Hôn Lên Đôi Môi Em - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
The Soda Pop

Hôn Lên Đôi Môi Em (xem 4540)

Hôn Lên Đôi Môi Em

ong, họ ở lại thêm một chút rồi về, lúc về cô ghé tai nói nhỏ với ông nội.
- Kệ ảnh đi ông, cháu sẽ bồng con tới chơi với ông thường xuyên luôn!
– Thật không? – Ông cũng hạ giọng.
– Thật! – Cô cười hi hi thơm vào má ông rồi chạy theo anh. – Chúc ông nội ngủ ngon!
Anh đi bộ mà cô phải vắt chân đuổi theo mới kịp.
- Đợi em! – Cô níu lấy tay anh.
– Em đi chậm thôi, ngã bây giờ! – Anh không hài lòng.
– Em nhớ anh quá! – Cô cười tít mắt nhõng nhẽo với anh.
– Làm gì mà phải nhớ, anh ở đây chứ có đi đâu đâu! – Anh ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng lại cảm thấy vui.
– Hứ, không thèm thì tui hông nhớ nữa! – Cô bĩu môi hất tay anh ra.
– Hì hì! Dại gì mà không muốn! – Anh liền ôm lấy eo cô. – Chỉ có mình Mẫn khờ nhớ anh, anh không thích nó hờn thì khổ.
– Anh nói ai khờ? – Cô bị anh chọc cho tức đỏ mặt.
– Ấy chết, anh lỡ miệng. Ha ha ha. – Anh cười ngất, cô bị anh chọc quê thì vùng vằng xô anh ra.
Càng xô anh càng ôm cô chặt hơn rồi bất ngờ hôn vào môi cô. Lúc anh buông ra, hai má cô đỏ ửng dưới ánh đèn.
- Đồ xấu xa!
– Ha ha, thích lắm chứ gì, còn làm bộ!
– Tí nữa anh chở em đi mua khung ảnh nhé! – Cô biết càng lún sâu thì càng bị anh chọc cho ngóc đầu không nổi nên chuyển đề tài.
– Chi vậy?
– Bí mật, hì hì, nhớ ha! Em hay quên lắm đó, nhớ nha!
– Anh biết rồi!
Hai vợ chồng dắt tay nhau xuống con dốc nhỏ, anh bảo cô đứng đợi anh dưới một trụ đèn rồi đi lấy xe.
Dương Mẫn ngoan ngoãn đồng ý, đợi anh đi, cô lục túi lấy ra cái hình thằng bé đầu đinh cởi trần đứng cạnh bể bơi ra xem rồi mỉm cười khoái chí. Không biết cái quần anh mặc màu gì ấy nhỉ?
Chương 29
Triệu chủ tịch thấy thằng cháu nhỏ thì vui mừng vẫy lại.
- Lại đây ngồi với ông nào!
– Ông à, cháu có chuyện muốn nói. – Anh cứ đứng đó, lòng lo lắng.
– Sao? Sao mà gấp như muốn cưới vợ vậy? – Ông thong thả uống một ngụm trà.
– Cháu… cháu muốn cưới vợ!
Phụt!! Ông sặc cả ngụm trà.
Triệu chủ tịch trợn mắt nhìn thằng cháu. Thấy ông nội như vậy, anh càng khó xử. Ông nội anh vốn cẩn trọng chu đáo, anh lại đường đột thế này, tất ông sẽ nghĩ không hay.
- Cháu ngồi xuống đây kể ông nghe xem nào?
Triệu chủ tịch vỗ vào cái ghế gần đó. Vậy là anh đành ngoan ngoãn ngồi xuống kể lể, đương nhiên một số chuyện anh cũng không nói thật, nghe xong ông đắn đo nhìn anh, một lúc sau mới nói.
- Ông sẽ gặp anh cháu để nói chuyện, haiz… cháu ông sắp lên kiệu hoa hết rồi!
– Ông nội! – Anh nhăn mặt.
– À, ông nhầm, ý ông là cháu ông sắp rước kiệu hoa hết rồi! Haiz, ông già rồi, chả quản nổi nữa…
– Vậy cháu đi làm đây! – Anh băn khoăn đứng lên chào ông nội rồi lái xe đi.
Triệu chủ tịch bâng khuâng quá đỗi. Triệu Thiên Minh ông còn yên tâm, chứ cái cậu này thì…
- Quản gia! Mau gọi điện cho thằng Hai tới đây! – Ông lớn tiếng gọi.
Vậy là Triệu Thiên Minh lập tức bị triệu tập tới. Nghe ông nội tường thuật sơ qua, anh cũng ngạc nhiên nhưng rồi lại bình thường rất nhanh.
- Thế ông tính sao? – Anh hỏi.
– Ông định hỏi cháu đấy! Mà cô Bạch Khiết ấy là người như thế nào? – Ông có vẻ băn khoăn. – Nếu là cháu thì không sao, chứ thằng Kỳ…
– Thực ra nó cũng thay đổi nhiều ông ạ, không lêu lổng, biết sống có trách nhiệm hơn. – Thật không ngờ anh lại mở miệng ra khen thằng em trai, ông nội hơi ngạch nhiên rồi mỉm cười.
– Nếu cháu đã nói như vậy thì ổn. – Xem ra ông rất tin tưởng anh.
