Kính Vạn Hoa: Hoạ Mi Một Mình – Nguyễn Nhật Ánh - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Kính Vạn Hoa: Hoạ Mi Một Mình – Nguyễn Nhật Ánh (xem 542)

Kính Vạn Hoa: Hoạ Mi Một Mình – Nguyễn Nhật Ánh

Hiền Hòa ơi, có nấu canh không ?


Nhỏ Hạnh chạy lên chạy xuống chừng mười lần thì cơm nước đã đâu vào đó.


Lần thứ mười một, nhỏ Hạnh chạy lên nói:


– Hiền Hòa tiếp tục học bài đi, để Hạnh mang cơm vào bệnh viện cho!


– Không được đâu! – Hiền Hòa giật thót.


– Sao không được ?


– Hạnh có biết mẹ mình nằm ở bệnh viện nào, lầu mấy, phòng số mấy đâu!


Nhỏ Hạnh cười:


– Thì Hiền Hòa chỉ cho Hạnh. Có khó gì đâu!


Hiền Hòa lắc đầu. Nó xếp tập, đứng lên:


– Thôi, Hạnh và các bạn ở nhà đi! Ðể Hiền Hòa mang cơm vào bệnh viện cho!


Nói xong, không để nhỏ Hạnh nài nỉ thêm, Hiền Hòa vội vã đi xuống bếp, cho mọi thứ vào gà mên rồi dắt xe đạp ra khỏi nhà:


– Các bạn ở nhà chơi, chờ Hiền Hòa về ăn cơm chung nhé!


Ðợi Hiền Hòa đi khuất, nhỏ Hạnh quay sang Quý ròm:


– Lạ thật đấy!


Quý ròm nheo mắt:


– Chuyện Hiền Hòa giành mang cơm ấy hở ?


– Ừ.


– Có gì lạ đâu! Hiền Hòa muốn tự mình chăm sóc mẹ thôi!


Tiểu Long phụ họa:


– Ừ, gặp tôi, tôi cũng giành mang cơm cho mẹ!


Nhỏ Hạnh không nói gì. Nó biết là Quý ròm và Tiểu Long nói đúng. Nếu là nó, nó cũng làm như vậy thôi. Nhưng nét mặt của Hiền Hòa lúc nhỏ Hạnh đề nghị để mình mang cơm vô bệnh viện khiến nó nghi hoặc. Nhỏ Hạnh nhớ khi nghe nó nói như vậy, Hiền Hòa thoáng lộ vẻ lo lắng. Ðiều đó làm nhỏ hạnh thắc mắc quá.


– Nhưng Hạnh nhận thấy thái độ của Hiền hòa có cái gì đó bất thường! – Nhỏ Hạny bày tỏ sự băn khoăn.


– Là sao ? – Quý ròm tròn mắt.


Nhỏ Hạnh chép miệng và đưa tay đẩy gọng kính trên sóng mũi:


– Hạnh không biết chắc. Nhưng dường như Hiền Hòa hơi hốt hoảng khi nghe Hạnh đòi mang cơm.


Quý ròm nhíu mày:


– Chắc là Hạnh trông gà hóa cuốc đó thôi. Tôi thấy chẳng có lý do gì khiến Hiền Hòa phải hốt hoảng cả.


Một lần nữa, nhỏ Hạnh lại làm thinh trước sự phản bác của bạn. Bởi vì một lần nữa nó thừa nhận Quý ròm nói đúng. Ừ, có thể Hiền Hòa không muốn nhỏ Hạnh làm thay nó cái công việc đó. Hiền Hòa muốn tự mình vào bệnh viện. Và như vậy chẳng có gì để Hiền Hòa phải hốt hoảng. Nhưng không hiểu sao nhỏ Hạnh vẫn có cám giác là lạ. Cái cảm giác đó rất đỗi mơ hồ, vì vậy khi Quý ròm và Tiểu Long hỏi vặn, nó không thể cắt nghĩa cho rành mạch được.


Một lát, Hiền Hòa về.


Bước vô nhà thấy cơm nước đã dọn sẵn, nó nhìn nhỏ Hạnh, mắt long lanh:


– Cảm ơn Hạnh nhé.


Quý ròm đập tay lên ngực:


– Sao bạn chỉ cảm ơn một mình Hạnh ? Tôi cũng có công trong chuyện này đấy.


Tiểu Long khụt khịt mũi:


– Tôi nữa chi.


Hiền Hòa cười:


– Ừ, thì cảm ơn cả ba bạn.


Ðợi Hiền Hòa ngồi vào bàn, nhỏ Hạnh hắng giọng hỏi:


– Mẹ bạn bị bệnh gì thế ?


– Mẹ mình bị sốt cao, chưa rõ bệnh gì. Hiện nay các bác sĩ đang xét nghiệm.


Hiền Hòa trả lời tự nhiên đến mức nhỏ Hạnh không có cớ gì để vặn vẹo. Nó làm thinh liếc sang bên cạnh, thấy Quý ròm đang nhìn nó tủm tỉm cười. Nụ cười mím chi của thằng ròm rõ là có ý chọc quê.


Nhỏ Hạnh chẳng để tâm đến sự trêu ghẹo của bạn. Nhưng nó hoang mang ghê lắm. Thậm chí trong một thoáng nó đâm ra nghi ngờ chính sự nghi ngờ của mình. Ừ nhỉ, có thể mẹ Hiền Hòa đang nằm viện thật. Hiền Hòa không thể đối đáp trôi chảy như thế nếu đó là chuyện bịa. Nhưng tại sao nó lại giật mình khi mình đề nghị đem cơm vào bệnh viện thay cho nó nhỉ ?


