế từ khi nào nhỉ?. “.
- Em thưởng cho anh nhé!.
- Hử? Vì cái gì cơ?
- Hố hố – Nó cười nham hiểu. Rồi tiếp lời:
- Vì anh đã tìm em mà người ướt thế này .
- Ừh rồi, nhưng thưởng cái gì cơ?.
- Nhắm mắt lại đi.
- Định tặng cái gì mà bí mật thế?.
- Đm, giờ nhắm mắt lại không – Nó đùa.
- Rồi, người yêu vấu . Nhìn mặt em cứ như con gấu ý . – Hắn đùa lại.
Hắn nhắm mắt lại. Yun cười cười gian rồi chòm người lên thơm lên má hắn 1 cái. Hắn giật mình, mở mắt ra. Nhưng lại có vẻ không hài lòng, hắn vờ dỗi:
- Tưởng mi vào môi chứ! Hoá ra chỉ mi ở má à?.
- Tham vừa thôi bố .
- Anh lên chức bố khi nào ế nhờ?.
- Đm anh, đi chết đi .
- Ha ha, đồ vịt bầu xấu xí .
- Đỡ hơn đồ gấu lắm lông, lòng toàn thân. Chỉ nào cũng có lông .
- Anh biết chỗ nào lông rậm nhất này .
- Lông nách anh chứ gì! Thằng khùng .
- Anh đâu có lông nách .
- Đéo tin đâu .
- Cần anh giơ cho em không .
- Thôi, thối lắm!.
- Thì mai mốt em cũng phải ngửi thôi .
- Làm mẹ gì phải ngửi chứ .
- Hửi nách Chồng em là 1 vinh hạnh đấy nhé!.
- Biến đi, thằng điên .
- Thôi, đùa thôi! Đừng dỗi chứ!.
- Ai dỗi anh đâu .
- Hơ, thôi! Nhường em vậy .
- Ngoan…
-Chồng em mà .
Rồi 2 người cười tủm tỉm. Hí hí. Tiếng cười vang khắp cả căn phòng. Lâu rồi Yun đâu cười sảng khoái thế này. Lâu rồi Jun đâu tìm được Yun ngày xưa.
***
Hai người họ nằm trên giường. Yun nép người mình vào người hắn, cuộn tròn ấm áp. Hoá ra ông trời không phụ lòng người. Ông trời không ích kỉ như nó nghĩ. Ông vẫn cho nó 1 bờ vai, vẫn cho nó 1 niềm hạnh phúc mong manh. Hì. Nó rất hạnh phúc đấy!.
“Mình yêu Jun nhất cơ!”.
“Mình yêu Yun nhiều lắm cơ!. Nhưng không biết nên nói với Yun chuyện của cô nàng Uke không nhỉ . Thôi, không nói. Kệ mẹ nó đi. Giờ nói ra kẻo mất vui. Hí hí!”.
- Chúng tôi đang rất hạnh phúc.
Hai người bỗng dưng đột ngột reo lên. Hai người ngạc nhiên, rồi nhìn nhau.

