Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2 - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2 (xem 78318)

Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2

ẩm ướt, trăng trên cao vừa sáng lại vừa tròn, Sở Kiều ngước lên nhìn vầng trăng trong trẻo, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Gió sắp nổi lên rồi.”


Gia Cát gia phái ba vị phu nhân đến chải tóc cho tân nương đều bị Sở Kiều đuổi đi, vài vị phu nhân lớn tuổi của Kinh gia chủ động yêu cầu cũng không được nàng đáp ứng. Đêm trước ngày cưới, cuối cùng vẫn là Mai Hương bị đẩy vào phòng ngủ.


Mai Hương luôn kiên cường nhưng bây giờ lại tay run run giúp nàng mặc hỷ phục bằng gấm tơ vàng dệt chìm hoa văn hải đường tinh xảo, viền áo thêu hình chim loan, hoa văn mẫu đơn tám màu trên tà váy điểm xuyến ngọc bát bảo, ngọc thiên thương, điền ngọc bạch ngọc và cả huyết ngọc. Bên dưới ánh nến, châu ngọc và trang sức vàng trên tóc càng thêm rực rỡ lộng lẫy.


Mai Hương chảy nước mắt lã chã nhưng khóe miệng lại nhoẻn cười vô cùng vui vẻ. Sở Kiều đưa tay lau nước mắt trên mặt cô gái nhiều năm qua vẫn ở cạnh mình rồi ôm nàng vào lòng.


“Tiểu thư.” Mai Hương cũng ôm lấy nàng, đã nói không ra lời, chỉ có thể không ngừng nức nở gọi: “Tiểu thư, tiểu thư…”


Sáng hôm sau, ngày đại hôn cuối cùng cũng đến.


Lễ quan Biện Đường dàn hàng ở hai bên, toàn bộ đều dựa theo nghi thức xuất giá của công chúa. Loan giá khởi hành ra khỏi phủ Gia Cát, trước đến biệt viện của Biện Đường ở kinh thành nhận thánh chỉ của tiên hoàng Lý Sách và chúc phúc của Đường hoàng Lý Tu Nghi rồi lần lượt đi qua công Trang Nghị, cổng Càn Khôn. Tiếng nhạc rộn ràng trỗi lên, lụa đỏ giăng khắp nơi, tiền vàng được ném ra suốt dọc đường đi. Đại Hạ cũng phái ra rất nhiều lễ quan đi theo xa giá, đều theo nghi thức hòa thân mà làm.


Dân chúng tụ tập chiêm ngưỡng đông như biển, tám mươi hỉ nương ngồi xe đi theo loan giá đều là tỷ muội và phu nhân của Gia Cát gia. Sở Kiều căng thẳng đến mức lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi, hô hấp cũng khó khăn. Khăn hỉ che kín tầm mắt khiến nàng không nhìn thấy gì, chỉ có thể nghe được tiếng trống nhạc tưng bừng.


Đoàn xe càng đến gần phủ Tư Mã thì Sở Kiều càng khẩn trương. Nàng đã nhớ kỹ lộ trình, biết rằng nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đến cầu Khổng Tước lễ quan Biện Đường sẽ chuyển giao kiệu hoa cho lễ quan Đại Hạ, Gia Cát Nguyệt sẽ đón dâu trên cầu Khổng Tước.


Song, đoàn xe vừa mới đến bờ hồ thì đột nhiên giảm tốc độ, sau đó ngừng hẳn lại.


Tim Sở Kiều giật thót, cùng lúc đó, từ hướng cung Thịnh Kim truyền đến một tràng chuông cổ ngân nga, mười bốn hồi chuông trang nghiêm văng vẳng lan khắp mọi nẻo đường, là năm hồi dài chín hồi ngắn chứ không phải là chín hồi dài năm hồi ngắn khi hoàng đế lên ngôi. Âm thanh thê lương tiêu điều như tiếng gió rít bao trùm đế đô Chân Hoàng phồn hoa.


Tất cả người đi lại trên đường đều dừng chân nhìn ra xa, mọi âm thanh đều im bặt, trời đất không một tiếng động, ngay cả chim trên trời như cũng ngừng bay. Không biết là ai phản ứng trước tiên nhưng ngay sau đó, tất cả mọi người đều đồng loạt quỳ rạp xuống đất, hướng về phía cung Thịnh Kim dập đầu.


Tiếng gào khóc vang vọng truyền đến quảng trường Tử Vi.


Sở Kiều giật hỉ khăn xuống, vén rèm xe nhìn ra ngoài, gió nhẹ phả lên mặt khiến tóc mai nàng bay bay.


Nàng chợt đột nhiên hiểu được…


Hạ hoàng đã băng hà.


Lễ quan Đại Hạ lập tức bi thương khóc to, còn lễ quan Biện Đường thì trợn mắt há hốc mồm, không biết nên ứng phó thế nào.


Gia Cát Hoài dẫn dắt đội đón dâu nghiêm nghị chỉ huy đội ngũ theo đường cũ trở về.


Gió nhẹ thổi đến, Sở Kiều lướt qua mặt hồ yên ả, dõi nhìn trên cầu Khổng Tước, lòng hỗn loạn như mặt biển dậy sóng. Đoàn xe dần đi xa, bóng dáng cầu Khổng Tước cũng nhỏ dần.


