Đầu tiên là Hòa Hợp Đường, hiện tại là bang Tống Liên, ở sau lưng, nhất định có một thế lực nào đó đang chuẩn bị hết thẩy.
Chính là muốn mượn thế lực của bang Thanh Nghĩa trừ đi các bang hội hạng hai này, sau đó, chính là đưa Bang Thanh Nghĩa đẩy lên đầu sóng ngọn gió, trở thành cái bia ngắm.
Nhưng Lý Phong quyết làm theo ý mình, căn bản không nghe lời Lý Bồi Cổ nói, như cũ phân phó thủ hạ chuẩn bị đối phó bang Tống Liên.
Sở dĩ biết những chuyện này, là bởi vì khi cha con bọn họ đang thảo luận ở trong phòng sách thì tôi đứng ở trước cửa phòng vừa ăn khoai chiên vừa nghe lén.
Sở dĩ dám làm như thế, là bởi vì nhị thiếu gia của Lý gia Lý Lý Cát cũng làm như vậy, nhưng mà hắn nghe lén rất nghiêm túc, khóe miệng mím thật chặc, ngay cả khi tôi ngón tay dính dầu và vụn khoai chiên đặt ở trên bả vai hắn lau chùi lặp lại lặp lại lập lại cũng không có phát hiện.
Mà tiếng cãi vả bên trong càng lúc càng lớn, rốt cuộc, tôi nghe thấy gióng nói lạnh lùng của Lý Bồi Cổ nói: “Ba, bây giờ không phải là thời điểm thoải mái, quyết định của người liên quan đến tất cả tính mạng của toàn bộ bang hội.”
“Ba cũng vậy nhắc nhở con, hiện tại ba vẫn là người đứng đầu bang hội, còn chưa tới phiên con tới quơ tay múa chân.” Lý Phong cũng tức giận phất tay: “Được rồi, đi ra ngoài đi, Ba cũng mệt rồi, không muốn về nhà còn phải tranh luận gây gỗ củng con cái.”
Bên trong trầm mặc có ít nhất mất hơn một phút, cũng không có người bước ra ngoài.
Đến khi tôi dò trong bao chỉ còn một miếng khoai chiên thì Lý Bồi Cổ an tĩnh nói một câu: “Chẳng lẽ ba đã quên, cũng bởi vì năm đó sự độc đoán của ba, đã làm cho con cùng Lý Cát phải mất mẹ?”
Miếng khoai chiên cuối cùng từ trong tay của ta rớt xuống, rơi trên mặt thảm.
Bởi vì một tiếng vang thanh thúy “Chát” từ bên trong truyền đến, thông qua kết quả phân tích, có đến 99% là Lý Phong đánh Lý Bồi Cổ.
Quả nhiên, sau phụt phút, tôi liền nhìn thấy Lý Bồi Cổ mở cửa, từ bên trong đi ra — khóe miệng có một vết máu.
Hắn mắt nhìn thẳng, giống như là không hề biết gì, đi lướt qua bên người hai chúng tôi.
Thật ra thì, trong một giây đó, tôi giống như chưa hề thấy một Lý Bồi Cổ như thế.
Diện mạo Lý Bồi Cổ, bởi vì khóe miệng có vết máu mà trở nên xa lạ, giống như là phủ lên một tầng sương lạnh, đem toàn bộ dịu dàng đóng băng lại.
Hay là phải nói, hắn bây giờ, mới là bản chất chân chính của hắn?
Thấy hắn rời đi, Lý Lý Cát không nhịn được, chuẩn bị vọt vào phòng sách cùng Lý Phong lý luận.
Khi hắn chuyển bước thì tôi đặt tay ở trên bả vai của hắn.
Lý Lý Cát quay đầu, quăng tới một câu kiên định: “Đừng ngăn ngăn cảng tôi.”
Tiếp liền vọt vào phòng sách.
Tôi đem tay đang dừng lại trong không trung thu lại, dưới ánh đèn, nơi lòng ngón tay cùng móng tay còn là lưu lại những vụn khoai tây chiên.
Lý Lý Cát này, tay tôi còn chưa có lau sạch sẽ mà, hắn liền chạy rồi.
Thật sự là không phúc hậu.
Cứ tranh cải như vậy cũng chỉ phí thời gian, Lý Bồi Cổ quyết định chọn lựa phương pháp dân chủ: “Bất Hoan, ý của em thế nào?”
“Em đồng ý.” Lúc nói những lời này, tôi giống như mặc lụa trắng, đứng ở bên trong thánh đường, ánh mắt đưa tình đắm đuối nhìn về phía chú rể Bồi Cổ ở đối diện.
Sau khi dặn dò các công việc cần chuẩn bị, Lý Bồi Cổ nói mình cần nghỉ ngơi , để cho tôi cùng Lý Lý Cát đi ra ngoài.
