Hôn Lên Đôi Môi Em - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Polly po-cket

Hôn Lên Đôi Môi Em (xem 4526)

Hôn Lên Đôi Môi Em

nhiều nụ chết quá, không cắt bớt thì làm sao cho hoa đẹp được…
– Này! – Triệu thiên Minh trừng mắt nhìn cô. – Cô không nói cũng không ai nói cô câm đâu!
– …
Anh lại tiếp tục chúi mũi vào tập tài liệu, Dương Mẫn đành ngậm tăm theo sau, cô lè lưỡi làm mặt quỷ với anh, cái đồ đáng ghét.
Dù rất ghét cái thói chảnh của Triệu Thiên Minh nhưng Dương Mẫn không thể không thừa nhận anh quá đẹp trai, cô không thể kìm nén mà liếc trộm anh mấy cái.
Triệu Thiên Minh dẫn Dương Mẫn lên lầu chỉ cho cô phòng của mình. Căn phòng phải nói là vượt quá sự tưởng của cô, dương Mẫn hí hửng nhìn Triệu Thiên Minh cười toe toét. Anh cười nhạt đầy vẻ miệt thị, đúng là cái đồ quê mùa.
- Mà anh cũng ngủ ở đây à? – Dương Mẫn nhìn anh long lanh.
– Hả? – Anh cau mày nhìn cô. – Cô… đúng là cái đồ trơ trẽn!
– Gì? Cái gì trơ trẽn? – Dương Mẫn bặm môi nhìn anh, tự nhiên lại nói cô như thế là sao?
– Hừ, cô nghĩ cô xinh đẹp lắm hay sao chứ? Có quỳ xuống dâng tới tận miệng tôi cũng không cần. – Triệu Thiên Minh kinh kỉnh đáp.
Dương Mẫn há hốc miệng không nói nổi lời nào.
- Cái… cái gì??? Anh… hơ hơ… anh điên thật rồi! – Mãi cô mới lắp bắp được. – Anh tưởng tôi thèm anh lắm ấy à??
Ánh mắt Triệu Thiên Minh như mũi dao găm chặt vào người Dương Mẫn.
- Tôi nói cho cô biết, đừng tưởng bước vào nhà họ Triệu thì đã vội tự mãn, Triệu Thiên Minh tôi không phải là thằng ngốc đâu! Cô liệu hồn, đừng có tơ tưởng đến…
– Anh im đi! – Dương Mẫn hai mắt đỏ hoe, đôi môi cô run run, dù có xem thường cô đến thế nào thì Triệu Thiên Minh cũng không được phép xúc phạm cô như thế!
– Hừ. – Anh cười nhạt. – Tôi nói sai sao? Tôi không hiểu cô làm cái quái gì mà khiến ông nội tôi bắt tôi cưới cô, Dương mẫn, cô liệu hồn đấy, cô nên ngoan ngoãn ở đây!
Cô nghẹn giọng, chỉ biết trừng mắt nhìn anh, Triệu Thiên Minh lạnh lùng quay lưng bỏ đi. Hóa ra trong mắt anh ta cô là loại người hẹn hạ như thế. Dương Mẫn này có chết cũng không cần một xu nhà họ Triệu!

Có nằm mơ Dương Mẫn cũng không nghĩ sẽ bị đối xử như thế. Anh ta giàu có, giỏi giang nên có quyền khinh cô như vậy hay sao?
Dương Mẫn đưa tay gạt nước mắt.
Cô sẽ xem như chưa từng nghe thấy thứ gì!
Bình tĩnh nào Mẫn… Đừng chấp kẻ điên ấy…