Rồi cười sảng khoái. Tình yêu không mang cho ta nhiều đau khổ như ta tưởng nhỉ?. Yêu, phải cho và phải nhận. Quy luật của tự nhiên mà .
“Ông trời không cho, cũng chẳng lấy lại của chúng ta điều gì cả. Nên cứ yêu đi, dù đau khổ vẫn cứ yêu đi. Vì con người, không ai điều khiển hay ngăn cản được trái tim mình cả. Yêu đi… yêu đi. Dù khó khăn, dù vất vả… thì cứ yêu đi. Sống là phải yêu, không yêu là chết!”.
-o0o-
Thần chết đứng ở 1 góc tường. Chống nạnh bực bội. Cũng chẳng biết lão bực chuyện gì nhưng… hình như đang liếc tác giả thì phải.
Tác giả đang cặm cùi ngồi viết, thì thần chết la cái á lên vào lỗ tai tác giả mà mắng:
- Đm tác giả, đất diễn tao sao ít thế?.
Tác giả liền đớp lại ngay, đâu vừa:
- Con lạy bố. Bố làm thần chết chứ bố có làm nhân vật chính đâu mà đòi diễn nhiều. Thôi, tới lúc bố diễn rồi kìa. Ra đi!. Action nào!.
- Mày nhớ đấy, mai mốt nhớ cho tao vào nhiều nhiều nha!.
- Ngoan đi rồi cho nhiều!.
- Không ngoan thì sao?.
- Không cho diễn chứ sao?.
- Thôi, không cãi với mày. Tao đi diễn đây!.
“Rõ sợ còn sĩ . Chữ sĩ lão này to thật “.
-o0o-
Thần chết đứng ở xó tường trong khách sạn. Tay cần lưỡi rìu cười nham hiểm.
“Cô ta sắp chết đến nơi mà vẫn còn tươi cười được à?”.
Rồi thần nhìn sang con *** của mình. Nghiến răng nghiến lợi, dồn nén tức giận quát lớn:
- Mi nghĩ cách gì đi chứ! Đừng có mà ngồi đó mà ủ dột thế chứ!.
- Đang bị ỉa chảy, thần thông cảm cho thuộc hạ đi!.
- Uống smecta vào là hết chứ gì!.
- Thần không biết đâu, bệnh tiêu chảy của *** nó khác của người nhiều lắm! .
- Khác thế nào cơ?.
- Nó… ưhm, thần cũng chả biết nói sao nữa.
- Tương tự như bệnh nào cơ? Nói thử nghe xem nó trầm trọng đến cỡ nào?.
- Ưhm… Nó tương tự như bệnh thiếu gái của thần ý.
- Ôh nô, nghiêm trọng thế à .
- Vâng ạ, nghiêm trọng lắm!.
- Thôi thôi, vào viện ngay. Vào viện ngay.
- Vào cũng vô ích thôi ạ.
- Thế làm sao mới chửa được cho ngươi đây?.
- Thì giống như mỗi lần thần bị bệnh thiếu gái thì thần làm gì cho hết bệnh ý.
- Ưhm, thường thì ta đi tìm gái cua chứ sao?.
- Thì thần cũng thế thôi. Đi tìm chỗ đễ ỉa chứ sao giờ?.
- Trời, thế thì mi đi đi. Nói lằng nhằng rốt cuộc là muốn đi ỉa chứ gì?.
- Thần quả thông minh. Chính xác 100%.
- Mẹ, đi đi. Lắm lời thật!.
- Thế bye thần. Thuộc hạ đi ỉa cái rồi ra nhá!.
- Bấm!.
Nhìn con *** của mình đi ỉa rồi thần quay qua nhìn cặp tình nhân kia. Đầu thầm nghĩ:
“Để ta xem bọn người còn hạnh phúc đến bao giờ?. Mua ha ha ha… Ặc ặc, lên hổng nổi rồi. Cười lạ, thâm hơn tẹo. Mua ha ha ha ha ha ha ha… Ta sẽ cho ngươi biết, thế nào là địa ngục… Mua ha ha ha ha… Ặc ặc, thôi. Viêm họng. Không thèm cười nữa. Hết vai. Đi vô”…….
Uke lại ngồi trên bậu cửa sổ. Cô vẫn thế, thích ngắm cảnh, ngắm lá rơi… trên bậu cửa sổ của mình. Hôm nay, cô đã tự nhắc mình không được khóc. Nhưng sự thật không phải thế, cô không nhiều hơn nó tưởng. Chà, lại khóc nữa rồi. Cô vội đưa tay lên quyệt đi những giọt nước mắt. Giá như cô mạnh mẽ hơn 1 tí, giá như cô thâm hiểm hơn 1 tí. Thì có lẽ lúc đó Jun đã không nổi cáu với cô, Yun sẽ không lấn lát như thế.
Cô chợt nghĩ bâng quơ:
“Tại sao mình sinh ra không phải là 1 ngọn cỏ hay là 1 chú chim nhỉ?. Như thế, ít nhiều gì thì mình sẽ không có cảm xúc, không có những thứ người ta gọi là hỉ, nộ, ái, ố. Để không có những giọt nước mắt này. Sao con người lại yếu đuối thế chứ!?. Sao họ không là 1 loài động vật bền vững đi… sao họ cứ thích nói những lời tổn thương đến người khác thể nhỉ?. Buồn cười!. Nếu mà có kiếp sau, mình muốn được làm ngọn cỏ. Ngọn cỏ mảnh manh, yếu đuối nhưng nó lại không bị gò bó bởi 1 khuôn phép nào đó. Nó vẫn được đung đưa người theo gió. Nó vẫn được dựa dẫm vào mặt đất. Khác hẳn với nó bây giờ…”.
***
“Where is the moment we needed the most
You kick up the leaves and the magic is lost
They tell me your blue skies fade to grey
They tell me your passion’s gone away
And I don’t need no carryin’ on”.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, nó làm ngắt đi những dòng suy nghĩ mơ hồ của cô. Cô bước xuống sàn nhà mát lạnh. Luồng đôi chân trắng muốt của mình vào đôi dép kẹo. Sao đó cô lếch từ từ đến cái điện thoại của mình. Cô cầm tiếng thoại lên, là Kyo gọi.
Cô chần chừ chẳng biết là mình nên bắt điện thoại hay không. Nếu bắt, anh sẽ nghe thấy giọng cô run rẩy. Còn không, anh chắc sẽ lo lắng lắm. Cô cắn răng, nuốt nước bọt rồi nấc 1 hơi dài để dồn nén đi những giọt nước mắt.
Uke bắt máy. Giọng cô tương đối ổn định hơn vừa rồi:
Alô.
Uke à?. Có chuyện gì với em thế?.
“Sao anh ấy lại hỏi mình câu đó?”.
Uke bắt đầu nhận thức được việc Kyo đã nhận ra cô đang khóc. Bờ môi cô run rẫy hỏi:
Chuyện gì là chuyện gì hử anh?.
Sao em lại khóc…?.
Em… em đâu có khóc- Cô chối.
Em đừng dối anh. Anh biết cả rồi. Em đang khóc. Đúng không?.

Sao em không trả lời anh?.[br

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Đòn trả thù cao tay của cô con dâu bị nhà chồng lừa cưới, lấy hết hồi môn

Truyện Nụ Cười Của Nắng – Con Gái Thần Mặt Trời Full

Cô vợ bỏ trốn của bạo quân

“Anh đi lâu quá, có vị đại gia đến cưới tôi rồi làm bố con anh rồi…”

Hào môn thịnh sủng: Cô vợ ngang ngược của tổng giám đốc thần bí