Không thịt không vui - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Không thịt không vui (xem 4818)

Không thịt không vui

nước tinh khiết một ly lấy mười đồng, tổng cộng là một trăm ba mươi đồng đồng, chỉ lấy tiền mặt.”


Thì ra là muốn tiền, nhìn hai tay vô sỉ của hắn đưa ra, tình cảm tốt tôi giành cho hắn lập tức giảm xuống năm mươi điểm.


Vô cùng không đành lòng lấy tiền riêng của tôi lấy từ nữ vương ở chợ bán thức ăn, tôi nói thầm: “Tại sao không đi làm ‘vịt’ (trai bao ấy) đi, kiếm được tiền còn nhanh hơn.”


Lời vừa ra khỏi miệng, bác sĩ có cặp mắt đào hoa nhìn tôi bằng một ánh mắt mười phần điện giật, dịu dàng nói: “Dĩ nhiên làm, một lần ba ngàn, qua đêm thêm một ngàn, cô phải lời nói ưu đãi một trăm.”


Hiểu lầm, đều là hiểu lầm, hắn cũng không phải là bác sĩ có cặp mắt đào hoa, mà là bác sĩ vịt.


Quả nhiên là Sơn Ngoại Hữu Sơn, Nhân Ngoại Hữu Nhân (2 câu này giống như là núi cao có núi cao hơn), tôi thừa nhận mình bại dưới tay hắn.


Thật vất vả mới tiễn đươc bác sĩ vịt, tôi cùng Mã Lạp Dư cũng bắt đầu nói chuyện.


“Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?” Sự kiên nhẫn của hắn đã không có nhiều lắm: “Trong điện thoại đến tột cùng nói là cái gì?”


Tôi nói thật: “Điện thoại là dì Bích điện tới, dì đúng là xảy ra tai nạn xe cộ, chỉ là cái trán trầy chút da, máu cũng không có chảy, nhưng nếu đã đến bệnh viện, dì thuận tiện ở khoa thẩm mỹ làm giải phẫu hút mỡ, tiêu giảm hạ túi mắt, nói buổi tối cũng không trở về ăn cơm, bảo mình đừng chờ.”


“Bất Hoan, cô không cảm giác mình rất nhàm chán sao?” Mã Lạp Dư cả người đã lạnh tới cực điểm.


“Anh nên biết, mục đích tôi làm chuyện này là gì.” Tôi nhìn thẳng hắn.


Mã Lạp Dư mặt ngoài thật bình tĩnh, nhưng tôi nhìn ra được, đối mặt ánh mắt của tôi, hắn đang có lại dấu vết trốn tránh.


“Anh nên biết, tôi làm như vậy cũng không phải bởi vì nhàm chán mà tiến hành Ác Tác Kịch, tôi chỉ muốn xem một chút, dì Bích ở trong lòng của anh đến cuối cùng là quan trọng như thế nào.” Tôi nhẹ giọng giải thích.


“Tôi không rãnh chơi với cô.”Con ngươi màu của hắn dao động, xoay người muốn đi.


Muốn đi? Vì chỗ tồi tàn này, tôi bị bác sĩ vịt chết kia nuốt sống 130, sao có thể dễ dàng để anh chạy như vậy!!!


Tôi đè Mã Lạp Dư lại, theo dõi anh, bức bách trái tim anh: “Thật ra thì anh vốn quan tâm dì Bích. Thật ra thì anh vốn không phải là người không hiểu chuyện như vậy. Thật ra thì anh biết cũng hiểu lúc đó dì ấy là bất đắc dĩ.


Thật ra thì anh đã sớm tha thứ cho dì ấy. Thật ra thì anh rất muốn nhận dì ấy. Thật ra thì anh rất muốn gọi dì ấy một tiếng mẹ. Thật ra thì…Anh là bị Lỗ Gia Thành ép nên mới có thể làm ra những chuyện lạnh lùng như thế với dì Bích.”


“Là Lỗ Gia Thành bức anh,” Tôi nói to hơn: “Sao ông ta lại phải làm vậy?”


Sau khi nghe suy đoán d-đ-l-q-đ của tôi, tuy nét mặt Mã Lạp Dư như thường nhưng tôi lại nghe thấy một giọng nói, giọng nói phát ra từ người anh, tựa như tiếng tảng băng ngâm trong nước vỡ tan.


Tảng băng trong suốt lạnh lẽo có một vết nứt.


“Ông ta không biết anh và dì Bích quen nhau. Ông ta vẫn khống chế anh phải không?” Tôi nói ra thay anh.


Thật ra thì để đưa ra kết luận này cũng không khó.


Đúng vậy, Lỗ Gia Thành – người này chưa bao giờ xuất hiện trước mặt chúng tôi nhưng tất cả những biến cố xảy ra trong hai năm qua đều là do ông ta thao túng sau lưng. Thủ đoạn của ông ta, mưu kế (KUU-dđ£L£Q£Đ) của ông ta, nghĩ là biết.