Đi ra ngoài cửa phòng của hắn, ta còn đang thất hồn lạt phách, ngổn ngang trong tưởng tượng của mình.
Dù sao, Lý bồi cổ nữ nhân, cái danh hào này đối với ta hấp dẫn là tương đối lớn.
Thất thần quá sâu, tôi nhất thời không có đề phòng đối với Lý Lý Cát, vì vậy, ở khúc quanh, tôi lại lần nữa bị hắn ép sát vào tường.
Bàn tay của hắn, bóp gương mặt tôi.
Cũng không phải như cái loại phim thần tượng trung đó nắm chặt cằm gương mặt của nữ chính khiến càng nhìn càng thấy đáng yêu hơn đẹp đẽ động lòng người hơn đưa tới người dục vọng muốn ooxx.
Mà là đem nửa bộ mặt tôiđều bị bóp đến tất cả thịt chen chúc lại với cùng nhau, để cho ta gương mặt của nhìn qua như bị sưng vù rất giống như cái bánh bao làm cho người ta liện tưởng đến đau đớn gợi lên dục vọng muốn bóp nát.
Đối với một phự nữ xinh như hoa mà làm ra loại hành động ác độc này, tôi lại lần xác định Lý Lý Cát không phải đàn ông.
Ở khúc quanh ánh sáng có chút tối, hơi phản chiếu đôi mắt xinh đẹp đôi con ngươi sáng trong: “Bất Hoan, ngày mai không cho phép cô đi!”
“Tôi nhất định phải đi.” Tôi nâng lên cái gương mặt vẫn đang bị bóp đến biến dạng nói.
“Cô có bik chỉ cần cô suất hiện bên cãnh anh hai như vậy, lập tức sẽ có ít hay nhiều họng súng đang âm thầm nhắm nhắm vào cô!” Lý Lý Cát bắt đầu uy hiếp tôi.
Dĩ nhiên tôi hiểu, uy hiếp của hắn cũng là sự thật.
“Tôi nghĩ, Bồi Cổ để cho tôi đi, tự nhiên có lý do của anh ta, chẳng lẽ đến anh trai của mình mà anh cũng không tin tưởng?” Tôi hỏi.
Ai ngờ, vừa nói như thế, trên tay hắn càng thêm dùng sức, mặt mũi của của của tôi đã không còn nhìn rõ được nữa, bị bóp co lại thành một khối.
“Anh hai căn bản không quan tâm tới cô! Nếu không anh hai sẽ giấu cô ở căn nhà này, vĩnh viễn cũng không để cô xuất hiện ở trước mặt mọi người, vĩnh viễn đem cô bảo vệ ở phía sau!” Lý Lý Cát cơ hồ là gầm nhẹ nói ra lời nói này.
Đầu óc của tôi quay vòng mấy vòng, rốt cuộc đưa ra một cái kết luận: “Ý của anh là, giống như anh bây giờ, sẽ không để cho tôi suất đầu lộ diện ra bên ngoài sao?”
Những lời này đối với Lý Lý Cát rất có lực sát thương, tương đối lớn, nhất thời, hắn giống như là trúng một quyền lợi hại nhất thiên hạ, toàn bộ mạch máu trên gương mặt đều tê liệt, hồng đến giống như là trứng tôm.
“Tôi chỉ không muốn cô chết, như vậy tôi mới có thể tiếp tục hành hạ cô.” Lý Lý Cát chẳng biết tại sao, trong thanh âm hơi giận lại có chút mùi vị bại hoại: “Tóm lại, tôi sẽ dùng bất kì thủ đoạn nào đễ ngăn cảng việc cô củng anh hai xuất hiện cùng nhau!”
Bỏ xuống câu khẳng định này, Lý Lý Cát xoay người rời đi.
Nhưng chân còn chưa có bước ra đi, liền”Đông” một tiếng ngã trên mặt đất.
Tôi đem cái bình hoa mới đánh hắn bất tỉnh để lại trên kệ trang trí, sau đó thổi đi chút bụi dính trên tay.
Lý Lý Cát a Lý Lý Cát, nếu nói âm mưu quỷ kế thì phải dấu mà làm sau lung người khác, giống như anh tuyện bố kêu gào trước mặt người ta, chỉ có bị đập thôi.
Tiếp, tôi thừa dịp bốn bề vắng lặng, đem Lý Lý Cát đang ngủ mê man lôi đến trên gác xép, dùng dây thừng đem tay chân hắn trói kỹ lại, trói chặt như con cua, không thể động đậy.
Như vậy, ngày mai sẽ không có ai tới quấy phá rồi.
Ý của tôi là, càng thâm nhập, cụ thể hơn, động tác chẳng biết xấu hổ hơn.