Nhưng Đại tư mã Gia Cát Nguyệt lại nói: “Đế quốc bốn bề yên bình, dân chúng Lũng Tây vừa mới dâng thư ca ngợi triều đình sao có thể nào đại nghịch bất đạo làm phản chứ? Chuyện này cần tra xét thêm.”
Thế là chuyện điều binh bị kéo dài, mặc cho tình hình ở Lũng Tây càng lúc càng cấp bách. Ngày 24 tháng 12, một con khoái mã chạy vào kinh, gã binh sĩ người đầy máu tươi, tay cầm thư cầu cứu của đô đốc Lũng Tây là Tào Trường Thanh, hộc máu ngã xuống ngay trước điện Vinh Hoa.
Thành Chân Hoàng như rung chuyển, hoàng đế tức giận mắng chửi Trung thư lệnh và đủ loại quan lại, cũng cắt bỏ phong hào Tây nam hầu của Triệu Dương ngay tại chỗ. Nhưng Triệu Triệt cũng không chiếm được lợi ích nào từ chuyện này, ngược lại là do Thập thất hoàng tử Triệu Nghĩa trước giờ vẫn thân tàng bất lộ thống lĩnh Tây nam quân rời kinh đi dẹp loạn. Gia Cát Nguyệt vì không nhanh chóng xuất binh bình loạn nên cũng bị hoàng đế phạt ở trong nhà tự kiểm điểm. Triệu Triệt mấy lần đến cầu xin cho hắn cũng bị hoàng đế đuổi đi.
Song Sở Kiều lại biết trận náo loạn này từ đâu đến, lúc Triệu Triệt tìm đến phủ Tư mã, nhìn thấy Gia Cát Nguyệt thì lập tức giận dữ mắng hắn là người điên. Gia Cát Nguyệt chỉ bật cười, nói như đinh đóng cột rằng mình chỉ muốn lưu lại chút vốn liếng để sau này Triệu Triệt đăng vị còn có cái để trị vì. Bằng không tất cả đều chết hết thì hắn làm hoàng đế để cai trị ai?
Trận nổi loạn ở Lũng Tây đã khiến vô số người chết lẫn bị thương, thế gia phú hộ ở nơi này bị tiêu diệt hết bảy tám phần, thường dân chết gần tám vạn. Nhưng theo lời Gia Cát Nguyệt nói thì chết tám vạn còn hơn là mấy trăm vạn, ván cược này tính ra vẫn đáng giá.
Đúng vậy, đúng thật là đáng giá. Thế gia ở phía tây nam diệt vong gần hết, thế lực của Mộc tiểu công gia bị tổn hại nghiêm trọng, Cảnh Hàm cũng bị ảnh hưởng, Triệu Dương bị hoàng đế khiển trách, tịch thu binh quyền. Triệu Triệt tuy không được lợi gì nhưng cũng không tổn hao gì. Chỉ có Gia Cát Nguyệt là bị cấm cửa trong nhà, tạm thời thối lui khỏi võ đài chính trị của Đại Hạ.
Tất cả đều diễn ra theo tình tự kế hoạch của Gia Cát Nguyệt. Nhưng Sở Kiều vẫn nhớ được rõ ràng, mấy ngày đó, mỗi lần nghe đến tin tức dân chúng bị tàn sát, những gia tộc chính trực bị vạ lây chết cả nhà, binh lính thủ thành bị tiêu diệt, dân chúng vào rừng làm giặc… thì đêm đó chàng đều không ngủ được, trong lòng như có lửa đốt. Mấy ngày đó, chỉ cần có chút sơ sẩy gì, nếu số nhân mã chàng bí mật phái ra bình ổn loạn dân không thể thành công tránh né binh lính địa phương, không thể phát động ít quân lính địa phương tạo phản, số người chết nhất định không chỉ dừng lại ở tám vạn, toàn bộ khu vực tây nam nhất định sẽ chìm trong khỏi lửa chiến tranh, hậu quả sẽ không tưởng.
Bọn họ nói đúng, chàng thật sự là một người điên.
Sở Kiều lo lắng chàng bị biếm quyền mà mất ý chí, chàng lại an ủi nàng rằng: rốt cuộc cũng có thể ở nhà nghỉ ngơi chơi với nàng một thời gian.
Xuân yến rốt cuộc cũng đến, cổng chính và khoảng sân trước phủ Tư mã từng quyền thế nhất triều hiện hết sức vắng vẻ, nhưng không khí bên trong lại đầy ắp tiếng cười.
Tuy khu vực tây nam có chiến loạn nhưng vẫn không ảnh hưởng gì đến sự náo nhiệt phồn hoa ở đế đô khi xuân yến cận kề. Phố lớn phố nhỏ đều tấp nập người đi, quan phủ tổ chức đốt pháo hoa trên quảng trường Tử Vi, tiếng cười của người dân xuyên qua tường ngói dày nặng, theo gió nhẹ nhàng truyền vào trong tòa phủ đệ canh phòng cẩn mật của Đại tư mã.
