Hôn Lên Đôi Môi Em - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Hôn Lên Đôi Môi Em (xem 4542)

Hôn Lên Đôi Môi Em

g gật đầu chào lại rồi tiếp tục đi vào.
Đến được trước nhà ông nội cũng ngót nghét hai tiếng, cô lại ít vận động nên mệt khủng khiếp, người quản gia thấy cô thì vội vàng đưa vào nhà.
- Trời ơi, sao thiếu phu nhân không nói thiếu gia đưa tới.
– Ảnh đi làm rồi chú ơi! – Cô phe phẩy hai tay. – Mà ông nội đâu rồi chú?
– À, để tôi mời lão gia ra gặp thiếu phu nhân, dạo này lão gia nhớ thiếu phu nhân dữ lắm!
Vậy là Dương Mẫn quấn quýt ở nhà ông nội cả ngày. Có cô cháu dâu tíu tít bên cạnh ông cũng rất vui.
- Mà ông nội ơi, nhà to thế này có mỗi ông nội ở ông nội có thấy buồn không?
– Có, lúc trước thằng Minh với thằng Kỳ còn bé còn có đứa chạy ra chạy vào cho vui cửa vui nhà. Bây giờ hai đứa nó dọn ra ở riêng, có mình ông ở đây cũng buồn. – Nói rồi ông thở dài.
Nghe ông nói, hai Dương Mẫn liền sáng long lanh, cô che miệng cười hết sức nham hiểm.
- Hí hí, ông nội có cái hình nào của anh Minh không?
Nghe cô nói, Triệu chủ tịch vỗ đùi.
- Có! Cháu không nhắc ông quên mất!
Rồi ông gọi người quản gia ôm tập album cũ ra.
Dương Mẫn háo hức mở ra xem. Bức ảnh trắng đen đầu tiên chụp một đứa bé trai, tầm hai tuổi, để đầu đinh, cởi trần mặc quần đùi đang đứng bên cạnh một cái bể bơi nhỏ, ngay từ bé gương mặt đã cau có, đôi mắt mở to nhìn vào máy ảnh, dưới ảnh có đề dòng chữ Thiên Minh hai tuổi rưỡi.
Dương mẫn che miệng cười khoái chí, cô lật vài trang tiếp theo, những bức ảnh là hình ảnh anh lớn lên theo thời gian.
- Ồ, ông coi nè, sao không tấm nào anh ấy mỉm cười hết! – Cô thốt lên.
– Ờ, nó vậy đó, lúc nào cũng cau có như ông cụ non. – Ông vuốt râu cười hì hì phụ họa. – Nó kĩ tính lắm, không cho ai đụng vào đồ bao giờ, ông nhớ lúc nó sáu tuổi, ông ẵm nó chụp ảnh lỡ làm nhăn áo nó, nó cứ lấy tay vuốt cho thẳng, tới mức đỏ cả mặt.
– Eo… – Dương Mẫn lè lưỡi.
– Ha ha, thế nên ông đoán cháu cũng chịu nó đủ rồi, ha ha, công nhận hai đứa sống với nhau tới giờ đúng là kì tích!
– Ông nội! – Cô đỏ mặt la lên.
Những gì ông nói quả rất giống với Triệu Thiên Minh hơn nửa năm trước. Cô lại xem ảnh tiếp, lần này cậu bé trong ảnh đã lớn hơn, cậu đang vụng về ôm lấy một thằng cu béo tròn đầu trọc mặc áo body siêu nhân, dường như phải ôm thằng cu ấy khiến cậu bé Thiên Minh rất khó chịu, hai hàng lông mày cậu cau lại, cả thằng cu kia cũng chẳng ưa gì ông anh vụng về nên khóc ré, dưới hình có dòng chữ Thiên Minh bốn tuổi và Thiên Kỳ sáu tháng.
Cô lại lật tiếp, cậu bé Thiên Minh mười hai tuổi đã rất đẹp trai, tóc để một mái mặc áo thụng cầm bằng khen chụp ảnh rất hoành tráng, Dương Mẫn đã bắt đầu thấy ánh mắt ấy kiêu ngạo hơn.
Cô lại lật tiếp, là bên dưới tấm ảnh có ghi Thiên Minh mười tám tuổi ở Cambridge.
- Wow! – Cô ngưỡng mộ thốt lên.
– Nó du học bên Anh đấy! – Triệu chủ tịch kể, hai mắt ông long lanh niềm tự hào.
– Anh ấy giỏi nhỉ… – dương Mẫn lẩm bẩm với vẻ hâm mộ không thể che giấu.
Tấm ảnh tiếp theo đồ dòng chữ Thiên Minh hai hai tuổi tốt nghiệp đại học Cambridge. Anh đứng giữa những thanh niên ngoại quốc, đôi mắt sáng ngời, vô cùng đĩnh đạc. Dương Mẫn trố mắt nhìn, chỉ hai năm… Cô xem những bức ảnh phía sau, ba năm tiếp theo, anh tốt nghiệp hai đại học danh tiếng với bằng thạc sĩ, cô nhẹ miết tay lên từng bức ảnh, trong những bức ảnh anh đều không cười nhưng cô lại mê mệt cái nét kiêu ngạo đó, đó khổng chỉ là sự lạnh lùng kiêu ngạo, đó là nghị lực ghê gớm, là bản lĩnh sắt đá hiếm ai có được.
Chỉ còn lại một trang cuối cùng, đó là bức ảnh cưới chụp anh đang đeo nhẫn vào tay cô với dòng chữ Thiên Minh hai tám tuổi. Bỗng dưng hai mắt cô đỏ hoe, Triệu chủ tịch liền vỗ nhẹ vào lưng cô.
