Ban đầu Ân Viễn còn không tin, ông nằm trên giường ho khan hai cái, “Sao lại thế, bà nghe ai nói vậy? Đây không phải là mẹ kế Tử Nhàn ư?” Gần đây con trai có tiếp xúc với Quý gia, nếu thích cũng là Quý Tử Nhàn chứ, sao lại là mẹ kế Quý Tử Nhàn, đã cưới người khác coi như bỏ qua, nhưng chồng người ta mới mất không bao lâu, nếu không thì con trai coi trọng cũng không đến nỗi nào.
Chu Thục Nhàn xoa ngực cho chồng mình, “Tôi đã nghe ngóng khắp nơi rồi, sự thật đó, bên ngoài đều truyền thế, họ còn tưởng chúng ta đã biết chuyện rồi cơ.” Bà thở dài, “Cũng không biết Á Minh đang nghĩ gì, chuyện lớn như vậy làm sao lại không nói cho chúng ta biết chứ, nó giữ bí mật về người yêu tôi còn có thể hiểu, nhưng giờ ngay cả đứa bé cũng có rồi, sao có thể lừa chúng ta chứ.” Trong lòng bà hơi khó chịu, đây cũng không phải việc nhỏ, sao con trai phải giấu họ chứ.
Cơ thể Ân Viễn rất không ổn, lúc nói chuyện với Chu Thục Nhàn ông lại ho vài cái, ông bị bệnh liên quan tới phế quản, giờ trời lạnh, cho dù độ ấm trong phòng cao ông vẫn không ngừng ho, “Thật có đứa bé sao?”
“Tôi nghe nói như vậy.” Chu Thục Nhàn cũng không biết nên nói cái gì cho phải, “Hình như cả Hồng Vũ cũng biết việc này rồi, chắc rằng chú Lợi cũng biết rồi.” Bà thật không có ấn tượng tốt về Ân Lợi.
Ân Viễn nghĩ nghĩ, “Tuổi của nó cũng không nhỏ nữa, yêu ai thì nó cũng có tính toán riêng, không có chung tiếng nói cũng bình thường, nhưng có đứa bé thì lớn chuyện rồi, bình thường tôi ở trong nhà nên không rõ ràng lắm, bà đã từng nghe chưa, cô bé tên là Vu Kiều kia là người thế nào.”
“Hình như cô bé đó cũng khá, nghe họ đồn chỉ không hài lòng việc đối phương đã kết hôn, cũng không nói gì khác.”
Vu Kiều mang thai đương nhiên là giả, cô và Ân Á Minh cái gì cũng chưa làm, lấy đâu ra đứa bé, đây đều do nhà Ân Hồng Vũ nghĩ ra.
Hai người Ân Lợi và Ân Hồng Vũ căn bản sẽ không nghĩ tới chuyện bịa mang thai, vẫn là vợ Ân Lợi Vương Tĩnh nghĩ ra, vừa bắt đầu Ân Lợi và Ân Hồng Vũ còn cảm thấy chủ ý này không tốt, nói quan trọng nhất là phải đổi tiếng tăm của Vu Kiều, có đứa bé nhưng lại có tiếng xấu cũng vô dụng thôi.
Vương Tĩnh tỏ vẻ hai người đúng là không hiểu biết, nói: “Hai cha con biết cái gì, vì sao Á Minh không nói chuyện bạn gái mình cho người trong nhà? Bởi vì nó biết điều kiện đối phương không đủ, nên không dám nói, sợ kích thích cha mình, bây giờ chúng ta lấy cớ sẵn cho nó, nó sẽ chủ động nói thật sao?”
Ân Lợi và Ân Hồng Vũ đều lắc đầu, thực sự không thể, phân tích rất có đạo lí!
Vương Tĩnh tiếp tục nói: “Á Minh ước gì có thể cưới ả kia, ả kia chắc chắn cũng không vạch trần, cô ta ác độc như vậy, cơ hội tốt nhường ấy sao có thể buông tha? Hai người trong cuộc đều không vạch trần, ai biết chuyện này thật hay giả?”
Ân Lợi và Ân Hồng Vũ lại đồng loạt gật đầu, lại thêm một phân tích có đạo lí!
Nhưng còn chưa giải quyết vấn đề thanh danh, Ân Hồng Vũ vẫn cảm thấy không ổn, “Thanh danh cô gái kia quá kém, nghe qua là biết, chắc chắn dì cũng không thích, nói không chừng còn bảo cô ta phá thai!”
“Chậc!” Vương Tĩnh hai người đàn ông trong nhà mình thật là gỗ mục (ví với những kẻ vô dụng, không thể uốn nắn nên người), “Chuyện này quá dễ làm! Sức khỏe Ân Viễn ngày càng kém đi, chắc cũng không sống được mấy năm nữa, sẽ sốt ruột việc kết hôn của Á Minh, những thân thích và bạn bè nào sẽ kích thích Ân Viễn chứ, đương nhiên sẽ tìm lời hay mà nói, thật vất vả mới có đứa bé, sao có thể bỏ qua? Ai sẽ giội nước lạnh nói cô ả kia không tốt, đây không phải kích thích Ân Viễn à?”
