Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2 - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2 (xem 78416)

Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2

chết không nhắm mắt.


Bụi mù bị gió cuốn bay đầy trời, máu tươi nhuộm đỏ đất, trời chiều đỏ rực như lửa, như sắp rỉ chất lỏng đỏ tươi vẫn còn nóng trên mặt đất.


Hoang nguyên lạnh lẽo, quan ải đằng đẵng, Sở Kiều tựa vào lòng Yến Tuân, đưa mắt nhìn hoàng lăng nguy nga trên đỉnh Mi Sơn, nhìn bình nguyên mênh mông vô bờ, nhìn đồng cỏ dại buồn bã, nhìn Lý Sách một thân quân trang cùng vạt áo bay phần phật của Gia Cát Nguyệt, chợt cảm thấy vô cùng mệt mỏi.


Mây đỏ giăng đầy trời, hoang nguyên tịch mịch chỉ có gió mãi mãi thổi qua.


Beta Nâu có ý kiến: Đọc thấy thiệt hào hùng, nhưng mà ‘Trời ơi bạn Nguyệt vs bạn Lý Sách đâu lại để YT cướp hết hào quang thế này??’


Chương 127: Yến Sở tụ hội


Đầu tháng 9 năm 775, buổi sớm trên bình nguyên Nam Khâu, đồng cỏ khô bát ngàn lay động dữ dội trong gió mạnh như một đại dương đầy những con sóng vàng rực. Trời đất mênh mông, trải mắt nhìn khắp cũng chỉ có thể nhìn được một gốc cây khô tít tận chân trời. Bình nguyên như bị bao phủ bởi một màu vàng rực rỡ, từ trên nhìn xuống chỉ thấp thoáng thấy được một vệt màu xám tro như con sư tử đang ngủ say, vệt màu xám đó chính là bóng dáng của một đội quân.


Lý Sách khoác áo choàng hoàng kim ngồi trên lưng ngựa, sau lưng là đông đảo cấm vệ quân, toàn thân tỏa ra mấy phần tôn nghiêm hoàng gia hiếm thấy. Vài sợi tóc mai bị gió thổi rối tung không ngừng phất vào mặt ngưa ngứa, nam nhân không nhịn được phẩy tay, chỉ vào đám thân vệ ở phía sau, nói: “Mấy người các ngươi mau cưỡi ngựa sang bên kia đứng cản gió cho ta.”


Lục Doãn Khê đau khổ nói: “Điện hạ, đại quân Bắc Yến đang ở đằng trước nhìn đấy.”


“Thế thì sao?” Lý Sách nhướng mày, vẫn dùng giọng điệu bại hoại nói: “Đại quân Bắc Yến có đang nhìn hay không thì liên can gì đến việc các ngươi sang bên kia đứng?”


Thương thế trên người còn chưa khỏi hẳn, bả vai vẫn còn quấn băng, song chút vấn đề này cũng không hề ảnh hưởng đến vị thống lĩnh nhìn như khờ khạo nhưng kỳ thực lại rất nhạy cảm của cấm vệ quân, Thiết Do không nhịn được trợn trắng mắt, to giọng nói: “Điện hạ, Yến thế tử đang ở ngay trước mặt mà người không thể kiềm chế một chút sao?”


Lục Doãn Khê tiếp lời: “Chúng ta chính là lén lút tới đây, binh số ít ỏi như này thì không đủ cho người ta mỗi người một ngụm ấy chứ.”


“Quái lạ, các ngươi nói gì vậy? Bất quá chỉ bảo các ngươi đứng sang một bên cản không cho gió Nam Man làm tổn thương da dẻ của ta mà thôi, liên can gì tới Yến thế tử?”


Tôn Đệ vô cùng sát phong cảnh khẽ hừ, “Ngài nói chuyện yêu đương không muốn chúng ta quấy rầy thì có.”


“Hả? Gì chứ? Các ngươi lại nghĩ như thế? Ta nhìn giống người không để ý đại cục như vậy sao?”


Đám người đồng loạt liếc sang, ánh mắt rõ ràng có ý ‘phi thường giống.’


“Điện hạ, Sở cô nương đã tới.” Một thân vệ chợt vẫy tay kêu.


Lý Sách nghe thấy liền vội vàng quay đầu lại nói: “Mau đi! Các ngươi còn không đi thì trở về chịu phạt nửa năm bổng lộc.”


Lý Sách dứt lời thì bên cạnh lập tức không còn một mống, Sở Kiều cũng vừa cưỡi chiến mã chạy tới, nàng ghìm cương dừng ngựa lại, nghi ngờ hỏi: “Sao bọn họ lại vội vã rời đi như vậy?”


“Ăn phải đồ thiu nên chạy đi tìm nhà xí hết rồi.”


Sở Kiều phì cười, nói: “Lý Sách, lần này đa tạ ngươi.”


Lý Sách nhăn mặt, đôi mắt hẹp dài như hồ ly thoáng lóe lên, “Cảm ơn ta cái gì chứ?”


“Cảm ơn ngươi đã trợ giúp ta trong khoảng thời gian này, cảm ơn đã giữ vững thế trung lập, đã không thừa dịp hãm hại Bắc Yến.”


