Vẻ sửng sốt trên mặt nhỏ Hạnh khiến bốn đứa nó lập tức bu lại.
Tiểu Long thì thào:
– Ai thế Hạnh ?
Nhỏ Hạnh khoát tay ra hiệu cho các bạn im lặng:
– Dạ thưa bác, cháu là Hạnh đây ạ.
– A, cháu là Hạnh đấy hả ? Bác nhớ rồi.
Nhỏ Hạnh chợt nhớ đến bệnh trạng của mẹ Hiền Hòa:
– Thưa bác, bác đã khỏe chưa ạ ?
– Ờ, ờ, bác vẫn khỏe.
– Ủa! – Nhỏ Hạnh bỗng kêu lên đầy ngạc nhiên – Cháu quên nữa, Hiền Hòa đang đến chỗ bác mà. Bác chưa gặp bạn ấy sao ?
– Cháu nói gì ? – Giọng mẹ Hiền Hòa cũng ngạc nhiên không kém – Hiền Hòa đang đến chỗ bác à ?
– Vâng ạ.
Mẹ Hiền Hòa sửng sốt:
– Lạ thật! Hiền Hòa đâu có biết chỗ bác ở ?
Lần này không chỉ nhỏ Hạnh ngạc nhiên mà cả Tiểu Long, Quý ròm, Tần, Dưỡng đều ngơ ngác ngó nhau. Bốn đứa nãy giờ vẫn châu đầu quanh chiếc ống nghe trên tay nhỏ Hạnh nên không bỏ sót một lời đối đáp nào của hai bên.
Nhỏ Hạnh khẽ liếc các bạn rồi thấp thỏm hỏi:
– Thế không phải bác đang nằm viện hở bác ?
– Không! – Mẹ Hiền Hòa giật mình – Ai bảo cháu thế ?
– Hiền Hòa bảo! – Nhỏ Hạnh cố trấn tĩnh – Ngày nào cháu cũng thấy bạn ấy đem cơm vào bệnh viện.
Mẹ Hiền Hòa hỏi bằng giọng run run:
– Thế cháu đến chơi có thấy Hiền Hòa đang sống với ai không ?
– Thưa, không ạ. Bạn Hiền Hòa chỉ sống một mình thôi, bác.
– Bác hiểu rồi. Cảm ơn cháu nhé.
Mẹ Hiền Hòa nói một cách vội vàng và đột ngột cúp máy.
Nhỏ Hạnh gác ống nghe vào giá đỡ, rồi đưa tay vỗ vỗ trán:
– Hạnh đã nghe ngay từ đầu mà Quý và Long cứ không tin. Rõ là có điều gì không bình thường trong chuyện này.
Quý ròm nhăn nhó:
– Ai mà lường trước được những chuyện như vậy. Chỉ người có giác quan thứ sáu như Hạnh mới đánh hơi được những bí ẩn bên trong thôi.
Tiểu Long nhìn nhỏ Hạnh, giọng thán phục:
– Thế ngay từ đầu Hạnh đã nghi Hiền Hòa đem cơm đi đâu chứ không phải đem đến bệnh viện hở ?
– Hạnh không nghĩ thế! – Nhỏ Hạnh lắc đầu – Nói đúng ra, Hạnh không nghi ngờ điều gì cụ thể, chỉ thắc mắc về thái độ kỳ lạ của Hiền Hòa thôi.
Tần bóp trán:
– Quái thật! Nếu Hiền Hòa không đem cơm vào bệnh viện thì đem đi đâu ?
Dưỡng nhanh nhẩu hùa theo:
– Ừ, đem đi đâu mà ngày nào cũng đem ?
Quý ròm nhìn Tần và Dưỡng, nhếch môi nói:
– Theo tao, Hiền Hòa đem cơm vào bệnh viện chứ chả đem đi đâu cả.
Tiểu Long thắc mắc:
– Thế sao nó không cho Hạnh đem thay, cũng không cho Hạnh đi theo ?
Quý ròm nhún vai:
– Quá đơn giản! Vì người nằm trong bệnh viện không phải là mẹ nó.
– Thế người đó là ai ?
Nhỏ Hạnh đáp thay Quý ròm:
– Chính là ba Hiền Hòa.
Tiểu Long chưng hững:
– Chứ không phải ba nó bỏ nhà ra đi sao ?
Quý ròm chém tay vào không khí:
– Căn cứ theo thái độ của mẹ Hiền Hòa qua cuộc nói chuyện khi nãy thì có thể kết luận người bỏ nhà ra đi là mẹ Hiền Hòa chứ không phải ba Hiền Hòa. Mẹ nó bỏ nhà đi, ba nó buồn đến phát ốm, phải vào viện. Chính vì vậy khi nãy nghe tin ba nó nằm viện, mẹ nó đã bồn chồn không yên. Và Hiền Hòa đã giấu chúng ta tất cả những chuyện đó.