Rốt cuộc ông ta là người như thế nào? Tôi rất tò mò.


Mã Lạp Dư không nói lời nào. Bởi vì suy đoán của tôi là chính xác nên anh không phản bác.


Đã không còn chuyện gì để nói.


“Hôm qua dì Bích còn nhắc tới tình cảnh lúc sinh anh. Tôi nghĩ đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất đời dì ấy.” Tôi nói tiếp: “Dì ấy nói cho tới bây giờ mình chưa từng hối hận.”


Mã Lạp Dư đứng bật dậy, đi tới trước cửa, khi tay anh chạm vào tay nắm cửa thì dừng lại. Anh đưa lưng về phía tôi, giọng khàn khàn: “Rất nhiều chuyện không có cách nào giải quyết. Nếu cô có lòng thì xin giúp tôi hiếu thảo với dì ấy.”


Dứt lời, anh cứ như vậy mà đi.


Tôi cũng không ngăn cản anh. Bởi vì tất cả những gì nên nói đã nói hết. Hơn nữa có thể nhìn ra anh quả thật có chỗ khó xử.


Vốn định đi ra ngoài cùng nhau, nhưng suy nghĩ một chút mình ném ra ngoài 130 đồng, thật sự là thịt đau như cắt. Vì vậy tôi mạo hiểm nguy hiểm có thể bị lây bệnh trĩ trên băng ghế người khác vừa làm ấm, dịch mông ngồi trên chỗ vẫn còn hơi ấm mà Mã Lạp Dư vừa ngồi.


10 đồng một lần, không ngồi thật phí!!!


Nhưng vừa ngồi xuống thì bác sĩ con vịt kia lại đi vào, còn cười tới mức như nhặt được phân bọ hung: “Cô ngồi ghế này? Tốt quá, mời nộp trước 10 đồng.”


“Vì sao?!?” Lông mày tôi vặn lại thành hình con sâu róm: “Phí ngồi ghế là tôi đưa!!!”


“10 đồng vừa rồi là anh ta ngồi. Bây giờ cô ngồi, phải trả 10 đồng trước.” Bác sĩ vịt chết không chút hoang mang, đúng lý hợp tình.


Bác sĩ vịt chết à bác sĩ vịt chết, lòng anh đen như nhà vệ sinh công cộng không có đèn vậy!!!


Tôi cắn răng, run lẩy bẩy mà móc ra 10 đồng, ném cho anh ta.


Mà bác sĩ vịt chết kia đưa cho tôi một tấm danh thiếp, trên đó không viết chức vụ mà chỉ viết tên và số điện thoại di động của anh ta.


“Cho tôi làm gì?” Tôi nghi ngờ.


Chẳng lẽ để tôi làm người giới thiệu làm phẫu thuật cho anh ta?


Sự thật chứng minh, tôi thật sự là quá ngây thơ quá trong sáng. Bởi vì bác sĩ vịt chết mỉm cười, lập tức không khí xung quanh tràn đầy mùi thơm của hoa đào: “Tôi biết xem tướng. Mặt của cô cho thấy sau này cô sẽ là người đại phú đại quý. Mà nguyện vọng của tôi chính là tìm một phú bà. Tôi chờ cô, nhớ, giá cả sau khi chiết khấu là 2900 đồng một lần.”


Tôi cúi đầu, liếc nhìn tên anh ta trên danh thiếp.


Tưởng Bản Nhai.


Tưởng vịt muối.


Quả nhiên là vịt, cha mẹ anh ta thật có tầm nhìn xa.


Tôi định đi nhưng trước khi đi còn làm một chuyện: Tôi mượn cái chậu rửa mặt, vặn đầy một chậu nước, nhất cổ tác khí* uống ừng ực hết vào bụng.


NHẤT CỔ TÁC KHÍ một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (“Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)


Một ly nước lọc 1 đồng, tôi đây chính là cái ly!!!


Tưởng Bản Nhai nhìn tôi, ánh mắt lại rất phong phú lần nữa.


Sau khi về tới nhà, tôi như thể chưa có chuyện gì xảy ra, sống tiếp cuộc sống của mình. Tuy thỉnh thoảng còn thích dùng băng vệ sinh trắng tinh đáng yêu đi dọa Mã Lạp Dư một chút, nhưng ít ra không nhắc lại chuyện giữa anh và dì Bích.


Với lần này, Mã Lạp Dư rất yên tâm.


Nhưng tôi là người không có chuyện gì vui thì nhất định phả

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Vì mình hay vì tình?

Ngoại trừ bạn ra, không ai có thể thực sự giúp đỡ bạn

Truyện Tình Zồng Full Online

Chồng tôi thản nhiên rút 500 ngàn đưa cho gái lạ rồi tiễn cô ta ra về mà không hề nhìn tôi lấy một lần…

Cuộc sống điền viên của Tình Nhi