Sở Kiều chợt hoảng hốt, đột nhiên không biết mình đang ở đâu, cảm giác giống như ngày đông trên hồ Thiên Trượng năm đó, bão tuyết bao trùm trắng xóa bốn bề, hai người càng lúc càng xa, cuối cùng không nhìn thấy nhau nữa.


Nàng nhấc váy lên, đẩy cửa loan giá ra.


“Điện hạ!” Vu Tiêu Hòa giữ tay Sở Kiều, kinh hoảng kêu lên: “Điện hạ định làm gì vậy?”


Người phía trước đột nhiên xoay đầu lại, mắt phượng thăm trầm như đầm sâu, có ba phần tương tự Gia Cát Nguyệt. Người nọ chính là Gia Cát Hoài, huynh trưởng của Gia Cát Nguyệt.


Động tác của Sở Kiều chậm lại, đối mặt với hơn ngàn giáp binh đi theo đón dâu, nàng từ tốn đóng cửa xe rồi ngồi xuống, im lặng không nói.


Sở Kiều bị mang về biệt viện của Biện Đường. Nàng ngồi trong phòng cả ngày không ra ngoài nửa bước. Trời sập tối, Bình An đến báo rằng binh mã bên ngoài bị điều động tới tấp, nội cung Thịnh Kim đến giờ vẫn chưa công bố tin hoàng đế băng hà, dân chúng cũng trốn tịt trong nhà, ai cũng thấp thỏm không yên.


Sau khi trời tối hẳn thì biệt viện của Biện Đường đã bị bao vây hoàn toàn, ngay cả Bình An và Đa Cát cũng không cách nào ra ngoài thám thính tin tức.


Lúc trăng lên đến đầu cành thì bên ngoài biệt viện đột nhiên vang lên tiếng bước chân huyên náo tựa như có rất đông binh mã kéo đến. Đa Cát chạy ra xem, một lúc sau thì dẫn theo một nam tử cao lớn đi vào.


Gia Cát Hoài đứng ở bậc cửa, trên môi vẫn treo nụ cười khiêm tốn nhã nhặn, chẳng qua thái độ đã không còn lớn lối như trước, “Trong thành đang rất hỗn loạn, mời Tú Lệ vương điện hạ ở yên trong này, chớ tùy tiện đi lại bên ngoài.”


Sở Kiều gật đầu, điềm đạm trả lời: “Ta hiểu, đại ca yên tâm.”


Gia Cát Hoài cười nhạt, không nói gì thêm liền xoay người rời đi.


Đến nửa đêm, hướng cung Thịnh Kim đột nhiên vang lên tiếng chém giết rung trời. Tiếng tên bắn rít gió, tiếng gào thảm thiết cùng tiếng chiêng trống hòa lẫn với nhau thành một tổ hợp âm thanh vô cùng hỗn độn.


Bình An lo lắng chạy vào nói to: “Tỷ tỷ, chúng ta bị bao vây rồi!”


Sở Kiều ngồi ở chủ vị, trên người vẫn còn mặc hỉ phục, tay cầm chén trà, nghe nói cũng không nhúc nhích, chỉ có mày hơi nhíu chứng tỏ mình đã nghe thấy.


“Tỷ tỷ! Chúng ta sẽ bảo vệ tỷ mở đường thoát ra ngoài!” Thanh Thanh mặc giáp, vai đeo cung tên đi vào, khiến đám lễ quan tuổi tác đã cao của Biện Đường bị dọa sợ đến mặt trắng bệch.


Sở Kiều lắc đầu, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, hơi siết nắm tay. Dưới ánh nến, hỉ phục trên người nàng đỏ rực tựa máu.


“Tiểu thư, gã Gia Cát Hoài kia không phải người tốt, hắn rõ ràng đang giam lỏng chúng ta.” Mai Hương cũng tiến lên nói.


Canh hai (từ 21 giờ đến 23 giờ khuya), tiếng động huyên náo bên ngoài đã dịu dần, Gia Cát Hoài lại tìm đến, lần này đã không còn buồn che giấu, chỉ thản nhiên nói: “Mời đi theo ta một chuyến.”


“Vinh Nhi sao rồi?”


“Yên tâm, ta và Lý Sách không thù không oán, chỉ cần ngươi chịu hợp tác, ta có thể bảo đảm tiểu tử kia vẫn an toàn.”


Sở Kiều đứng dậy, sảng khoái đáp ứng: “Được, ta đi với ngươi.”


Gia Cát Hoài nhìn nàng bằng ánh mắt thưởng thức rồi buông thêm một câu: “Ánh mắt lão Tứ thật sự không tệ.”


“Ngươi phản bội gia tộc như vậy, không sợ gặp báo ứng sao?”


Gia Cát Hoài bật cười, sự ngạo nghễ nhiều năm ẩn nhẫn hôm nay mới được bộc phát, cười nhạt hỏi lại: “Phản bội gia tộc? Ngươi làm sao biết không phải l

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Tán Gái Ở Nhà Full

Em gái của trời

Vòng xoay trên đại lộ

Bong bóng mùa hè

Mẹ già hóa điên, con cái bỏ đi hết chỉ còn cô con dâu hầu hạ 14 năm