“Ồ ~~~” Hai cha con nghe xong đều hiểu, lúc bọn họ bịa đặt nhắn nhủ người khác để mọi người thông cảm sức khỏe Ân Viễn, vậy là thành công.
Huống hồ người ta đã có đứa bé, chắc chắn phải kết hôn, người ta cũng không phải con chó hay con mèo, cũng có thân phận là chủ tịch Vân Hải, có thể tùy tiện sinh con cho người khác sao?
Đã bàn kết hôn, bọn họ nói bậy chẳng phải không thức thời sao, sau này còn phải qua lại mà, hơn nữa đó cũng là châm ngồi tình cảm vợ chồng đối phương với nhà chồng, cái danh xấu này ai cũng không muốn mang, cho nên đã nói đến chuyện đứa bé, ai sẽ lắm miệng chứ, cứ nói coi như cũng được hoặc là không biết, dù sao đó cũng là chuyện của Ân gia, người ngoài cũng không biết tình hình thực tế, vẫn không nên nói loạn.
Hai cha con cảm giác nhà mình thật thông minh!
Vì vậy khi tin đồn nay lan truyền khắp nơi, hai người trong cuộc hoàn toàn không biết rõ tình huống, Quý Tử Nhàn đương nhiên không biết, Ân Hồng Vũ đặc biệt chú ý không để cho cô ta biết, cũng không nói cho người quen của Quý Tử Nhàn, anh ta sợ Quý Tử Nhàn quấy rối.
Ân Viễn cũng không muốn mất cơ hội này, ông cảm thấy nên gọi đương sự tới hỏi rõ, “Không biết nhà Ân Lợi có biết không, mời bọn họ tới hỏi nắm rõ đã, đợi hỏi rõ rồi nói với Á Minh, tôi vẫn lo về nhân phẩm đối phương, chồng trước mới mất không lâu đã…”
Chu Thục Nhàn cũng hiểu được đạo lý này, “Quả thực phải hỏi kĩ, trước khi Quý Huy chia tài sản nghe được không ít tin đồn, nghe nói đứa bé Tử Nhàn kia chịu không ít ủy khuất, nó sẽ hiểu rõ về Vu Kiều hơn chúng ta, hôm nào gọi nó tới nhà ngồi một lúc, hỏi qua một lượt.”
Ân Viễn gật gật đầu, “Nhưng vẫn nên hỏi nhà Ân Lợi trước, đột nhiên gọi cô bé nhà người ta đến hỏi chuyện này là không tốt.”
Vì vậy Vương Tĩnh tới nhà họ, đúng lúc Ân Lợi bận công tác, không đi cùng, nhưng ông ta rất tin tưởng vào vợ mình, có người vợ giỏi tính toán, nhất định sẽ không phạm sai lầm, ông ta rất yên tâm, Ân Hồng Vũ cũng không đến, Vương Tĩnh nói một mình anh ta là thế hệ sau ngồi đó nghe rất không tiện.
Vương Tĩnh đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, miệng lưỡi lưu loát rất thành thạo khen đi khen lại Vu Kiều.
“Vu Kiều này thật sự không tệ, nếu con bé không tốt, sao Quý Huy có thể đưa nhiều tài sản cho nó như thế? Nghe nói nó đối xử với nhân viên công ty rất tốt, năng lực công tác cũng giỏi.”
“Nó quen Á Minh cũng ở mấy tuần gần đây, sau tang lễ không lâu, nghe nói trong nhà con bé đó đối xử với nó không tốt, bức nó tái hôn, mỗi ngày đều bắt đi xem mắt, sau đó gặp phải người xấu, may mà Á Minh thấy, đã giúp nó một lần, hai người mới quen nhau.”
“Nó là góa phụ, tất nhiều thị phi, nó lại xinh đẹp, sao có thể tránh được người khác nhìn chằm chằm? Sau đó còn gặp chuyện, mà Á Minh lại cứu nó thêm lần nữa.” Vương Tĩnh nói sơ qua chuyện bắt cóc, “Đây chính là anh hùng cứu mỹ nhân, lấy thân báo đáp quá bình thường, Vu Kiều kia cũng mới 25 tuổi, còn nhỏ hơn Á Minh nhà mình mấy tuổi, rất xứng.”
Cha con Ân Lợi điều tra khá tốt, rất tỉ mỉ, nhưng cũng tốn không ít tiền.
Ân Viễn và Chu Thục Nhàn chăm chú nghe, lúc Vương Tĩnh nói chuyện bọn họ đều không xen vào.
Vương Tĩnh tiếp tục nói: “Sau đó Vu Kiều ở nhà trọ gần công ty Á Minh một tuần lễ, việc này chắc là hai người cũng biết chút ít, không phải có một tuần lễ Á Minh không về nhà sao?”
Ân Vi