– Bạch Khiết cũng không tệ, cô ấy là thư kí của cháu, làm việc rất tốt, tính cách cũng chu đáo, nói chung là mẫu người khá toàn vẹn. Chỉ là… không hiểu sao hai người lại quen nhau, mà nó cũng lớn rồi, ông và cháu làm sao quản nổi! Theo cháu, nó cũng đã biết sống có trách nhiệm, thì nên tin tưởng nó, ông và cháu đừng đối xử với nó như một đứa trẻ. Cháu cũng không phai với nó, đáng ra cháu nên thay thế vai trò của cha mẹ để dạy dỗ nhưng cháu đã không làm thế…
Anh nói hết những suy nghĩ trong lòng ra cho ông nội nghe, cũng cảm thấy nhẹ nhõm đôi phần. Nghe anh nói vậy, Triệu chủ tịch mỉm cười. Hôm nay là một ngày có nhiều niềm vui trong đời của ông.
- Cháu dâu thế nào rồi?
– À… – Bị hỏi bất ngờ, anh hơi lúng túng. – Chắc là mau thôi ạ!
– Ờ, có hai đứa cháu thì càng tốt, ha ha! – Ông vuốt râu. – Vậy cháu nhắc nó đưa con bé Bạch Khiết tới đây, dù sao cũng là chuyện quan trọng.
– Vâng! – Anh đứng lên cúi chào ông. – Vậy cháu về tập đoàn đây. Tới tập đoàn, anh gọi Bạch Khiết phòng làm việc. Bất ngờ bị gọi vào, cô bỗng thấy hơi lo.
- Cô ngồi đi! – Anh chỉ tay vào ghế, Bạch Khiết cúi chào rồi ngồi xuống.
– Chủ tịch gói tôi tới có chuyện gì dặn dò ạ? – Cô e dè lên tiếng.
– Có phải cô và Thiên Kỳ muốn kết hôn hay không? – Anh vào thẳng vấn đề không vòng vo.
Bạch Khiết thoáng bối rối nhưng cô bình tĩnh rất nhanh.
- Vâng thưa chủ tịch.
– Hai người quen nhau lâu chưa? – Anh tiếp tục hỏi như truy vấn.
Một người hỏi, một trả lời rất lâu. Anh vốn có thiện cảm với Bạch Khiết vì tác phong làm việc, trách nhiệm và bản lĩnh của cô nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ là em dâu mình, Anh vẫn không thể nào hiểu được tại sao hai người lại yêu nhau, Thiên Kỳ xét thế nào cũng… anh đã từng tự hỏi, phải chăng Bạch Khiết có ý đồ với gia sản nhà họ? Anh là thế, luôn đa nghi, nên anh mới gọi cô vào đây để hỏi thật rõ ràng. Triệu Thiên Minh vốn rất coi trọng kết quá, nhiều câu anh hỏi thẳng thắn tới mức Bạch Khiết phải lúng túng một lúc mới có thể trả lời được. Nếu là người khác có lẽ đã thấy tự ái mà bỏ đi, nhưng cô đã quen với tính của anh, con người đó chính là Triệu Thiên Minh.
- Thôi được rồi, không làm mất thời gian của cô nữa, cô về văn phòng đi.
– Vâng, chào chủ tịch ạ. – Cô cúi chào anh rồi đi ra.
– À, nếu lúc nào đó thu xếp được thời gian, cô nói Thiên Kỳ chở tới thăm ông nội.
– Sao ạ? – Bạch Khiết sửng sốt, hai máng cô thoáng hồng.
Triệu Doanh Chính là thần tượng của người dân cả nước, mấy ai muốn gặp là gặp được ông? Hơn nữa, anh nói thế nghĩa là…
Cánh cửa khép lại trước mặt anh, Bạch Khiết khẽ mỉm cười, cô vốn nghĩ sẽ rất khó khăn, không ngờ lại dễ dàng như vậy. Cô nhớ, anh đã nói.
- Tôi cảm thấy lo, em tôi… thật sự tôi không yên tâm chút nào! Nhưng càng ngày nó càng trưởng thành, tôi phải để nó đứng trên đôi chân của mình, dùng đôi tay mình để tạo dựng cuộc sống. Quyết định kết hôn với ai là quyền của nó, nếu cả hai đã cảm thấy thích hợp, thì tôi không có lí do nào để ngăn cản.
Bạch Khiết biết anh nói đúng, hai người đã quá vội vàng, nhưng cô thực sự không cảm thấy ân hận, có thể họ dã thiếu suy nghĩ, nhưng tương lai còn dài, còn có thể tạo dựng rất nhiều điều tốt đẹp.
Cho tới tận bây giờ, cô không biết mình có thực sự yêu anh hay không.
- Anh hai nói gì với em?
Thiên Kỳ đứng đợi cô có lẽ đã lâu, vừa thấy cô ra anh vội hỏi.
- Chủ tịch không phản đối. – Cô mỉm cười.
– May quá. – Anh thờ phào, cứ nghĩ ông anh sẽ đập bàn phản đối quyết liệt ch

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Mùng 8/3 nhìn hộp quà to đẹp trên bàn tôi mừng rỡ mở ra, chồng ở trong phòng chạy ra giật lại và chửi mắng vợ té tát

Gửi chút bình yên đến bạn đêm nay

Lời Nguyền Định Mệnh

Nửa đêm mẹ chồng lén bới thùng rác tìm thứ con dâu đã vứt, đến khi bà mang vào thì con dâu sợ hãi ngất lịm

Đừng Khóc Ngốc Nhé