Tần lúc lắc đầu:
– Tao chả hiểu gì cả. Nếu vậy tại sao khi có người hỏi đến ba Hiền Hòa, nó lại phịa là ba nó đi công tác ? Cứ nói thẳng là ba nó nằm viện có hơn không ?
Quý ròm trừng mắt:
– Thế nhỡ có người hỏi đến mẹ nó thì nó phải trả lời sao ? Mẹ nó quanh năm ở nhà, chẳng làm cơ quan nào, nó không thể bảo mẹ nó đi công tác được.
Dưỡng vọt miệng:
– Thì cứ bảo là nằm viện.
– Nói thế mà cũng nói! – Quý ròm “xì” một tiếng – Cả ba lẫn mẹ không thể cùng một lúc kéo nhau vào nằm trong bệnh viện được. Phịa thế ai người ta tin cho.
Tiểu Long đưa tay quẹt mũi, gật gù:
– Quý ròm nói đúng đấy! Nếu cả hai người cùng vắng nhà thì cứ bảo ba đi công tác, còn mẹ nằm viện là hợp lý nhất!
– Òi há!
Tần gục gặc đầu. Rồi nó tròn mắt nhìn nhỏ Hạnh:
– Thế chốc nữa Hiền Hòa về, tụi mình có nên nói gì không hở Hạnh ?
Nhỏ Hạnh trầm ngâm:
– Tụi mình cứ làm thinh.
Dưỡng vọt miệng:
– Thế không nói cho Hiền Hòa biết mẹ nó vừ gọi điện thoại à ?
– Không cần đâu! – Nhỏ Hạnh thở ra một hơi dài – Giờ này chắc mẹ Hiền Hòa đang trên đường về nhà đấy!
– A, phải rồi! – Dưỡng đập tay lên trán – Mẹ nó phải về thăm ba nó chứ!
Tần cười hì hì:
– Người ta bảo “giận thì giận mà thương thì thương” mà! Nhất là lúc này ba Hiền Hòa đang ốm…
Tần ra vẻ ta đây kinh nghiệm đầy mình. Nhưng nó không có dịp chứng tỏ hết sự trải đời. Một hồi chuông điện thoại lại vang lên cắt ngang câu nói của Tần.
Quý ròm liếc về chỗ đặt máy:
– Mẹ Hiền Hòa lại gọi đấy! Hạnh nghe đi!
Không đợi Quý ròm giục, nhỏ Hạnh đã vọt lại chỗ chiếc máy. Nó hấp tấp đến nỗi đánh rơi chiếc ống nghe xuống nền nhà làm phát ra những tiếng lộc cộc inh tai.
Trong khi Quý ròm nhăn mặt, Tiểu Long, Tần, Dưỡng bụm miệng cười thì nhỏ Hạnh mặt mày tái mét. Nó quýnh quíu nhắc chiếc ống nghe lên, hồi hộp áp vào tai:
– A lô! A lô!
May làm sao các mối dây chưa bị sút ra.
– A lô! – Giọng một người đàn ông vang lên trong ống nói – Xin lỗi, ai đang nói chuyện đấy ?
– Dạ, cháu là Hạnh, bạn học của Hiền Hòa! – Nhỏ Hạnh liếm môi.
Gặp người quen, người đàn ông làm một tràng:
– À, Hạnh đấy hả cháu! Bác là ba của Hiền Hòa đây. Cháu gọi Hiền Hòa cho bác nói chuyện một chút!
Suýt chút nữa nhỏ Hạnh đã đánh rơi chiếc ống nghe lần thứ hai. Giọng người đàng ông đúng là giọng của ba Hiền Hòa rồi. Và nếu là ba Hiền Hòa, giờ này ông phải đang ở trong bệnh viện và đã gặp Hiền Hòa rồi mới phải chứ ? Hay là vừa rồi ông định dặn Hiền Hòa điềi gì nhưng khi nó ra về rồi, ông mới nhớ ?
Ý nghĩ sau cùng giúp nhỏ Hạnh bình tĩnh trở lại. Nó nói:
– Thưa bác, Hiền Hòa chưa về tới nhà ạ.
– Ủa, cháu có biết Hiền Hòa đi đâu không ? Lẽ ra giờ này nó phải ở nhà ăn cơm chứ ?
Lần này thì nhỏ Hạnh có cảm giác lưng mình đang nổi đầy gai ốc. Cả đám bạn nó đang đứng bu kín chung quanh cũng vậy, đứa nào đứa nấy cảm thấy như có một làn gió lạnh thổi qua người.
– Thưa bác, nhỏ Hạnh thốt lên sửng sốt – Chứ không phải bạn Hiền Hòa vừa vào bệnh viện thăm bác sao ?
– Bệnh viện nào ? – Ba Hiền Hòa ngớ ra – Không, không có! Chắc là Hiền Hòa đi thăm ai đó! Chết rồi, hay là mẹ nó