Đầu cúi thấp, Sở Kiều cong người nhào lộn một cái đã thoát khỏi phạm vi chiếu rọi của ánh trăng. Nàng lặng lẽ kéo cửa ra, lắc mình tiến vào trong, cứ như vậy dễ dàng xâm nhập hoàng lăng vốn được canh chừng cẩn mật nhất Đại Đường.
Sở Kiều khom người sát đất, cẩn thận quan sát xung quanh, thấy bốn phía yên tĩnh không tiếng động, thánh miếu này được xây bằng thạch bích theo kiểu kiến trúc xoắn ốc*, phong cách hơi giống thời La Mã cổ đại. Mục tiêu của nàng chính là khu vực giam giữ nô lệ, vì vậy chỉ cần đi đến nơi thấp bẩn nhất là được.
*Kiến trúc xoắn ốc
Sở Kiều không dám khinh nhường, địa hình hoàng lăng có hơi đặc biệt, bên trong nhất định có rất nhiều binh lính, nếu kinh động đến bọn họ nàng sẽ không có chỗ trốn, nhưng nếu lặng lẽ cứu người ra thì cũng không hẳn là không thể.
Sở Kiều cẩn thận trườn về phía trước, tận lực nép mình trong góc tối, không dám lộ mặt ra ngoài sáng dù chỉ một chút. Sau thời gian chừng nửa nén hương, nàng thành công qua mắt được năm gã thị vệ, đi xuống được tầng một.
Ngay lúc đó, khúc ngoặt ở hành lang bên trái chợt vang lên tiếng bước chân dồn dập, Sở Kiều lập tức đứng dậy dán mình sát vào trong vách tường. Nơi này không có chỗ ẩn mình, chỉ cần đối phương có chút ánh lửa sẽ phát hiện ra nàng ngay.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, dựa theo âm thanh, Sở Kiều cảm thấy có chút may mắn khi nhận ra đối phương chỉ có một người, không hẳn quá khó đối phó.
Cửa sắt được mở ra, một cái đầu người lộ ra, người này tuổi còn rất trẻ, tay cầm đuốc, bộ dáng như lính đang tuần tra. Người nọ đảo mắt một vòng thì liếc nhìn thấy Sở Kiều vận y phục dạ hành bó sát, nàng nhìn thấy hắn còn nhoẻn miệng cười tươi tắn, nhất thời khiến hắn còn tưởng mình đang nằm mộng.
Ngay sau đó một chuôi phi đao lập tức bay ra, đánh mạnh vào đầu người nọ. Gã lính trợn trắng mắt, thân thể nhất thời mềm nhũn. Sở Kiều lập tức tiến lên đỡ lấy hắn, chậm rãi để cho hắn nằm xuống trên mặt đất, không phát ra tiếng động nào.
Nể mặt Lý Sách nên Sở Kiều cũng không ra đòn sát thủ, bất quá một cú phóng bằng chuôi đao này cũng đủ làm cho gã lính ngủ một mạch tới sáng. Sở Kiều vẫn chưa yên tâm nên còn chuốc thêm cho hắn một lượng mê hương, sau đó mới xoay người rời đi.
Sau khoảng nửa canh giờ, rốt cuộc nghe thấy phía trước có tiếng khóc nức nở, Sở Kiều men theo âm thanh, tiếng khóc nghe được càng lúc càng lớn, theo đó là tiếng nữ nhân khàn giọng mắng cùng tiếng giãy giụa. Sở Kiều nhướng mày, vội vàng chạy nhanh hơn. Có hai tên lính nghe được động tĩnh liền tiến đến xem xét, còn chưa nhìn được mặt mũi là ai thì đã bị Sở Kiều tiên hạ thủ vi cường, một tay vung chủy thủ một tay chộp cổ bẻ mạnh, trước khi hai gã kịp kêu lên thì đã đi đời nhà ma.
Khắp nơi đều là mùi hôi thối gay gắt, không khí tràn ngập mùi vị khiến người ta buồn nôn.
Sở Kiều đẩy cửa phòng ra, nhất thời bị hình ảnh trước mắt làm cho ngây người. Bên trong gian thạch thất rộng rãi có hơn ngàn thiếu nữ trẻ tuổi, lớn nhất cũng chỉ chừng hai mươi, nhỏ nhất chỉ khoảng mười một mười hai. Tất cả đều bị trói tay với chân, khom người ngồi trên mặt đất. Trong phòng còn có hai gã binh sĩ hạ thân trần truồng đang điên cuồng vận động trên thân thể hai cô gái bị lột trần, vừa động vừa phát ra tiếng gầm nhẹ thỏa mãn như dã thú.
Chúng thiếu nữ xung quanh đều đang khóc lóc, tuy nhiên không hề có người nào dám lên tiếng. Sở Kiều trợn mắt nhìn lại thì nhận ra một trong hai cô gái đang bị làm nhục kia chính là Kinh Thái Tần.
