Vì vậy, sụt sà sụt sịt một hồi, nó cắn môi đáp:
– Cũng bình thường thôi ba. Nhờ có các bạn đến học chung với con…
Ðang nói, Hiền Hòa sực nhớ tới đám bạn của mình đang ở dưới bếp, liền ngoảnh cổ ra sau, kêu lớn:
– Hạnh ơi!
Nhỏ Hạnh không dám xuất hiện ngay, sợ mọi người biết mình đang đứng ngay sau bức vách.
Ðợi Hiền Hòa kêu thêm vài tiếng nữa, nó mới bưng mâm cơm bước ra:
– Chào hai bác ạ.
– Chào cháu! – Mẹ Hiền Hòa mỉm cười – Ồ, cháu giỏi quá!
Ba Hiền Hòa cảm động:
– Hai bác cảm ơn cháu nhiều. Nếu không có cháu đến chơi, Hiền Hòa chắc buồn lắm.
Hiền Hòa nhìn ba, hớn hở khoe:
– Ba ơi, ngoài bạn Hạnh…
Nhưng mẹ Hiền Hòa đã lên tiếng:
– Cháu ở đây ăn cơm với gia đình bác nhé.
– Vâng ạ! – Nhỏ Hạnh cười – Ðể cháu đi lấy chén.
Hiền Hòa đứng lên:
– Ðể Hiền Hòa đi với Hạnh.
Quý ròm chặn hai cô bạn ngay ngách cửa:
– Giờ sao ?
– Sao là sao ?
Quý ròm nhìn Hiền Hòa, phân vân hỏi:
– Tụi này chạy ra chào ba mẹ bạn hay đứng luôn trong này ?
Hiền Hòa nhanh nhẩu:
– Các bạn ra ngồi ăn cơm luôn chứ!
Nhỏ Hạnh nhíu mày:
– Không được đâu!
Tiểu Long khịt mũi:
– Sao không được ?
– Không đủ cơm! – Nhỏ Hạnh thở dài – Các bạn cùng kéo ra thì hỏng bét!
Hiền Hòa chớp mắt:
– Ăn thua gì đâu, Hạnh!
Tần gãi đầu:
– Tụi này không ăn, chỉ ra chào thôi.
Quý ròm nhún vai:
– Tụi mình mà thò đầu ra, chắc chắn ba mẹ bạn Hiền Hòa sẽ mời ngồi vô bàn ăn, không tránh được đâu!
Hiền Hòa chớp mắt:
– Thì đâu có sao! Hôm nay là ngày vui mà…
Nhỏ Hạnh tặc lưỡi cắt ngang:
– Thôi, tốt nhất là mấy bạn cứ đứng nấp trong này. Chờ khi nào ăn xong, Hạnh sẽ giới thiệu các bạn với ba mẹ Hiền Hòa.
Dưỡng gãi cằm:
– Sau đó thì sao ?
Nhỏ Hạnh nháy mắt:
– Sau đó thì mạnh bạn nào bạn nấy chạy về nhà lục cơm nguội ra ăn chứ sao!
Hiền Hòa tuy không đồng tình với cách sắp xếp của nhỏ Hạnh nhưng không biết làm sao phải đối. Ngay cả nhỏ Hạnh cũng thế, nó cảm thấy bắt các bạn chui hoài trong bếp kể cũng kỳ nhưng lại không nghĩ được cách nào hay hơn.
Vì vậy cả hai ngồi ăn mà chẳng thấy ngon lành gì.
Hiền Hòa và nhỏ Hạnh vừa và cơm vừa lấm lét ngoảnh nhìn về chỗ cửa thông xuống bếp.
Mẹ Hiền Hòa gắp thức ăn vào chén nhỏ Hạnh:
– Ăn đi cháu! Cơm còn nhiều lắm, không sợ thiếu đâu!
– Dạ.
Ba Hiền Hòa giục:
– Ăn đi chứ! Hai đứa làm mà nhớn nhác như quạ vào chuồng lợn thế ?
Như để trả lời ông, một tiếng động mạnh đột ngột vang lên ngay chỗ ngách cửa.
Trong khi Hiền Hòa và nhỏ Hạnh xanh mặt thì ba Hiền Hòa quay phắt về phái sau:
– Tiếng động gì thế ?
Mẹ Hiền Hòa lộ vẻ căng thẳng:
– Trộm chăng ?
– Trộm à ? – Ba Hiền Hòa đứng lên – Ðể anh cho nó một hèo!
Hiền Hòa hoảng hốt:
– Ðừng ba…
Cùng lúc đó, Quý ròm quýnh quíu bước ra khỏi chỗ nấp, hai tay giơ cao lên khỏi đầu.
