Nàng nói người khác, nhưng thật ra thì cũng chính là nói với bản thân mình.
Tên đã bắn ra sẽ không còn cơ hội quay đầu lại.
Nhưng đoạn đường này, Gia Cát Nguyệt đã cho nàng bao nhiêu cơ hội quay đầu rồi?
Tô Loan Loan không may mắn, nhưng nàng thì lại rất rất rất may mắn.
Sở Kiều tựa người bên cửa sổ, đưa mắt nhìn ra bầu trời đen thăm thẳm ở phía đông.
Nguyệt, chừng nào chàng mới trở về vậy?
Nàng bất đắc dĩ thở dài, gió đêm thổi tung tóc mai bên thái dương mang theo hơi nước ẩm ướt.
Sau khi trở về phòng ngủ, Sở Kiều thả tóc ra, thay áo ngủ trắng rồi đi chân trần lên giường, vừa chui vào trong tấm chăn đậm mùi hương của chàng thì đột nhiên nhìn thấy bức thư cạnh gối, trên thư viết cặn kẽ suy nghĩ của nàng đối với tình hình chiến sự ở Bắc Yến, dài đầy cả trang giấy.
Đây là thư nàng muốn gửi cho Gia Cát Nguyệt, chẳng qua vẫn chưa viết xong.
Yến Tuân không phải là người dễ dàng tỏ ra yếu thế, nếu như Bắc Yến biểu hiện vô cùng cứng rắn kiên quyết, có lẽ nội bộ thật sự có vấn đề. Còn nếu nhìn như yếu ớt bất lực thì nhất định phải lưu ý, bọn họ ắt hẳn đang mưu đồ kế hoạch lớn nào đó.
Sở Kiều chau mày thở dài một tiếng. Hy vọng Bắc Yến thật sự là đang yếu thế, mong chiến tranh chỉ xảy ra sau khi Triệu Triệt đăng vị.
Nhớ đến lão nhân kỳ lạ gặp đêm hôm đó, cùng với giấc mộng đáng sợ kia, nàng lại thấy đau đầu.
Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Thâm tâm bảo không có, nhưng nàng lại cảm thấy càng lúc càng không chắc chắn.
Chỉ mong thật sự là không có.
Chương 187: Thiên tử băng hà
Hành lang đỏ son, mái ngói xanh biếc, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá xuống trên đất, tô điểm thêm cho không gian cổ kính. Hoa nở rộ, hương vị ngày xuân treo hững hờ trên đầu ngọn liễu bên ngoài cửa sổ, lặng lẽ theo gió luồn qua song cửa vào phòng, ve vuốt nơi đáy mắt của cô gái trong phòng.
Bức thư trong tay nàng như mơ hồ thấm đượm mùi vũ khí và máu lửa, trên mặt giấy là nét bút cứng cáp, chỉ mấy dòng tựa như mặt nước gợn vài con sóng nhẹ, lẳng lặng lan tỏa trong tẩm điện ấm áp.
Sở Kiều mặc y phục xanh nhạt tựa người lên nệm lưng mềm mại, trước cửa sổ có treo một cái lồng chim, cửa lồng được mở rộng. Một chú chim trắng như tuyết đang lười nhác ngủ gà gật trong lồng, ba chiếc lông đuôi đỏ rực rũ xuống, nhìn không còn chút gì của vẻ uy phong ngày thường.
Nguyệt Thất nói con tuyết quyên được Gia Cát Nguyệt nuôi này vốn là giống chim hung dữ nhất ở Thanh Hải, bay cực nhanh, vuốt cũng cực sắc, hơn nữa còn hết sức thông minh.
Sở Kiều dùng đũa gắp một miếng thịt tươi đưa vào lồng, chú tuyết quyên không buồn mở mắt, chìa mỏ ngoạm lấy miếng thịt, chóp chép hai cái rồi nuốt chửng, sau đó nghiêng đầu ngủ tiếp.
Đúng là một con chim lười, cả ngày cũng không thèm kêu một tiếng.
Sở Kiều ngước lên nhìn nó, đầu ngón tay vuốt ve lá thư trong tay, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp.
Tuy lười nhưng rất hữu dụng.
Bức thư này từng là giấy báo tin, nhưng hôm nay đã xem như là thư nhà rồi.
Hôn kỳ gần kề, hai ngày nữa chàng sẽ trở về.
Nàng sẽ mặc hỷ phục, đội mũ phượng, ngồi lên kiệu tám người khiêng, đường hoàng bước qua cửa nhà chàng trong tiếng nhạc tưng bừng. Sau đó nàng sẽ là thê tử danh chính ngôn thuận của chàng. Nàng lấy tờ canh thiếp* luôn được đặt dưới gối ra, trên bao thiếp vẽ uyên ương nghịch nước và bỉ dực song phi bao phủ bởi trăm hoa, bên trong là tên của hai người bọn họ, một trái một phải.