Lý Sách lắc lắc ngón trỏ, “Chuyện ở Mi Sơn hẳn phải là ta cảm ơn nàng, chúng ta mặc dù đã có chuẩn bị từ trước, nhưng nếu không nhờ nàng thì mọi sự rất có thể đã khác. Một khi quân lính bước chân lên con đường tạo phản, tất cả binh quyền sẽ rơi vào tay Trọng Bành, khi đó ta có chạy tới cũng rất khó lòng khống chế đội quân đã quyết tâm tử chiến đến cùng. Đây là vấn đề liên quan đến sinh tử của Biện Đường, cho nên không can hệ gì đến nàng. Về chuyện chiến sự với Bắc Yến, nàng lại càng lo lắng hoài công, ít nhất là trước mắt, khai chiến đối với Biện Đường mà nói không có chút lợi ích gì, cho dù không có ta và nàng thì phụ hoàng ta cũng chưa ngốc tới mức đồng ý làm con cờ cho Đại Hạ. Ha ha, huống chi ta từ trước đến nay luôn là người theo chủ nghĩa hòa bình, chiến tranh máu me chỉ tổ làm dơ áo mà thôi.”


Sở Kiều bật cười thành tiếng, cũng không tranh cãi mà chỉ nói: “Được rồi, cho dù ta và ngươi không thiếu nợ nhau thì tương lai gặp trên chiến trường cũng không cần hạ thủ lưu tình.”


“Vậy cũng không được.” Nam nhân nào đó nhất thời biến sắc, đếm đầu ngón tay lẩm nhẩm: “Nàng ở chỗ ta lâu như vậy, ăn của ta, ở của ta, mặc của ta, chơi của ta, chẳng những đuổi mất hai trắc phi của ta đi còn khiến ta cùng chúng phu nhân tình cảm bất hòa. Tổn thất đúng là đếm không xuể, phí tổn vật chất, phí tổn tinh thần, phí tổn phu thê bất hòa, phí gia đình tan vỡ vân vân và vân vân, không tính rõ từng cái không được. Đều là người trưởng thành cả rồi, ta thấy nàng cũng là người quang minh chính đại, ắt hẳn sẽ không quỵt nợ, tương lai ta sẽ cho người mang danh sách phí tổn đến Bắc Yến tìm nàng. Vấn đề là Bắc Yến các nàng cũng không giàu có gì lắm, như vậy đi, cứ giao kèo Bắc Yến trong vòng năm năm trên chiến trường nhìn thấy cờ Biện Đường thì lập tức quay đầu làm phí trả nợ vậy. Tên Yến Tuân kia hung dữ như vậy, ta thực không muốn đụng độ với hắn, rủi bị hắn cắn một cái thì thảm.”


Sở Kiều vung quyền đánh *bốp* vào vai Lý Sách khiến hắn la oai oái, “Á! Kiều Kiều, nàng không thể thay phương thức biểu đạt tình cảm khác hay sao?”


Sở Kiều cong khóe môi nở nụ cười ấm áp, nàng biết, Lý Sách nói như vậy chính là tỏ ý, trong vòng năm năm tới, Biện Đường tuyệt đối sẽ không chịu áp lực của Đại Hạ mà dụng binh với Bắc Yến. Mà năm năm sau Bắc Yến đã tạo dựng được thế lực riêng của mình, khi đó cho dù là Đại Hạ cũng không nắm chắc phần thắng nếu muốn tấn công Bắc Yến.


Đầu mũi chợt có chút cay cay, giọng nói cũng bắt đầu nghèn nghẹn nhưng Sở Kiều vẫn cười nói: “Tính cũng thật hay, tùy tiện gì cũng có thể đổi thành bạc trắng. Cứ tính hết xem ta thiếu ngươi bao nhiêu.”


“Haiz.” Lý Sách thở dài, ủ rũ cúi đầu xuống nhưng đuôi mắt vẫn nhướng lên lặng lẽ nhìn Sở Kiều, “Đã khiến ta không thể quên được mà lại không thể lưu lại bên cạnh để ta có thể thường xuyên nhìn thấy, năm tháng dài đằng đẵng, khổ sở vì nhung nhớ nàng của ta há có thể dùng tiền bù đắp?”


Một trận cuồng phong thổi tới cuốn đám lá khô vàng trên mặt đất bay lên không trung, vạt áo nam nhân bay phần phật trong gió, vẻ mặt xa xăm ẩn chứa vài tia cô tịch. Khóe miệng điểm một nụ cười nhạt, nụ cười đó mang theo sự bất đắc dĩ cùng chút chua chát, hắn khẽ lắc đầu, vẻ sầu muộn biến mất, thay vào đó là sự thanh lãnh như tuyết đọng trên đỉnh núi tịch mịch.


Trong thoáng chốc, Sở Kiều chợt sững người, ánh mắt có chút dao động, muốn nói gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.


“Ha ha ha!” Lý Sách đột nhiên chỉ tay vào mặt Sở Kiều, một tay ôm bụng cười ha

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Những tổn thương ấy đã làm em chai sạn phải không? <img src="/images/BaiDuThi_icon.gif" alt="">

Xem tử vi ngày 03/04/2017 Thứ Hai của 12 cung hoàng đạo

Mối Tình 7 Năm Kết Thúc Chóng Vánh Sau Vụ Tai Nạn Giao Thông

Truyện Không Phải Là Cổ Tích Full

Bản tình ca muôn thưở