– Quý làm gì thế ? – Nhỏ Hạnh sửng sốt.
– Ðầu hàng chứ làm gì! – Quý ròm méo xệch miệng – Tôi đâu có muốn ăn gậy vào đầu!
Ba Hiền Hòa đang hùng hổ bước lại chỗ ngách cửa, chợt ngớ ra:
– Ơ…
Quý ròm bỏ tay xuống, chưa kịp nói gì, Hiền Hòa đã vọt miệng:
– Bạn học của con đấy, ba! Bạn ấy đến đây giíup con…
– Trời, thế mà cháu làm bác hồi hộp muốn đứng tim! – Ba Hiền Hòa áp tay lên ngực – Nãy giờ sao cháu không ra ngoài này, đứng trong bếp làm gi!
Mẹ Hiền Hòa niềm nở:
– Ngồi xuống ăn cơm đi cháu.
Ðợi Quý ròm ngồi xuống, nhỏ Hạnh quay qua khẽ giọng trách:
– Quý làm gì ầm ĩ thế ? Bộ đói bụng muốn ra đây hả ?
– Ðâu có! – Quý ròm thì thào – Tại thằng Tiểu Long…
– Long sao ?
– Nó đói bụng muốn xỉu. Thế là nó ngã vô người tôi, làm tôi ngã đập đầu vô vách…
– Chết rồi! – Nhỏ Hạnh giật thót, bây giờ nó mới nhớ ra Tiểu Long là đứa ăn nhiều, lại mau đói – Hạnh phải chạy vô dặn Long cố chờ một lát mới được.
Nói xong, Hạnh đứng lên:
– Ðể cháu xuống bếp lấy chén cho bạn Quý.
Hiền Hòa nói:
– Ðể Hiền Hòa lấy cho.
– Thôi Hiền Hòa ngồi đó đi, để Hạnh lấy.
– Khỏi cần ai lấy cả! – Tiếng Tiểu Long bất thần vang lên – Tôi đã đem ra đây rồi!
Mọi người giật mình ngoảnh lại, thấy Tiểu Long đứng lù lù chỗ cửa, tay cầm hai cái chén, đang toét miệng ra cười.
Ba Hiền Hòa dụi mắt:
– Ôi, cháu cũng là…
Hiền Hòa vui vẻ:
– Bạn ấy là Tiểu Long, cũng là bạn con đó, ba.
Mẹ Hiền Hòa ngạc nhiên:
– Các cháu làm gì mà ở đằng sau nãy giờ thế ?
Hiền Hòa đáp thay bạn:
– Các bạn làm bếp phụ con đó mẹ. Các bạn còn tưới cây, ủi quần áo, lau nhà, giúp con ôn tập…
Trong khi Hiền Hòa hớn hở khoe thành tích của các bạn cho ba mẹ nghe thì nhỏ Hạnh nguýt Tiểu Long:
– Long làm gì mà sốt sắng thế ?
Tiểu Long nhăn nhó:
– Ðói bụng quá.
Quý ròm nhìn hai cái chén trên tay thằng mập, cười hí hí:
– Hèn gì nó cầm ra tới hai cái chén. Té ra nó tính sẵn cả rồi.
– Các cháu này!
Tiếng của ba Hiền Hòa vang lên khiến bọn Quý ròm lập tức ngưng ngay cuộc đấu khẩu. Cả ba ngoảnh mặt lại, đồng thanh:
– Dạ.
Ba Hiền Hòa nhìn lướt qua các khôn mặt của bọn trẻ, giọng tự nhiên khàn đi:
– Bác rất cảm động trước việc làm của các cháu. Các cháu đối xử với con gái bác so ra còn tốt hơn hai bác nhiều. Bác nghĩ đó là một bài học đối với hai bác.
Ba Hiền Hòa bỗng dưng ăn nói long trọng hẳn khiến bọn trẻ lúng túng nhìn nhau, chẳng biết phải nói gì.
– Bác thay mặt cho cả bác gái xin cảm ơn các cháu thật nhiều nhé.
Bọn trẻ lí nhí:
– Dạ.
Ba Hiền Hòa day qua con gái:
– Hiền Hòa, con lại túi xách của ba lấy hộp kẹo chocolat đem ra đây…
– A, ba có mua chocolat hả ba!
Hiền Hòa vỗ tay reo ầm và nhỏm người lên khỏi ghế. Nhưng nó chưa kịp nhích chân đã thấy Tần và Dưỡng thò đầu ra nhìn láo liên:
– Chào hai bác ạ. Hiền Hòa cứ ngồi đó đi, để bọn này đi lấy cho!
Hai đứa làm một tràng rồi không đợi ai có ý kiến, đã bổ lại chỗ chiếc tú