Sau khi đưa chị dâu đến nhà anh hai, Triệu Thiên Kỳ không lái xe đến công ty mà lại ghé vào một quán cà-phê.
- Kỳ, sao lâu thế! Một người vẫy tay gọi anh. Thiên Kỳ mỉm cười.
- Hôm nay Ami về đấy!
– Biết rồi! – Anh mỉm cười đáp.
– Không vui à? Ami bảo nhớ cậu lắm đấy! – Anh chàng đó lại tiếp tục. – Bọn này cũng muốn được gặp Ami, không có cô ấy hai năm nay bốn thằng tụi mình cứ thiếu thiếu cái gì ấy.
Thiên Kỳ mỉm cười vỗ vai bạn. Cậu đã biết điều đó lâu rồi, Ami đã thông báo cho cậu đầu tiên, yêu cầu cậu phải ra tận sân bay đón, làm sao cậu quên được?
- Còn một tiếng nữa máy bay hạ cánh, chuẩn bị xong chưa nào? – Một chàng trai khác lên tiếng.
Thiên Kỳ gật đầu. Cậu lúc nào cũng sẵn sàng.
Chương 6
Dạo gần đây bà con hai họ nhà cha mẹ Dương Mẫn rất phấn khởi vì đứa cháu của họ đã cưới được một cục kim cương. Ba cô không lên tiếng, trái lại mẹ cô lại rất hào hứng, hết lwoif ca ngợi cậu rể quý, nào là lễ phép, giỏi giang, giàu có…
- Ôi… Ông bà thật là phước…
– Cô Mẫn nhà ông bà chắc là giỏi giang lắm mới cưới được người như thế…
– Xin chúc mừng ông bà, ha ha, thật không ngờ con bé Mẫn lại cưới được chàng trai tuyệt với nhất đất nước này… Chúc mừng chúc mừng…
Toàn là những lời có cánh, bà Vương Tuyết Mai sướng điên cả người, con rể đúng là lợi hại, khiến cho mẹ vợ được nở mày nở mặt.
- Bà thôi đi. – Ông Dương Nhìn vợ với vẻ xem thường.
– Ông Dương Đình Giang, ông cưới tôi cả đời đã bao giờ làm tôi nở mày nở mặt thế này chưa? – Bà Dương tức giận vặc lại. Trên tay bà là xấp phong bì dày cộp, khỏi cần nói cũng biết là bội thu. – Còn con gái của ông nữa, ông định để nó báo đời tôi à.
– Bà đừng có quá đáng! – Ông Dương tức giận đạp bàn đứng dậy. – Con Mẫn dù nó không giỏi giang, lanh lợi nhưng nó là con bà, bà vì cái danh hão mà ép buộc con nó như thế hya sao? Bà có nghĩ đến hạnh phúc của nó không?
– Ông mới là người không nghĩ đến nó! Ông đã làm cho nó được cái gì? Cái nghề trồng cây cảnh của ông có nuôi sống được nó không? Mấy cái cây quèn đó có nhét vào mồm cho no được không? Ông tỉnh lại dùm tôi đi, nhà họ Triệu là danh gia vọng tộc, con Mẫn vào đó sung sướng không hết, có cơn ăn, có áo mặc không tốt hay sao?
– Nhưng bà có nghĩ đến cảm nhận của nó không? Bà biết Triệu Thiên Minh là người thế nào hay không? – Đường gân trên cổ ông phập phồng. – Chỉ cần no cơm ấm áo là con bé hạnh phúc hay sao? Bà tỉnh lại đi, bà làm như vậy là vì bà hay vì nó? Còn mình từng tuổi này mà vẫn như đứa bé, nó thì có thể làm vợ người ta hay sao?
Bà Dương hầm hầm đứng lên bỏ vào phòng, ông Dương trông theo bóng vợ, lòng trào dâng nỗi chua xót.
Bóng dáng già nua đổ dài trước hiên nhà. Cơn gió khẽ thổi qua những tán cây trong vườn.
- Ba! Con sẽ trở thành nghệ nhân cây cảnh như ba, ha ha, coi cây bonsai của con nè! – Dương Mẫn hớn hở khoe một cây bonsa “made in Dương Mẫn”.
– Ha ha. – Ông cười khi nhìn thấy cái cây bé tí tẹo, còng queo chỉ còn lại vài cái lá.

Nếu nói rằng có ai đó không biết buồn thì đó là nói dối. Thế nhưng nói rằng có người luôn vui vẻ trên nỗi buồn của bản thân thì đó chính là Dương Mẫn.
Hiếm khi có thể nghỉ học một cách thoải mái thế này, Dương Mẫn đương nhiên rất vui vẻ, nghĩ tới vẻ mặt của ông thầy dạy Triết khó tính hằm hằm, Dương Mẫn lại mỉm cười thích thú.
Mùi vị nhà giàu quả thật là rất khác, chiếc giường cô đang nằm vô cùng êm ái, có lẽ là hang rất cao cấp.
Trời hôm nay không đẹp. Màu xám ảm đạm khiến cô cảm thấy khá uể oải. Biết làm sao bây giờ? Điện thoại đang hết tiền, ngoài cái mạng nhỏ này, cô chẳng còn gì hết! Dương Mẫn ôm con gấu bông cũ vào lòng, cô đang nghĩ về những gì Triệu Thiên Minh nói.
Có lẽ trong mắt anh ta, cô là một kẻ mưu mô xảo quyệt, bất chấp thủ đoạn để bước vào gia tộc họ Triệu này. Cũng chẳng thể trách anh ta, khối tài sản vĩ đại của Triệu Doanh chính sẽ do hai đứa cháu nội thừa kế, thế nên cũng không thể trách Triệu Thiên Minh, thiếu gì người thèm khát khối tài sản ấy. Dương Mẫn khẽ mỉm cười, cô không phải là loại người đó, cô cũng không trách Triệu Thiên Minh, đặt cô vào trí của anh, chưa chắc cô đã không cảnh giác như thế.
Vốn không phải là kẻ thù dai, Dương Mẫn cũng gạt chuyện này sang một bên, cô hít một hơi thật sâu, Dương Mẫn này không thèm chấp anh đâu!
Cô sẽ sống thật thoải mái, sẽ không nghe những gì tên khó ưa ấy nói. Nụ cười hồn nhiên đã trở về trên đôi môi cô. Lúc Dương Mẫn ra khỏi phòng thì Triệu Thiên Minh đã đi đâu mất.
- Càng tốt. – Cô lẩm bẩm. Tay xoa xoa bụng.
“Ọt…”
Híc, Dương Mẫn nhìn quanh định kiếm cái gì đó để nhét vào bụng nhưng chỉ thấy toàn sách báo tài liệu.
Cô lò dò xuống bếp lục lọi, lẽ nào ngôi nhà to vật vã lại không có lấy một ly mì ăn liền hay sao chứ?
Dương Mẫn phát điên lên được, cô không biết phải dùng

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Chắc tại kiếp trước mình duyên nợ gì nhau

Hào môn thịnh sủng: Cô vợ ngang ngược của tổng giám đốc thần bí

“Tao kiểm tra rồi, giờ mày ăn lại của thừa của bao thằng” chàng trai bình thản đáp: “Nhưng tao thấy cô ấy…

Xem tử vi ngày 20/03/2017 Thứ Hai của 12 cung hoàng đạo

Em chồng tôi và màn đánh tráo quà tặng không thể chấp nhận được!