Lửa giận từ đáy lòng nhất thời xông thẳng lên não, Sở Kiều từ tốn tiến lại gần. Các cô gái xung quanh lúc này như mới chú ý đến Sở Kiều, ai cũng hoảng sợ giương mắt nhìn nàng, còn hai gã binh sĩ kia vẫn không nhận ra, vẫn miệt mài hưởng lạc.
Sở Kiều rút chủy thủ ra, nhanh chóng cắm vào động mạch chủ của một gã, máu tươi túa ra, hắn nhất thời trợn trừng mắt, co giật mấy cái rồi ngã xuống trên mặt đất, không kêu được tiếng nào.
Sở Kiều cũng không buồn nhìn, trực tiếp đi đến chỗ gã còn lại, đồng bạn đã đi chầu Diêm Vương mà tên này vẫn còn đang điên cuồng du hí trên đỉnh Vu Sơn. Không cần dùng chút kỹ xảo nào, Sở Kiều vung đao lên đâm mạnh xuống.
“Á!” Đám nô lệ nhất thời kêu lên thành tiếng, cũng may các nàng vừa rồi vẫn không ngừng la khóc chói tai nên không làm cho binh lính tầng trên nghi ngờ.
Sở Kiều đỡ Thái Tần dậy, thiếu nữ vẫn còn hoảng hốt đến cả người run rẩy, nàng ngơ ngác nhìn Sở Kiều, trong mắt mờ mịt, một câu cũng nói không nên lời.
“Thái Tần, Thái Tần tỷ.” Đáy lòng đau xót, Sở Kiều đỡ hai vai nàng, trầm giọng nói: “Ta là Nguyệt Nhi, Kinh Nguyệt Nhi, là muội muội của tỷ, ta tới cứu tỷ ra ngoài.”
“Nguyệt…” Thái Tần tựa như vừa tỉnh mộng, sững sờ nhìn Sở Kiều, nước mắt nước mũi chợt thi nhau chảy xuống, nàng ôm cổ Sở Kiều, lớn tiếng khóc ròng: “Nguyệt Nhi! Nguyệt Nhi!”
Đối với Kinh Nguyệt Nhi, có lẽ Thái Tần cũng không quá thân thuộc, nhưng trong hoàn cảnh như vậy, nỗi bi thương cùng sự sợ hãi trong lòng bất chợt bị bộc phát. Sở Kiều ôm lấy Thái Tần, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng nàng, cổ họng như bị nghẹn, chỉ có thể không ngừng an ủi: “Không sao rồi, không sao rồi.”
“Nguyệt Nhi?” Trong đám người chợt có một thiếu nữ mặt đầy vẻ khiếp sợ bước ra nhưng vẫn e dè không dám nhích tới gần.
Sở Kiều đảo mắt nhìn sang thì nhận ra chính là thiếu nữ đi theo Kinh Tử Tô đến gặp nàng lúc trước, Cẩm Liêm. Áo trên người Cẩm Liêm đã bị xé rách chỉ còn lại một cái yếm đỏ au, nàng đứng ở đó, mặt trắng xanh, hốc mắt đỏ bừng, nước mắt không ngừng thi nhau chảy xuống.
“Cẩm Liêm tỷ.”
“Nguyệt Nhi.” Cẩm Liêm cắn môi, khóc không thành tiếng.
Sở Kiều nhặt đống y phục rách nát trên mặt đất lên, nhưng làm sao cũng không giúp hai người che kín thân thể. Cũng may hiện tại tiết trời đã bắt đầu trở lạnh nên Sở Kiều mặc nhiều hơn vài lớp, nàng cởi áo khoài cùng áo trong ra mặc lên người Thái Tần và Cẩm Liêm, giơ tay lau nước mắt trên mặt hai người, miễn cưỡng cười một tiếng rồi nói: “Đứng khóc, ta tới mang các tỷ đi, Tử Tô tỷ đâu?”
Cẩm Liêm lại chảy nước mắt lã chã, bi thương nói: “Hôm qua Tử Tô tỷ đã bị mang đi, nói là lên tầng trên hầu hạ người khác, ta cũng không biết là ở đâu.”
Sở Kiều nhướng mày, trầm giọng nói: “Nếu là hầu hạ người khác thì tạm thời sẽ không có việc gì, ta mang hai tỷ ra ngoài trước đã.”
Sở Kiều cắt đứt dây thừng trên người Cẩm Liêm và Thái Tần. Ba người vừa định rời đi thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng khóc rung trời, các cô gái còn lại lớn tiếng khóc ròng, “Cô nương! Cứu chúng ta với, chúng ta không muốn chết! Xin cứu chúng ta!”
Sở Kiều thoáng dừng chân, lại thấy các cô gái kia tuyệt vọng quỳ xuống dập đầu với nàng, những cái trán vốn trắng noãn bắt đầu nhuộm máu đỏ tươi.
“Nguyệt Nhi?” Cẩm Liêm cẩn thận kéo tay Sở Kiều như muốn nói gì đó, nhưng thấy Sở Kiều nhìn sang thì lại cả kinh không dám nói lời nào.
Sở