Bức ảnh cuối cùng là tấm ảnh anh cười rất tươi đang nắm tay cô, cô thì mặt mày nhăn nhó tay cầm cây kem. Cô nhớ rồi, đó chính là làn hai người đi công viên, cô đang đòi anh mua thêm cây kẹo bông. Cô bật khóc thực sự, những giọt nước mắt rơi xuống trên trang album, ông nội mỉm cười hiền từ nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Cô xấu hổ đưa tay quẹt nước mắt.
- Sao tự nhiên cháu lại khóc chứ! – Cô lí nhí nói. – Mà ông lấy bức ảnh này ở đâu ra thế?
– Nó đưa ông đấy! – Ông mỉm cười, nụ cười rất hạnh phúc.
– …
– Ông đã chuẩn bị cả album cho con của hai đứa rồi! Ở nhà một mình buồn buồn lại lật ảnh ra xem cho đỡ nhớ.
Hai mắt cô lại đỏ lên, nụ cười ngượng nghịu cũng nở trên môi. Ông hỏi thăm tìm hình học tập của cô ở trên trường, Dương Mẫn gãi đầu cười ngượng nghịu, cô học cũng bình thường, cứ bình bình mà tiến, chẳng nổi trội hơn ai. So sánh với anh, thật chẳng bằng một phần tỉ tỉ nữa.
Ông lại hỏi, cô ra trường định làm nghề gì? Cô gãi đầu không biết phải trả lời thế nào.
- Thật ra ông cũng không đòi hỏi gì cháu. – Ông nhẹ nhàng nói. – Chỉ cần cháu cảm thấy yêu thích công việc là được.
– Dạ.
Chiều, lúc về nhà không thấy cô đâu, anh liền lấy điện thoại ra gọi.
- Em đang ở đâu đấy?
– Em đang ở nhà ông nội, hihi, anh qua đây ăn cơm luôn nha, cơm nhà ông ngon lắm, vậy ha, thôi, em… hí hí, vậy ha, bye anh iu!
Cô nói xong trong điện thoại anh còn vọng ra những tiếng chụt choẹt. Anh bật cười tắt điện thoại và lái xe tới nhà ông nội, hình như cô đang làm cái gì mờ ám mà cưới rất gian manh khoái chí.
Lúc anh tới, ông nội và dương mẫn cùng người quản gia đang ngồi đợi anh. Nói là quản gia, nhưng ông Ngũ đã phục vụ trong gia đình anh rất lâu, từ khi anh còn bé, đối với ông nội anh, ông Ngũ luôn là người bầu bạn trong lúc cô đơn của tuổi già, anh cũng kính trọng ông.
- Vào đây ngồi đi con! – Ông nội anh hình như đang rất vui.
– Chào ông nội, chào chú. – Anh nói rồi kéo ghế ngồi xuống.
– Hiếm khi mọi người đông đủ thế này, thực sự hôm nay ông rất vui, phải chi thằng Kỳ và bạn gái nó cũng có ở đây thì hay biết mấy!
Nghe nói đến bạn gái của Thiên Kỳ, hai tai Dương Mẫn lập tức vểnh lên nghe ngóng, anh biết cô đang rất tò mò nên liền ra hiệu cho cô im lặng. Cô nhìn anh với vẻ khó chịu như muốn hỏi bao giờ.
- Về nhà! – Anh nói nhỏ.
– Ừ, nhớ nhá!
– Biết rồi!
Vậy là cô đành nén lòng tò mò xuống, bữa cơm rất vui vẻ, ông nội hình như vui lắm, ông vui nên cũng ăn ngon miệng hơn. Mọi người trò chuyện rất vui vẻ, còn anh cứ cắm cúi ăn chẳng nói gì.
- Minh này, ông đang tính thế này cháu xem được không.
– Sao hả ông?
– Nếu cháu dâu có em bé, hay là… gửi về đây cho ông nuôi…
– Không được! – Anh từ chối thẳng thừng.
– Tại sao không? – Ông không đồng ý. – Chẳng phải ông nuôi cháu rất tốt hay sao?
– Cái này… – Anh hơi chần chừ nhưng vẫn không đồng ý. – Nhất quyết không được! Con cháu cháu sẽ nuôi, chỉ thứ bảy chủ nhật cháu đưa nó tới thăm ông.
– Mày… – Bị anh bắt bí ông giận đỏ cả mặt. Thấy bàn ăn có nguy cơ thành chiến trường Dương Mẫn vội dàn hòa.
- Thôi mà! – Cô khẽ níu tay anh dưới gầm bàn rồi gắp thức ăn vào bát ông nội. – Ông và anh ăn đi, nguội hết rồi!
Nghe cô nói, cả hai mới hạ hỏa tiếp tục ăn cơm, ông Ngũ nhìn cô cười biết ơn, cô cũng mỉm cười gật đầu với ông.
Ăn x

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Mập Ú …Quyết Tâm….Giảm Cân… Trả Thù…

Truyện Bao Lâu...Em Sẽ Quên? Full

Xem tử vi ngày 06/04/2017 Thứ Năm của 12 cung hoàng đạo

Miracles In December

Câu nói vô tình của bé gái trong hôn lễ khiến cô dâu hủy bỏ đám cưới với hôn phu ngay lập tức