*Canh thiếp: Lá thiếp biên tên, tuổi (nhân trong thiếp có biên tuổi, tức niên canh, nên gọi là canh thiếp). Theo hôn lễ xưa, khi bắt đầu dạm hỏi, nhà trai, nhà gái trao đổi canh thiếp của trai gái để đính ước với nhau.
Sở Kiều cảm thấy bản thân hiện giờ giống như loài tuyết quyên ở Thanh Hải này vậy, sau khi cởi bỏ lốt ngoài sắc bén sát phạt vốn có thì sẽ chỉ muốn yên ổn ở trong lồng son, dù cửa lồng mở rộng cũng chẳng chịu bay ra ngoài.
Trên đời có muôn vàn loại cửa, nhưng chỉ loại cửa vô hình mới có thể chân chính ngăn cản bước chân người khác một cách vĩnh viễn.
Chàng là Tư mã của Đại Hạ, nhưng lại có tước vị phiên vương, nàng cũng xuất giá theo lễ nghi dành cho công chúa, hồi môn và sính lễ chất đầy một sân. Các loại châu ngọc kỳ trân chất như núi, triều phục do Thượng y cục chuẩn bị cho nàng và vật phẩm ban thưởng từ trong cung xếp thành dãy dài, lễ vật do các thế gia hào môn đưa đến cũng đã chiếm trọn một gian điện vốn trống trải.
Nàng cũng hiếm khi hăng hái như hiện giờ, thỉnh thoảng còn dẫn Thanh Thanh, Mai Hương và Hoàn Nhi đi xem đống lễ vật kia, mấy tiểu cô nương chưa từng nhìn thấy nhiều đồ quý giá như vậy nên ai cũng tròn mắt kêu to vô cùng khoa trương, hệt như một đám người nhà quê mới lên kinh lần đầu.
Tối nay Sở Kiều sẽ phải đến ở tại chính phủ Gia Cát, để chủ mẫu Gia Cát gia chuẩn bị tiến hành các nghi lễ trước ngày cưới dành cho tân nương. Nàng không có nhà mẹ đẻ, cho nên trước ngày cưới chỉ có thể ở tại phủ Gia Cát, sau đó xuất giá từ khuôn viện mình ở lúc nhỏ là Thanh Sơn viện, gả vào phủ Tư mã tráng lệ.
Hoàng hôn phủ xuống, thời gian như gợn sóng trên mặt hồ, từng chút một mở rộng, bao trùm bốn phía.
Sau khi tiến vào phủ Gia Cát, Sở Kiều cũng chưa nhìn thấy chủ mẫu, chỉ có nhóm người Kinh gia là vẫn luôn theo bên cạnh. Nàng bảo Vu Tiêu Hòa đến bầu bạn cạnh mình. Cô thiếu nữ xuất thân không cao này nhìn thấy nàng thỉnh thoảng sẽ thất thần thì lẳng lặng lấy ra một nắm hương Tô Hà. Mùi hương rất quen thuộc, dường như rất lâu về trước, nàng từng học được phương pháp điều phối nó ở ngự dược phòng thì phải.
Một nhúm hạt tía tô, một nhúm bách hợp, một nhúm quế, một nhúm mẫu đơn, hai nhúm nhụy sen, hai phần dầu hoa hồng, hai phần dầu chuối, hai phần…
Cũng chẳng phải dược liệu quý giá gì nhưng có thể tạo ra mùi hương giúp an thần dưỡng khí, hiệu quả nhất trong việc giúp người hay bị ác mộng quấy nhiễu an giấc.
Hai ngày sau, hạ nhân đi vào nói Gia Cát Nguyệt đã trở về, có đến bái kiến phụ mẫu ở chủ phòng nhưng theo lễ nghi không thể tới gặp nàng.
Sở Kiều được tin vào lúc đang tắm, cả người chìm trong nước ấm, vô cùng thư thái. Hạ nhân đưa thư đến, nước từ đầu ngón tay nàng thấm ướt giấy khiến nét mực hơi nhòe, trên thư chỉ có một dòng chữ thanh mảnh nhưng cứng cáp: “Ta đã về, năm ngày sau sẽ đến đón nàng.”
Năm ngày sau chính là đại hôn của bọn họ.
Đến đêm, Sở Kiều đưa tay sờ vào hàng dây leo đã hơi héo vì ánh nắng ban ngày, đầu ngón tay dính chút bụi li ti. Suy nghĩ trong đầu tràn ra như tầng tầng dây leo. Hình bóng bức thư chi chít chữ vương vấn lượn lờ, trên thư là những câu chữ chân thành vẫn đang viết dở.
Đầu ngón tay Sở Kiều trắng bệch, tiếng binh giáp đao kiếm ngày xưa như quanh quẩn bên tai, tựa một khúc nhạc đều đặn không ngừng.
“Đại nhân, người có đi cùng ta không?”
Sở Kiều lắc đầu, khẽ cười: “Ta phải ở lại đây.”
Hạ Tiêu gật đầu, cúi mình hành lễ, “Đại nhân bảo trọng.”
Thành cửa sổ hơi