Từ ba ngày trước Gia Cát Nguyệt đã ra lệnh cho hạ nhân trong phủ bắt đầu trang hoàng đón năm mới, đèn lồng đỏ được treo quanh hành lang gấp khúc, song cửa được sơn đỏ, đám nha hoàn khéo tay tỉ mỉ cắt đủ loại hình giấy dán lên cửa sổ, có Đông Hải Thọ Tinh, Tây Lăng Lộc Thọ, Bát Tiên Quá Hải, Quan Âm Tống Tử, tất cả đều rất tinh xảo tỉ mỉ. Hoa được mang ra khỏi nhà kính bày biện khắp phủ, đủ sắc đủ loại, thơm ngát không gian. Các hạ nhân cũng đổi xiêm y mới, hồng đỏ rực rỡ, nhìn rất vui mắt.
Gia Cát Nguyệt khôi phục cuộc sống ở Thanh Sơn viện rất nhiều năm trước. Hắn luôn là người biết tự ràng buộc bản thân, sinh hoạt rất điều độ, không như đám con cháu thế gia hễ có thời gian thì đi thả ưng, cưỡi ngựa, luyện võ. Hiện tại không bị bó buộc chính sự, cuộc sống trở nên nhàn hạ hơn rất nhiều, đều đặn điều dưỡng thân thể, rảnh rỗi thì đi chăm hoa, ngoài ra còn bị Sở Kiều bắt dậy sớm rèn luyện. Hai người mỗi sáng cùng nhau tỷ thí, vũ khí là đao thương gậy gộc đủ cả, lần nào cũng dẫn đến toàn bộ hạ nhân trong phủ kéo tới nhìn trộm. Lâu dần không thấy Gia Cát Nguyệt có phản ứng, gan của bọn hạ nhân cũng to hơn, thỉnh thoảng thấy hai người thi triển mấy chiêu đặc sắc thì còn rối rít vỗ tay trầm trồ tán thưởng.
Cuộc sống cứ thế nhẹ nhàng trôi qua, tựa như trung tâm cơn bão, luôn tĩnh lặng đến mức đáng sợ.
Năm mới đã đến trong bầu không khí lặng lẽ như vậy, Sở Kiều thay một bộ y phục mới rồi ngồi xuống trước gương chải tóc, sắc đỏ rực rỡ khiến người mặc nó như bừng sáng tựa bình minh mùa xuân vậy. Gia Cát Nguyệt đứng sau lưng nàng, bộ trường sam màu xanh khói trên người tô thêm vẻ tuấn tú bức người. Chàng tiện tay cầm lên một chiếc trâm ngọc trai, thuần thục búi gọn mái tóc đen mượt của nàng lại rồi cắm trâm vào.
Sở Kiều nhìn mình trong gương, nhất thời có hơi hoảng hốt khó tin. Hình như nàng chưa bao giờ nhìn thấy mình như vậy, từ lúc còn rất nhỏ, nàng luôn cố chấp cho rằng phụ nữ mặc đồ đỏ nhìn rất thô tục. Sau này lại thường xuyên bôn ba chiến trường, nàng càng không có tâm trạng sửa soạn điểm trang. Nhưng hôm nay nàng ăn mặc như vậy, hai má hồng hồng như hoa đào, sóng mắt như hồ thu, ngay cả đầu mày khóe môi cũng không che giấu được vẻ hạnh phúc và thoải mái.
Thì ra nói mặc đồ đỏ là thô tục, chẳng qua chỉ do lúc đó không có tâm trạng mà thôi.
Mai Hương đứng một bên cười tít mắt nhìn nàng, mặt tràn đầy ý cười. Nhưng Gia Cát Nguyệt lại thủng thỉnh đi ra phía trước, nhìn vào gương cười một tiếng rồi nói: “Thật là nghiêng nước nghiêng thành.”
Sở Kiều xấu hổ đẩy chàng ra, lỗ tai cũng đã đỏ ửng, nói: “Làm gì khoa trương đến vậy, chớ nói nhảm.”
Gia Cát Nguyệt nhướng mắt nhìn nàng, cười nói: “Ta đang nói chính mình, hình như nàng nghĩ nhiều quá rồi.”
Sở Kiều giận dữ muốn đưa tay cấu chàng. Gia Cát Nguyệt nhanh lẹ tránh được, quay sang nói với Mai Hương: “Nhìn tiểu thư của các ngươi kìa, ta không khen nàng đẹp nàng liền thẹn quá hóa giận.”
Mai Hương cười toe toét, cũng không phản bác. Nắng sớm bên ngoài vô cùng ấm áp, xa xa văng vẳng tiếng pháo đì đùng.
Nhiều năm như vậy, đây là năm mới thư thái nhất của Sở Kiều. Nàng tự mình xuống bếp dạy hạ nhân gói sủi cảo, thậm chí còn muốn lôi kéo Gia Cát Nguyệt cùng làm. Nhưng người nào đó theo chủ nghĩa đàn ông trịnh trọng khinh bỉ nhìn nàng một cái rồi phủi tay bỏ đi.
Ăn bữa cơm tất niên xong, đốt pháo trúc rồi thắp sán