Nỗi băn khoăn đó cứ bám riết lấy Hạnh. Ngay cả khi cả bọn đã ăn cơm xong, ngồi trò chuyện đùa giỡn một lúc rồi bịn rịn chia tay nhau, nhỏ Hạnh vẫn nghĩ ngợi mãi đến chuyện đó trên đường về nhà.


Sáng hôm sau, khi thầy Chiến kêu Hiền Hòa lên bảng trả bài, cả lớp đứa nào cũng nín thở nhìn theo nó. Tuần trước thầy Chiến hăm rồi. Khi thấy Hiền Hòa cứ đứng nghệt ra trước câu hỏi dễ ơi là dễ của thầy, thầy chán nản trả tập cho nó và nói lần sau thầy sẽ còn kêu nó nữa.


Trước hàng chục cặp mắt đổ dòn vô mình, Hiền Hòa vẫn thản nhiên. Nó tiến lên chỗ bàn thầy bằng những bước chân chậm rãi. Hiền Hòa bao giờ cũng đi đứng thong dong. Khác với các học sinh khác, nhìn điệu bộ của Hiền Hòa, khó mà đóan được nó có thuộc bài hay không. Vì vậy đứa nào cũng hồi hộp.


Hồi hộp nhất trong những đứa hồi hộp tất nhiên là Tần, Dưỡng, Tiểu Long, Quý ròm và nhỏ Hạnh. Hôm qua nhỏ Hạnh nhìn thấy Quý ròm giảng bài vật lý cho Hiền Hòa, nhưng saukhi tụi nó ra về Hiền Hòa có lôi môn sinh ra học hay không thì chỉ có trời mới biết.


Thầy Chiến đón lấy cuốn tập của Hiền Hòa nhưng thầy không nhìn vào tập ngay, mà nheo mắt hỏi:


– Bữa nay em có thuộc bài không ?


– Thưa thầy, có ạ.


Bấy giờ thầy mới nhìn vào bài học, hắng giọng:


– Thế em cho thầy biết bộ xương giữ vai trò gì trong cơ thể của chúng ta!


Hỏi xong, thầy ngước mắt nhìn thẳng vô mặt Hiền Hòa, chờ xem nó đối đáp ra làm sao.


Nhưng hôm nay đứa học trò ngoan của thầy đã không làm thầy thất vọng. Nó đáp ro ro:


– Thưa thầy, bộ xương có vai trò nâng đỡ cơ thể đứng thẳng trong không gian, làm chỗ bám vững chắc cho các phần mềm như gân, cơ và giúp cho cơ thể có một hình dáng nhất định. Nó còn tạo thành các khoang chứa và bảo vệ các cơ quan bên trong như hộp sọ, lồng ngực…


Hiền Hòa làm một tràng nghe bắt sướng lỗ tai.


Thằng Tần ngóc cổ ngồi nghe, hả hê lắm. Nó quên phắt mới cách đây mấy ngày nó hùng hồn tuyên bố sẽ không thèm dây dưa gì với con nhỏ tổ viên bướng bỉnh này nữa, thậm chí sẵn sàng từ chức tổ trưởng để thực hiện quyết tâm đó của mình. Tần quên, nên nó khều thằng Dưỡng:


– Tuyệt quá hở mày ?


Dưỡng toét miệng cười:


– Ừ, tuyệt thật!


Tần híp mắt:


– Nhờ tao đó.


– Mày làm gì ?


– Tao liên tục động viên nó.


– Xạo đi! – Dưỡng nhếch môi – Sao hôm trước mày thề mày sẽ bỏ mặc nó, không thèm biết đến nữa ?


– Tao chỉ nói cho hả tức thôi! – Tần cười hì hì – Chứ nó là bạn thân của tụi mình, làm sao tao bỏ mặc nó được.


Dưỡng vẫn chưa hết nghi ngờ:


– Mày động viên nó lúc nào sao tao không nhìn thấy ?


– Tao đâu có gặp nó ở trên trường! – Tần nhún vai – Tao đến tận nhà nó để động viên, có thế mới hiệu quả!


Rồi sợ Dưỡng không tin, Tần gật gù nói thêm:


– Ba mẹ nó khen tao nức nở, còn mời tao ở lại ăn cơm…


Tần còn định ba hoa vung vít thêm vài câu nữa nhưng nhác thấy Hiền Hòa đang ôm tập lò dò đi xuống, nó liền nín thinh.


Dường liếc về phía Hiền Hòa, nói:


– Ðể tao hỏi Hiền Hòa thử xem có đúng như vậy không há!


Tần tỉnh khô:


– Mày không tin thì cứ hỏi. Nhưng tao nghĩ Hiền Hòa sẽ không thú nhận đâu. Nó sợ quê ấy mà.


Nghe thằng Tần nói “chặn họng” như

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Xem tử vi ngày 17/03/2017 Thứ Sáu của 12 cung hoàng đạo

Xem tử vi ngày 19/03/2017 Chủ Nhật của 12 cung hoàng đạo

Đây Có Phải Người Bạn Trai Keo Kiệt, Tính Toán?

Chồng từ nhà tắm chạy ra, tôi chết điếng thấy ô sin đứng run lập cập ở bên trong

Con gái còn trẻ còn lắm ước mơ